Cứu Con Bạch Hổ Vô Sỉ


Hoắc Vân Dung khóc cho thỏa nỗi lòng tới khi trong động toàn mùi thịt nướng mới từ từ dừng lại, hai mắt đẫm lệ nhìn thịt thỏ trên đống lửa.

Thịt thỏ bị nướng có hơi quá tay, một mảng thịt bị nướng cháy đen như mực.
Nàng hít mũi, gắp thịt thỏ ra ngoài, để nguội rồi xé một bên chân thỏ đưa cho Bạch Hổ ăn trước.
Bạch Hổ chỉ liếc mắt nhìn qua rồi lại lười biếng chuyển tầm mắt.

Nó nhắm mắt lại, quỳ rạp xuống mặt đất tỏ vẻ không muốn ăn.
Hoắc Vân Dung thầm nghĩ ở chung lâu vậy rồi mà chưa lần nào nhìn thấy Bạch Hổ ăn cái gì cả.

Chẳng lẽ Bạch Hổ không giống hổ bình thường, vừa không ăn thịt người cũng chẳng ăn thịt thỏ, đây là Phật hổ ăn chay hả?
Hoắc Vân Dung cầm lấy chân thỏ, đưa tới bên miệng Bạch Hổ: “Tại sao ngươi lại không ăn?”
Bạch Hổ nhắm mắt, không há mồm như thể đang ngủ.

Hoắc Vân Dung không còn cách nào khác đành tự ăn một mình.

Sức ăn của nàng vốn không nhiều, ăn một cái chân thỏ thôi đã no khoảng bảy mươi đến tám mươi phần trăm rồi.

Nàng xoa bụng, nghĩ thế nào lại xé một bên góc áo, bọc đống thịt thỏ còn thừa lại vào đó, tính để mai ăn.
Xương thỏ ăn thừa đặt bên cạnh, nàng còn đang định thổi tắt lửa thì đột nhiên Bạch Hổ lại ngó qua đây, cúi đầu ngửi ngửi, ngậm lấy đống xương đùi thỏ trên mặt đất nhai kêu răng rắc.
Hoắc Vân Dung sửng sốt một lúc mới biết Bạch Hổ không phải là không ăn thịt mà muốn để phần thịt cho nàng ăn.

Nàng nghĩ thế lại càng đau lòng.

Nàng vội cởi cái túi thịt thỏ mới buộc chặt kia, xé miếng thịt thỏ thật lớn đưa cho Bạch Hổ: “Ăn đi này.”
Bạch Hổ ngẩng đầu nhìn nàng vẫn không chịu há miệng.
Hoắc Vân Dung dịu dàng nói: “Ta biết là ngươi muốn để thịt lại cho ta ăn nhưng ta không ăn được nhiều như thế đâu.

Thịt này để qua một ngày kiểu gì cũng sẽ có mùi khác, đổi mùi rồi thì ta cũng không thích ăn.

Như thế lại quá lãng phí.

Bây giờ chúng ta ăn chung với nhau rồi mai ngươi lại đi bắt con khác cho ta có được không?”
Đến lúc này Bạch Hổ mới nguyện ý mở miệng, duỗi lưỡi ra cuốn hết đống thịt thỏ trên tay Hoắc Vân Dung vào miệng, nhai hai ba cái đã nuốt xuống bụng rồi.
Hoắc Vân Dung trông nó ăn ngon quá lại xé thêm miếng thịt thỏ thật to cho nó nhưng nó lại nhất quyết không ăn.

Hoắc Vân Dung không ép nó được, xoa đầu nó rồi bọc thịt lại.

Một người một hổ làm hòa với nhau.

Buổi tối Hoắc Vân Dung ôm Bạch Hổ đi ngủ vô cùng an ổn.
Từ đó về sau, Bạch Hổ rất hay ra ngoài săn chồn hoang, thỏ hoang về cho Hoắc Vân Dung, thường thường nó sẽ đi vào ban ngày.

Hoắc Vân Dung thấy ngờ ngợ trong lòng.

Sơn cốc này to lớn như thế nào mà sao nàng chưa bao giờ nhìn thấy Bạch Hổ săn thú bao giờ, hình như đám thú mà Bạch Hổ săn được cũng không phải là săn ở khu vực này mà là săn ở nơi nào đó rất xa xôi.
Nàng suy nghĩ trong chốc lát rồi thở dài, vấn đề này nàng chẳng thể nào tự giải thích được còn Bạch Hổ lại không biết nói.

Cho dù nó có thể hiểu những gì nàng nói thì nó cũng chẳng trả lời được câu hỏi của nàng.
Lúc rảnh rỗi, Hoắc Vân Dung sẽ bảo Bạch Hổ cõng nàng đi dạo quanh ngắm cảnh.

Bạch Hổ sẵn lòng đưa nàng đi dạo quanh nhưng tuyệt nhiên không đi ra khỏi thâm cốc này.

Mỗi khi Hoắc Vân Dung muốn đi xa hơn nữa thì hai tai của Bạch Hổ khẽ động đậy, vung đuôi dẹp đường hồi phủ.

Thời gian qua đi, Hoắc Vân Dung loáng thoáng phát hiện được suy nghĩ của Bạch Hổ.

Hóa ra Bạch Hổ muốn giữ nàng ở lại làm bạn nên không muốn để cho nàng tìm thấy đường ra.
Nàng vừa nghi ngờ vừa thấy khó chịu, thầm nghĩ chẳng lẽ ta lại ở đây với ngươi cả đời hay gì? Cả đời sẽ không quay về nhà, không được gặp phụ thân mẫu thân, không xuất giá không sinh con mà chỉ sống phung phí cả đời này với ngươi thôi á? Ngươi thì sống được bao lâu, sau này ngươi chết thì ta biết đi đâu làm gì?
Kể từ đó, trong lòng nàng không khỏi sinh ra hiềm kích, dần dần lạnh nhạt với Bạch Hổ và không còn thân thiết như trước nữa.
Bạch Hổ cũng phát hiện ra mình bị lạnh nhạt, gấp gáp quay vòng tìm mọi cách cúi đầu khom lưng lấy lòng nàng.

Trong núi có kỳ hoa dị thảo nào là mang về hết cho Hoắc Vân Dung.

Có lần một ngày còn bắt tận hai con nai, ân cần mà để cạnh chân nàng.

Thế nhưng thái độ của Hoắc Vân Dung vẫn lạnh lùng hờ hững như cũ chứ không còn ôm nó cười đùa như trước nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận