“Dung Nhi…” Đôi môi Phù Quang lưu luyến thì thầm bên thái dương thấm đẫm mồ hôi của nàng.
Hoắc Vân Dung rúc vào trong lòng hắn, vẻ mặt ửng hồng, mặt mày ẩn chứa ý xuân, mơ màng nghe thấy trong lời nói của hắn như thể cất giấu tình ý vô tận, cảm giác trái tim như được ngâm trong hồ nước mùa xuân ấm áp vừa mềm mại vừa nóng bỏng nên không nhịn được mà nhỏ giọng rên rỉ.
Nàng hơi nghiêng mặt sang, đôi môi đỏ tươi cọ qua hàm dưới của Phù Quang như có như không.
Tay Phù Quang siết chặt lại, cơ bắp bừng bừng phấn chấn ẩn chứa lực lượng kinh người.
Tay phải hắn giữ lấy cằm Hoắc Vân Dung rồi cúi đầu vội vàng mãnh liệt hôn lên đôi môi nàng.
“Ưm…” Hoắc Vân Dung giữ lấy tay trái của Phù Quang đang khoác qua hông nàng, ngón tay mà cào nhẹ lên cánh tay hắn theo bản năng, khóe mắt phiếm hồng.
Nàng vô lực mềm mại ngã vào trong lòng hắn, ngửa đầu há miệng nhận lấy nụ hôn ẩm ướt triền miên của hắn.
Đầu lưỡi thò ra khỏi đôi môi xinh xắn liếm theo khuôn môi của Phù Quang, nước bọt chảy từ khóe miệng xuống gương mặt xinh đẹp.
Phù Quang nâng cằm nàng lên rồi quấn lấy lưỡi nàng, ngậm lấy nó và kéo nó vào trong miệng mình.
Hai cái lưỡi giao triền với nhau, mút mát lẫn nhau vang lên tiếng “lép nhép”.
Nước bọt cũng hòa lẫn vào nhau, không phân ra được là của ai.
Không biết đã qua bao lâu, cho tới khi Hoắc Vân Dung ngửa cổ lâu tới mức cổ tê mỏi, hô hấp khó khăn, mặt mày đỏ bừng mới giãy giụa đòi buông ra.
Phù Quang ôm lấy mặt nàng, ngậm lấy lưỡi nàng mà mút một lúc rồi mới chưa đã thèm mà buông ra, thấy ánh mắt mờ mịt ngập nước của Hoắc Vân Dung, môi thì hồng vừa sưng, ngực phập phồng kịch liệt thở phì phò, vẻ dâm đãng toát lên khó tả.
Trong hang động tối đen như mực, Hoắc Vân Dung còn chẳng thể nhìn thấy bộ dáng mình như thế nào.
Lúc này ý thức nàng đã tan rã, cả người tê dại, phiêu lãng như đám mây, sung sướng muốn chết, cả đời này nàng chưa từng sung sướng như thế.
Theo bản năng cơ thể nàng truy đuổi cảm giác sung sướng cực hạn này, theo bản năng mà quên mất mình vẫn là cô nương chưa xuất giá, cũng quên luôn chuyện thật ra người đàn ông này vốn là một con hổ thành tinh, quên hết tất cả mọi lễ nghi ràng buộc trên cuộc đời này.
Trong thế giới đen tối nhỏ bé ấy chỉ có người đàn ông đằng sau đang ôm chặt lấy nàng cùng với cảm giác vui sướng mà hắn mang lại mà thôi.
Động thịt giữa hai chân của nàng vừa nóng vừa ướt đẫm, vô cùng ngứa ngáy.
Nàng khó nhịn mà cất tiếng rên rỉ, trong bóng đêm vô tận làm nàng càng to gan làm loạn hơn, ý loạn tình mê mà kéo bàn tay thô to của người đàn ông đến thăm dò vào chỗ giữa hai chân mình, nói với giọng mũi: “Nóng quá, chạm vào ta…”
Phù Quang gần như ngừng thở, cơ bắp trên cơ thể căng cứng, giọng nghẹn ngào: “Dung Nhi…”
Giọng Hoắc Vân Dung ngọt nị giống như mèo động dục mà dính sát mặt hắn nhẹ nhàng cọ xát, lắc mông thúc giục: “Ưm, Dung Nhi nóng quá à, chạm vào Dung Nhi đi…”
Bây giờ cả người nàng nóng đến mức khó chịu, không nhịn được mà vặn vẹo cọ xát trong lòng Phù Quang.
Bầu ngực trắng như tuyết bị chà đạp đến đỏ bừng.
Đầu vú bên đã ửng hổng đứng thẳng.
Hai chân tách sang hai bên.
Hoa huyệt mở rộng để lộ khe thịt kiều diễm non nớt mềm mại đang chảy nước ẩn nấp giữa hai chân.
Phù Quang nào có nhịn được.
Dương vật cứng như thép của hắn chen vào giữa hai bên mông thịt đầy đặn, thúc eo hung hăng đâm chọc vài cái.
Bàn tay to lớn kẹp lấy môi âm hộ phấn nộn chảy nước như sông mà xoa nắn mạnh mẽ, phát ra tiếng nước dâm đãng.