“Cách này thì đâu có thể coi là dâm loạn được nhưng chỉ cần Dung Nhi học được cách rên rỉ ngọt ngào, mi mục hàm tình lại biết cách mút nữa thì…”
Tay Phù Quang di chuyển tới giữa hai chân nàng, ngón tay cào nhẹ lên chỗ hai người họ giao hợp, nhỏ giọng nói: “Lấy sự yểu điệu của nàng chủ động hút tinh dịch của ta ra là được mà.”
“Đừng…” Cả người Hoắc Vân Dung nhũn cả ra, trong hoa huyệt mềm mại của nàng như có hàng ngàn con kiến bò ở bên trong, bụng nhỏ co rút.
Nàng siết lấy tay Phù Quang run rẩy xin tha.
Phù Quang lại càng cào hăng say hơn, cắn nhẹ lên chóp mũi nàng rồi nói: “Cách mút ấy không phải học trong chốc lát là được, không thì trước tiên Dung Nhi cứ gọi ta một tiếng phu quân xem sao.”
Hoắc Vân Dung cắn môi, cơ thể run rẩy vô cùng.
Nàng ghé vào trong lòng Phù Quang, hai mắt đẫm lệ, môi run rẩy nói: “Đừng mà…”
Phù Quang cụp mắt nhìn nàng thì thấy hai má nàng ửng hồng, nước mắt lưng tròng, giữa khóe mắt và đuôi lông mày đều là vẻ xuân tình, đôi mắt đen nhánh như mực như là dòng suối trong vắt chảy vào giữa núi, trong suốt mà đen nhánh, mê hoặc lòng người.
Hắn mê muội cúi đầu hôn lên mắt nàng, khẽ thở dài: “Hoá ra Dung Nhi trời sinh đã quyến rũ nên không cần khổ công rèn luyện.”
Hai người họ ôm nhau làm bậy làm bạ không biết bao lâu, cho tới khi lỗ nhỏ của Hoắc Vân Dung bị làm tới mức nóng bỏng ngứa ngáy bắt đầu đau rát.
Nàng thút tha thút thít, khóc lóc nức nở xin hắn dừng lại.
Lúc này Phù Quang mới siết chặt lấy vòng eo nhỏ xinh của nàng mà tàn nhẫn đâm chọc vào cái, bắn tinh dịch nóng bỏng kia vào thật sâu trong cơ thể nàng.
Sức lực của Hoắc Vân Dung như bị rút cạn đi mất vậy, nàng yêu kiều rên rỉ, hoảng hốt ôm lấy cổ Phù Quang, run rẩy nhếch eo cố gắng nuốt hết đống tinh dịch mà hắn bắn ra.
Động thịt nhỏ bé kẹp chặt lấy đống tinh dịch ở bên trong, một lát sau mới chậm rãi xụi lơ trong lòng hắn, ánh mắt mơ màng và vẫn còn đang thở dốc.
Phù Quang cũng thở dốc không ngừng, cơ thể đổ một lớp mồ hôi mỏng tôn lên đường cong cơ bắp tuyệt đẹp mang tính xâm lược mạnh mẽ, ẩn chứa sức mạnh của loài dã thú khó có thể miêu tả.
Hai người vẫn không tách nhau ra, cho tới khi hơi thở trở nên bình thường.
Phù Quang vẫn chứng nào tật nấy, cọ bên cổ Hoắc Vân Dung, khẽ hỏi: “Dung Nhi có thấy đói bụng không?”
Hoắc Vân Dung vẫn đang đắm mình trong khoái cảm khi lên đỉnh còn chưa hồi phục tinh thần đã bị hắn cọ cổ ngứa ngáy.
Bụng của nàng đang ngậm cả đống tinh dịch của hắn, vừa nóng lại còn trướng căng nên không thấy đói bụng thành ra chẳng thèm để ý tới hắn.
Phù Quang cọ mặt nàng, lo lắng tự nói: “Cả ngày hôm qua ta chưa ăn được cái gì cả mà còn bị mệt mỏi nữa, chắc chắn là Dung Nhi cũng đói lắm rồi.”
Sau đó Hoắc Vân Dung cảm nhận được Phù Quang ngậm lấy thứ gì đó trong miệng rồi dính sát lại miệng mình.
Hoắc Vân Dung há miệng theo bản năng thì biết hóa ra là quả dại trong núi.
Hắn muốn đút cho nàng ăn lại không chịu đút cho tử tế, một hai nhất định phải đút bằng miệng vào miệng Hoắc Vân Dung.
Sau đó lại còn cuốn lấy lưỡi nàng mà dây dưa một hồi.
Sau khi ăn được bốn năm quả thì trong bụng cũng coi như được lót chút đồ ăn.
Đến lúc này suy nghĩ của Hoắc Vân Dung mới kéo nhau quay về.
Nàng khẽ đẩy ngực Phù Quang nhưng tay lại bị hắn bắt lấy rồi khoác lên cổ hắn, ôm nhau hôn đến mức càng sâu hơn và càng triền miên hơn.
Họ hôn tới mức sắp không hít thở được nữa thì Phù Quang mới dần buông tha cho nàng.
Hắn thở hồng hộc, khẽ cười nói: “Dung Nhi có còn nhớ không, tầm khoảng ba tháng trước chúng ta ở bên dòng suối, nàng bị thương nặng chẳng thể động đậy được nên ta đã “đút” cho nàng như thế đấy.