Cứu Con Bạch Hổ Vô Sỉ


Cả người Hoắc Vân Dung mềm như bông.

Nàng cạn kiệt sức lực mà tựa vào trong lòng hắn.

Mặt nàng ửng đỏ, đôi mắt ướt át.

Nàng chẳng thèm nghĩ mà đáp lại: “Không nhớ rõ lắm.”
“Ta không tin, chắc chắn là Dung Nhi nhớ rất rõ.”
Hoắc Vân Dung không nói gì.

Nếu là ba tháng trước thì nàng chẳng thể nào tưởng tượng được Bạch Hổ khi đó lại có suy nghĩ như này với nàng, càng không ngờ bản thân lại cũng không hề biết xấu hổ, làm cái chuyện cẩu thả không biết xấu hổ này với một con hổ yêu trong sơn động cả ngày lẫn đêm.
Hoắc Vân Dung mím môi, thủ thỉ: “Hóa ra ngươi đã có mưu đồ từ trước, tất cả những chuyện như đối xử tốt với ta cũng là vì chuyện này mà thôi.”
Phù Quang xoa mặt nàng, thở dài tỏ vẻ: “Dung Nhi nói như thế làm ta đau lòng lắm đó.

Tuy khi đó ta coi nàng là đạo lữ nên mới đối xử như vậy nhưng chưa hề nghĩ tới chuyện này.

Cứu nàng, chăm sóc nàng là bổn phận người làm phu quân là ta đây.

Ta tu hành ngàn năm nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện nam nữ, nếu không phải là do đêm hôm đó bỗng dưng nàng lại đi cởi áo tháo thắt lưng trước mặt ta thì ta xin thề là không nghĩ gì tới chuyện này cả.”
Hoắc Vân Dung nghe thấy hắn nói như là mình cố tình dụ dỗ hắn vậy, nàng lập tức đỏ mặt, ngẩng đầu trợn mắt nhìn hắn nói: “Lúc đó ta nào có biết ngươi là yêu, ta cũng đâu có biết hóa ra ngươi có linh khí cơ chứ!”
Lúc bọn họ đang nói chuyện thì thịt huyệt bên dưới co rút lại.

Hơi thở của Phù Quang trở nên nặng nề hơn.

Tay hắn bóp lấy eo nàng, ấn nàng vào trong lòng mình nói: “Đừng nhúc nhích.”
Hoắc Vân Dung cũng cảm nhận được thân dưới có gì đó khác thường, sợ hắn lại làm thêm lần nữa nên lập tức trở nên thành thật, không dám lộn xộn nữa.

Nàng ngoan ngoãn chui vào trong lòng hắn.

Hai người yên lặng ôm nhau trong chốc lát, bỗng dưng Hoắc Vân Dung thấy có cái gì đó không đúng.

Tay nàng chống lên ngực Phù Quang, thân thể hơi tách ra khỏi người hắn, tức giận nói: “Ngươi tính đợi chờ trong đó thêm bao lâu nữa hả, bỏ ta ra.”
Cơ mà dẫu sao Phù Quang cũng là loại súc sinh không biết thẹn là gì, hắn còn vô cùng không biết liêm sỉ mà ôm nàng nói: “Không bỏ đâu, động thịt của Dung Nhi quá sung sướng, non nớt mềm mại như thế này làm ta muốn ở bên trong đến nỗi thiên hoang địa lão, không bao giờ tách ra.”
Hoắc Vân Dung chưa bao giờ nghe thấy mấy lời tục tĩu kiểu này.

Nàng nghẹn họng trân trối nhìn hắn, mặt đỏ bừng cả lên.

Một lúc lâu sau nàng mới nói được câu: “Ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui