Hoắc Vân Dung bị hắn đâm chọc tới mức thần hồn điên đảo, hai mắt đẫm lệ mê ly, nào có nghe ra chút trêu đùa trong giọng của hắn.
Nàng cầm lòng không được mà lắc eo đón ý nói hùa với hắn: “Nóng quá đi mất, tiến vào đi, ưm, sâu thêm nữa đi, a…”
Biểu cảm quyến rũ của nàng làm cho hai mắt Phù Quang rực cháy.
Hắn tách hai đùi nàng sang hai bên, thúc eo đẩy từ trên xuống dưới với tốc độ nhanh.
Dương vật của hắn vừa thô lại dài, không ít lần chạm vào cái chỗ dâm đãng kia.
Túi trứng nặng nề đập lên mông nàng theo động tác đâm chọc nặng nề của hắn, thịt non tuyết trắng bị đánh tới mức sưng đỏ.
Trong một khoảng thời gian ngắn, trong động chỉ có tiếng thở dốc thô nặng cùng với tiếng đâm chọc “phụt phụt”.
Hai người làm tới mức mồ hôi đầm đìa, ôm chặt lấy nhau, hôn môi xoa vú.
Phù Quang ôm lấy Hoắc Vân Dung xoay người.
Hai người điên đảo trên dưới.
Hoắc Vân Dung cưỡi lên dương vật của hắn, nuốt được dương vật đó vào càng sâu hơn nữa.
Phù Quang hít sâu mọt hơi, siết lấy eo nàng, thúc eo từ dưới lên trên chịch hoa huyệt của nàng, phát ra tiếng “bẹp bẹp”.
Nước dâm liên tục chảy ra ngoài làm cho lông của hắn ướt đẫm, sáng bóng.
Cứ làm như thế trong chốc lát, Hoắc Vân Dung đứng ngồi không yên, eo mỏi nhừ mềm như bông mà ghé lên người hắn không di chuyển nữa.
Phù Quang thì vẫn còn nhiều sức lực.
Hắn ôm lấy eo nàng mà làm tình không biết mệt mỏi.
Thịt mông tuyết trắng bị đâm chọc đáng ra sóng thịt, thịt huyệt bị đâm chọc vừa hồng vừa sưng, tách sang hai bên.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Vân Dung mơ hồ cảm thấy bụng nhỏ của mình nóng lên, lòng bàn chân tê ngứa, cảm người như bị kiến bò lên lại cũng giống như có dòng điện mạnh mẽ chảy vào trong cơ thể.
Phù Quang lại còn va chạm lung tung bên trong động thịt của nàng.
Nàng cuộn tròn ngón chân, không biết làm sao mà ôm chặt lấy Phù Quang, không biết là đau đớn hay sung sướng.
Nàng nghẹn ngào khóc ròng nói: “Đừng mà…” Trong lòng nàng cũng không biết là đừng cái gì nữa.
Phù Quang thì lại tâm như gương sáng.
Hắn tàn nhẫn đâm chọc vài lần rồi lại gần bên tai nàng thì thầm nhỏ nhẹ: “Dung Nhi, nàng có còn nhớ rõ phương pháp chính của song tu là gì không.
Lúc ta đẩy dương khí ra ngoài thì Dung Nhi chắc chắn phải kẹp chặt lại, không để cho nó chảy ra ngoài.
Nếu không lần tu luyện này của chúng ta sẽ không có tác dụng gì mấy…”
Hoắc Vân Dung mờ mịt mà chớp mắt.
Nàng bị chịch tới mức dục tiên dục tử như thể đã quên đi chuyện song tu.
Lúc này khi nghe thấy Phù Quang đề cập lại thì mới bừng tỉnh nhớ ra tại sao mình lại làm chuyện này với hắn.
Nàng xấu hổ tới mức cơ thể nóng bừng lên, động thịt co chặt lại từng đợt, cần cổ thon dài hơi ngẩng lên.
Cái bụng nhỏ trắng nõn phập phồng kịch liệt, bắp đùi co lại, phun nước dâm ra ngoài.
Phù Quang siết lấy eo nàng tàn nhẫn đâm chọc vài cái.
Dương vật to tới mức tận cùng lập tức gắt gao đè vào chỗ sâu bên trong cơ thể của nàng, thở dốc nặng nề bắn tinh dịch nóng bỏng vào bên trong.
“A…” Hoắc Vân Dung bị nóng tới mức cơ thể run rẩy, ánh mắt tan rã, theo bản năng mà xoắn chặt thịt huyệt sợ tinh dịch chảy ra khỏi động thịt của nàng.