Cứu Con Bạch Hổ Vô Sỉ


Phù Quang thở hổn hển vài hơi, bàn tay ấm áp đè lên bụng nhỏ của Hoắc Vân Dung.

Nàng lập tức có thể cảm nhận được có cái gì đó ấm áp đang cuồn cuộn chạy từ bụng nàng lan ra khắp người, vô cùng thoải mái.
Nàng nhắm mắt, nhỏ giọng hừ nhẹ, uyển chuyển nhu mì.

Đầu ngón tay run run nhẹ nhàng đặt lên bàn tay to lớn của Phù Quang đang đặt lên bụng mình.
Một lát sau Phù Quang buông tay ra, ôm nàng vào trong lòng và cọ lên mặt nàng, giọng nói để lộ chút thỏa mãn đắc ý: “Sao nào, ta không hề lừa nàng nhé.

Bí thuật này không phải một mình ra có lợi đâu mà.


Chỉ cần Dung Nhi luyện tập chăm chỉ cùng với ta thì nếu không trường sinh bất lão cũng có thể sống đến vài trăm tuổi…”
Hoắc Vân Dung không nói một lời, không hề có chút phản ứng nào cả.

Hắn cúi đầu thì thấy nàng đã mệt mỏi ngủ thiếp đi trong lòng mình rồi.
Phù Quang có hơi ngạc nhiên, cười nhẹ: “Nàng yếu ớt thế này, mới có thế thôi đã mệt đến thế này rồi mà còn mơ một ngày luyện tám lần, mười lần…”
Cuối cùng hắn không làm phiền nàng nữa.

Vùi mặt vào giữa bầu ngực no đủ của nàng mà hít sâu mấy hơi rồi ôm nàng đi ngủ.
Hôm sau Hoắc Vân Dung tỉnh lại thì thấy hai người họ vẫn ôm chặt lấy nhau mà ngủ, ngực chạm ngực, chân chạm chân, cả hai trần truồng không mảnh vải trong cái trời đông giá rét này lại không bị đông cứng mà còn nóng hầm hập.
Ngoài hang động ánh mắt trời nghiêng ngả chiếu vào trong, tuy không quá sáng nhưng đủ để nàng nhìn thấy được tình hình hai người họ như thế nào.


Tối qua trời đất tối sầm lúc làm chuyện đó không khác gì đang nằm mơ.

Nàng cảm giác như mình đang phiêu dạt trên cõi tiên chứ không giống đang ở trần thế.
Giờ đây trời đã sáng nàng thấy không được tự nhiên.

Nàng đỏ mặt đẩy Phù Quang ra muốn hắn cách xa mình một chút.
Nhưng nàng lập tức lại bị ôm chặt hơn, Phù Quang dụi mặt vào hõm cổ nàng mà cọ, mắt cũng không mở, giọng lười biếng: “Sao Dung Nhi dậy sớm thế?”
Giống như một đôi phu thê mới cưới ngọt ngào hơn đường mật vậy.
Hoắc Vân Dung ngại ngùng xấu hổ: “Ngươi buông ta ra.”
Phù Quang cắn tai nàng, từ chối thẳng thừng: “Không.”
Hoắc Vân Dung co người lại trốn ra sau, bỗng nhiên cứng đờ cả người, “vật sống” trong cơ thể nàng lại bắt đầu to lên, chậm rãi căng hoa huyệt chật hẹp của nàng.

Hai mắt nàng mở to, trừng mắt nhìn Phù Quang, cái tên súc sinh này lại dám để nguyên cái thứ đó trong người nàng ngủ cả đêm cơ đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận