Cứu Con Bạch Hổ Vô Sỉ


Tay Phù Quang vén tóc rồi bóp lấy gáy nàng, cúi đầu liếm nước mắt đang chảy trên mặt nàng.

Đầu lưỡi nóng bỏng đảo qua đảo lại trên gương mặt ửng đỏ, chậm rãi di dời xuống dưới thăm dò vào trong cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên.
Đôi tay trắng ngần của Hoắc Vân Dung khoác qua cổ Phù Quang, nàng ngửa đầu, híp mắt, môi lưỡi bị hắn mút đến tê dại, hột le cũng bị chọc cho ngứa ngáy nóng bỏng.

Cả trên lẫn dưới cùng chảy nước, sung sướng tới mức thần hồn điên đảo.
Phù Quang cầm dương vật đâm chọc lung tung chỗ giữa hai chân nàng, đâm chọc phần thịt non kia tới mức vừa mềm vừa ướt làm cho nàng ý loạn tình mê rồi lặng lẽ để quy đầu to lớn đè lên miệng huyệt đang hé mở.
Hoắc Vân Dung hồn nhiên không phát hiện ra, bị hắn hôn tới mức xương cốt tê dại mềm nhũn hết cả.

Nàng ôm chặt lấy cổ Phù Quang, tóc đen xuôi thành dòng sau lưng nàng, xuôi theo động tác của nàng mà liên tục nhộn nhạo.

Bầu ngực tuyết trắng đè nặng lên ngực hắn tới mức thay đổi hình dạng, tràn sang hai bên sườn.
Quy đầu của Phù Quang đánh chuyển đè lên miệng huyệt của nàng mà nghiền qua lại, làm cho quanh miệng huyệt ma sát tạo thành bọt sau đó chậm rãi tiến vào trong miệng huyệt đang hấp háy hé mở.
“Đừng mà, đau quá…” Mới có mỗi quy đầu chen vào trong thôi mà Hoắc Vân Dung đã không chịu nổi nữa rồi.


Lập tức chảy nước mắt đầm đìa, lắc mông muốn trốn đi.
Phù Quang nào có chuyện để cho nàng trốn đi.

Bé bướm vừa non mềm lại ấm nóng.

“Đường đi” mới được “khai thác” đêm qua nay lại chặt như lúc ban đầu.

Nó còn chảy nước dầm đề như một cái miệng nhỏ xinh cắn chặt lấy đầu khấc không chịu bỏ.

Khoái cảm mãnh liệt chạy dọc theo sống lưng làm cho hắn thấy sướng tới mức trước mắt mịt mù.

Hắn bắt lấy vòng eo nhỏ xinh của Hoắc Vân Dung, hung hăng ấn vào giữa háng mình, lập tức đâm vào hơn phân nửa!
“A a a…” Hoắc Vân Dung đau tới mức thét chói tai, thân thể như bị một lưỡi dao sắc bén bổ làm đôi, nước mắt chảy từng giọt to lớn, trán chảy mồ hôi lạnh, bụng nhỏ nóng rát, không dám động đậy, cảm thấy thở thôi cũng cảm thấy khó có thể chịu đựng được cảm giác đau đớn này.

Gương mặt nàng không còn chút huyết sắc nào.

Nàng cắn môi yên lặng rơi lệ.

Bộ dáng như thế làm cho người khác đau lòng.

Phù Quang vừa nhìn đã thấy áy náy.

Hắn cúi đầu liếm nước mắt của nàng đi rồi khẽ nói: “Thật xin lỗi…”
Hoắc Vân Dung đau tới mức suy nghĩ có hơi tan rã, mắt rưng rưng nhưng lại không dám khóc thành tiếng.

Nàng nghe thấy hắn nói như thế bỗng nhiên hé miệng, hung hăng cắn lên vai Phù Quang.
Lần này nàng cắn tàn nhẫn lại sâu hoắm, cho tới khi mùi máu tươi thoang thoảng đầu mũi mới chậm rãi nhả miệng, ghé vào trong lòng Phù Quang mà lẳng lặng rơi lệ.

Nước mắt ấm nóng chạm trên ngực hắn, ướt át một mảnh.
Phù Quang đau lòng xoa đầu nàng, giọng khàn khàn: “Không đau, Dung Nhi muốn cắn thì cứ cắn.

Cắn ra miếng thịt cũng không sao cả…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận