Ở trong phòng của Lưu Lam Ngọc lúc bấy giờ nàng vô cùng tức giận vì lại bất cẩn mà bị trưởng công chúa gạt chân nên chân nàng mới đau đến mức không đi được thế này, và cả hành động khinh thường của Hàn Phong Dực. Nàng tức lắm tại sao nàng lại bị một tên nam nhân xúc phạm như vậy?
Được rồi ta xem thế lực bên ngoài của ngươi như thế nào mà giám đối xử với ta như vậy?
"Ta hỏi này Vân Ý cái tên vừa nãy ở bên ngoài hắn có lai lịch như thế nào?"
Chẳng lẽ công chúa hỏi Dực vương gia.
"Theo như nô tỳ biết thì Dực vương là con trai của tam Vương Gia còn mẹ là đích nữ của thừa tướng đại nhân, do Dực vương gia có công lớn với triều đình nên được phong vương thống lĩnh hai mươi vạn quân binh."
Hừ thì ra có thế lực lớn như vậy nên mới kiêu ngạo như thế. Được rồi để ta xem ngươi còn kêu ngạo được bao lâu.
Hỏi xong nàng liền thay quần áo mà đi ngủ.
================================(Ta là đường phân cách)=======================
Vân Ý là một người rất siêng năng nên mới sáng sớm cô đã lo chuẩn bị nước ấm và thức ăn cho nàng.
Khi những tia nắng len lỏi qua khung cửa sổ chiếu thẳng vào mắt nàng khiến cho mí mắt nàng khẽ rung lên rồi dần mở ra. Đôi mắt của nàng to tròn long lanh mọng nước như mặt hồ trong xanh. Nàng đưa tay lên dụi nhẹ vào mắt rồi ngáp ngủ một cái. Khi nàng tỉnh hẳn thì đã thấy cô bưng chậu nước ấm đứng trước mặt.
Cô giúp Lưu Lam Ngọc rửa mặt rồi thay quần áo. Nàng đứng dậy bước đến bàn ăn thì đã thấy cô dọn sẵn thức ăn nhưng sao thức ăn của nhị công chúa chỉ vẻn vẹn là một chén cháo trắng và hai cái màn thầu. Nàng nheo mày không hiểu tại sao thức ăn của nhị công chúa lại đạm bạc như vậy không biết thường ngày thân xác này còn chịu bao nhiêu đày đọa nữa.
Hừm phải hỏi cho ra lẽ, đám đầu bếp chắc chẳng dám làm việc này phải có một bàn tay nào đó đứng ra sai khiến.
"Tại sao chỉ có như vậy?"
"Công chúa, nô tỳ không biết, hồi sáng nô tỳ đi xuống bếp thì nhà bếp chỉ cho có như vậy thôi. Nô tỳ cố nói lí lẽ với họ thì bị họ đánh nên đành lấy tạm thứ này cho người ăn đỡ đói."
Lưu Lam Ngọc nhìn cô nghĩ từ sáng đến giờ chắc cô cũng chưa ăn gì nên hỏi cô thử: "Em ăn chưa?"
"Dạ nô tỳ ăn rồi!"
Nhưng khi cô vừa nói xong thì cái bụng của cô lập tức kêu lên, cô nhìn nàng ngượng ngùng rồi ôm bụng. Lưu Lam Ngọc nhìn cô ngượng ngùng mà không nhịn được cười phá lên.
"Bụng em đang biểu tình kìa, thôi ngồi xuống ăn cùng ta đi."
"Nhưng nô tỳ là phận thấp hèn sao dám ngồi chung với công chúa kia chứ!" Cô tìm cách tránh né lời mời của nàng vì cô biết chỗ thức ăn trên bàn kia không đủ cho nàng ăn nữa là thêm phần cô.
Lưu Lam Ngọc nheo mày nhìn cô với ánh mắt lạnh buốt khiến cô không khỏi rùng mình một cái.
"Ta bảo ngồi thì cứ ngồi đi." Nàng lạnh giọng.
Cô sợ hãi ngồi xuống bên cạnh Lưu Lam Ngọc cầm một cái màn thầu lên ăn, nàng hài lòng cười lên một cái. Thế mới ngoan chứ ta biết thừa là người lo cho ta nên ta không thể để ngươi với cái bụng đói mà làm việc được. Rồi việc này sẽ kết thúc thôi rồi ta sẽ cho ngươi ăn những thức ăn ngon hơn.
Rồi lúc này cô lại nghĩ đến bọn đầu bếp, cho dù các người do ai sai khiến thì ta cũng không tha cho các người đâu, ta phải khiến các người quỳ xuống mà khóc van xin ta tha tội.
"Ăn xong ngươi dưa ta xuống ngự thiện phòng." Lưu Lam Ngọc vừa nói xong liền nở một nụ cười đầy gian xảo.
Ăn xong cô nghe lời nàng đưa Lưu Lam Ngọc đi tới ngự thiện phòng. Nàng đi tới gần nhà bếp thì nghe các cô phụ phếp nói chuyện với nhau.
"Này hồi sáng chúng ta làm vậy không sợ là nhị công chúa trách tội sao?" (Nữ 1)
"Sợ gì chứ thân phận của cô ta chẳng bằng người hầu, với lại chúng ta có trưởng công chúa chống lưng mà lo gì."(Nữ 2)
"Đúng lắm, hay trưa nay chúng ta không cho thức ăn luôn đi." (Nữ 3)
"Không, hay chúng ta bỏ một ích phân chuột vào cháo." (Nữ 2)
Nói xong tất cả ba cô ngồi cười hả hê. Lưu Lam Ngọc đứng bên ngoài nghe hết tất cả mọi chuyện khóe môi của nàng dương lên rồi hạ xuống, cô đứng bên cạnh nhìn thấy nàng cười mà lạnh cả sống lưng, nhìn nụ cười hiểm ác đầy mị hoặc của nàng cô không biết số phận của bọn họ rồi sẽ ra sao.
Lưu Lam Ngọc từ ngoài cửa bước vào trên môi nở một nụ cười thánh thiện.
"Các tỷ à ta rất đói nha, nên các tỷ có thể làm cho ta mấy món ăn được không?"
Các cô đều biết là Lưu Lam Ngọc đã nghe hết mọi chuyện nhưng nhìn thái độ của nàng thế này bèn nghĩ chắc nàng không dám đắc tội với các cô, với lại nàng còn phải tới xin ăn kia cơ mà.
Các cô vẫn đứng đó dương một nụ cười khinh bỉ, rồi một nô tỳ cầm một tô cơm nguội mà đưa cho Lưu Lam Ngọc, nàng liền làm bộ trượt tay nên nguyên tô cơm nguội hất vào người cô hầu.
"Cô... cô dám!" Cô ta đưa tay lên định đánh nàng thì bị ánh mắt lạnh như băng của nàng nhìn trúng, cô ta liền sợ hãi mà thụt lùi vài bước.
"Tỷ, ta muốn ăn canh nhân sâm à!"
"Không có, nếu có thì cũng chẳng đến lượt ngươi ăn, mau đi đi đừng đứng đây cản trở bọn ta làm việc."Cô ta xua tay đuổi nàng ra.
Lưu Lam Ngọc liền nở một nụ cười nhẹ rồi cầm chặc tay của cô ta cầm chặt đến mức tay cô ta phải gãy mà kêu lên nhưng tiếng răm rắp. Cô ta đau đến mức la lên những tiếng thảm thiết, nước mắt cứ ứa ra không ngớt. Khi cô ta không còn chịu đựng được nữa thì nàng mới thả tay cô ta ra. Cô ta vừa cầm tay mình vừa khóc la thảm thiết mà quỳ xuống xin nàng tha tội, những người còn lại thấy cô ta như vậy liền cảm thấy sợ hãi nên thụt lùi mấy bước khắp người đều run lên.
"Nhìn cho rõ đi nếu còn có ai không nghe lời ta thì sẽ phải gánh chịu những hậu quả còn nặng nề hơn cô ta, biết chưa." Lưu Lam Ngọc cảnh cáo.
Nàng nhìn qua một lượt ai cũng cuồi đầu xuống đất biểu thị sự đồng ý rồi nàng nở một nụ cười tự đắc.
"Nghe lời vậy thì tốt mau chuẩn bị thức ăn ngon cho ta." Nói xong nàng bỏ đi với tâm trạng vui vẻ. Bọn người hầu cũng bắt đầu cảm thấy nàng thật đáng sợ nên liền làm mấy món thiệt ngon để lấy lòng nàng, còn cô hầu khi nãy bị nàng đã thương đi đến mách lẻo với trưởng công chúa.
Link thảo luận-góp ý:http://truyen.org/thre/thao-luan-gop-y-nhung-tac-pham-cua-toc-xanh.15012/