Cứu Con Bạch Hổ Vô Sỉ


Phù Quang nghe xong cũng không hề thấy hổ thẹn chút nào mà còn vô cùng tự đắc.

Hắn khẽ cười nói: “Từ trước đến nay Tộc Hổ chúng ta chỉ biết câu cá lớn nuốt cá bé, người thắng làm vua chứ chưa từng thấy hay nghe qua có con hổ nào giảng giải về chuyện liêm sỉ giữ thể diện cả.”
Hoắc Vân Dung sửng sốt, nghĩ một hồi thấy hắn nói cũng đúng, nàng lại đi nói chuyện lễ nghĩa liêm sỉ với một con hổ thì đúng là quá buồn cười.
Nàng lập tức không có cái gì để cãi lại nhưng trong lòng vẫn thấy giận dỗi lắm.

Nàng không muốn phản ứng lại với hắn nữa nên mới im lặng không nói.
Phù Quang thấy nàng cúi đầu không nói gì thì cũng không chịu bỏ qua như vậy, đôi tay không thành thật của hắn lướt khắp người nàng, cố tình trêu chọc nàng.
Hoắc Vân Dung bị hắn sờ tới mức run nhẹ, nơi sâu trong cơ thể liên tục rung động.

Nàng vội bắt lấy tay hắn, giọng lơ mơ: “Không được sờ.”

Phù Quang sát lại gần mà hông nàng: “Trong núi năm rộng tháng dài rồi, chúng ta lại chẳng có việc gì phải làm, chi bằng cứ tu luyện chăm chỉ chờ mặt trời mọc ở nơi sơn cốc đi.”
Hoắc Vân Dung cắn môi, vẻ mặt hơi không được tự nhiên.

Nàng chần chừ trong chốc lát, cuối cùng cũng lên tiếng: “Từ đêm qua tới bây giờ, chúng ta… Đã lâu như thế rồi.

Ngươi bảo đây là cách song tu mà sao không thấy có chút hữu dụng nào vậy?”
“Tất nhiên là có tác dụng rồi, chẳng những có lợi cho ta mà cũng vô cùng có lợi cho Dung Nhi còn gì.

Chẳng lẽ Dung Nhi không nhận ra một điều là trong tiết trời giá rét như thế này, chúng ta trần truồng lâu như thế mà nàng lại không hề thấy lạnh hay sao?”
“Ý của ngươi là đây cũng là “công lao” của bí thuật song tu kia hả?”
“Tất nhiên là thế rồi.”

Hoắc Vân Dung cẩn thận tưởng tượng, từ đêm qua tới giờ hình như nàng không hề thấy lạnh chút nào.

Chẳng qua trước đó nàng tưởng là do nàng được Phù Quang ôm vào trong lòng, không ngờ đây lại là tác dụng của song tu.
Nói cho cùng thì nàng cũng không phân biệt được lời từ miệng Phù Quang nói ra có bao nhiêu là thật bao nhiêu là giả.

Tuy nàng nghe hắn nói xong thì cũng có hơi nghi ngờ nhưng đã đồng ý cùng làm chuyện này với hắn rồi thì cũng chẳng còn cách nào khác nữa.

Giờ đây biết được là hắn không hề lừa mình thì trong lòng có hơi xúc động.
Nàng im lặng trong chốc lát rồi mới khẽ hỏi lại: “Nếu mà cứ tu luyện như thế này thì khi nào ngươi mới có thể hồi phục hoàn toàn?”
Phù Quang nâng cằm nàng, nhẹ nhàng vuốt sợi tóc bên tai nàng nói: “Nếu như Dung Nhi chịu nghe lời thì nhiều nhất là hai tháng, chắc chắn có thể rời khỏi sơn cốc.”
Hoắc Vân Dung cụp mắt, lông mi run rẩy, cả người ửng đỏ.

Lát sau nàng nâng hai tay lên chậm rãi vòng qua cổ Phù Quang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận