Cửu Dĩ Hữu Tình

Editor: Gió

Tối nay Giang Hằng có tiết mục, không biết có phải vì thế hay không mà rất đông khách.

“Thấy Ngu Dịch chưa?” Cố Ngạo hỏi Hoắc Tinh.

Hoắc Tinh không hiểu lắm mà nói: “Chưa, cậu ta sắp tới à?”

Cố Ngạo lúc này mới nghĩ ra là có lẽ Hoắc Tinh vẫn chưa biết chuyện Ngu Dịch theo đuổi Giang Hằng, “Chắc là sắp tới rồi.”

Hoắc Tinh chớp mắt, cũng không hỏi thêm nữa. Chỉ nhìn tứ phía, những không hề nhìn thấy bóng dáng Ngu Dịch.

Lúc 9h kém 5, Cố Ngạo nhìn thấy Ngu Dịch đang vội vội vàng vàng đi vào, trên người vẫn còn đang mặc âu phục, có lẽ là vừa bàn việc xong chạy qua đây luôn.

Hoắc Tinh nhìn về phía Cố Ngạo, hỏi: “Các cậu hẹn nhau à?”

“Đâu. Nói ra thì dài lắm, tự cậu hỏi cậu ta đi.” Cố Ngạo cảm thấy chuyện này vẫn để Ngu Dịch tự nói thì hơn.

“Dạo gần đây cậu ta rất tiến bộ, có lúc gặp phải chỗ không biết còn gọi điện cho tôi. Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao đột nhiên lại đổi tính thế.” Trước đó Hoắc Tinh cũng từng hỏi Ngu Dịch, Ngu Dịch cũng chỉ ậm ừ chứ cũng chả nói là vì sao.

Cố Ngạo cười hỏi: “Cậu nói xem cái gì sẽ khiến con người ta tiến bộ?”

“Tiền à?” Hoắc Tinh trả lời một cách không chắc chắn, sau đó lại nói: “Ngu Dịch cũng đâu có thiếu tiền.”

Mạnh Chương bật cười, Hoắc Tinh trông thì có vẻ chín chắn khôn khéo, nhưng có lúc vẫn ngốc lắm.

Thấy mình bị cười nhạo, Hoắc Tinh cố tình ghé sát vào cậu hỏi: “Cậu biết à?”

Mạnh Chương né ra rồi đáp: “Tình yêu.”


Hoắc Tinh sửng sốt, lập tức nhìn về phía Cố Ngạo, hỏi: “Ngu Dịch yêu rồi à?”

“Cụ thể tiến triển đến đâu rồi thì tôi cũng không rõ, lát nữa cậu tự hỏi cậu ta đi.” Nói rồi, Cố Ngạo gọi phục vụ tới, bảo người ta gọi Ngu Dịch lại đây ngồi.

Ngu Dịch theo chỉ dẫn của phục vụ, cũng nhìn thấy đám người Cố Ngạo, cầm chai bia hào hứng đi tới, cười nói: “Tam thiếu tới cũng khá bình thường, nhưng cơn gió nào lại mang anh cả, anh dâu và anh hai tới đây thế này.”

Cố Hàm cười nói: “Người nhà ăn cơm với nhau xong ra ngoài chơi một lát.”

“Ngồi đi.” Cố Diễm nói. Nơi nào có Cố Diễm thì rất dễ dàng để người khác thấy được rằng hôm nay ai là anh lớn, Ngu Dịch cũng không dám đùa cợt trước mặt Cố Diễm, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Cố Ngạo.

Lúc này, Giang Hằng cầm guitar lên sân khấu, toàn bộ quán bar trở lên im lặng.

Những bài hôm nay Giang Hằng hát đều là những bản tình ca vui vẻ, dáng vẻ giống như là đang đắm chìm trong tình yêu, khiến những người đang yêu đương cũng cảm thấy thật ngọt ngào, khiến những người còn độc thân có kích động muốn yêu. Đây chính là sức hấp dẫn của âm nhạc, nếu như người biểu diễn cũng có một sức hấp dẫn như vậy thì năng lượng được truyền ra sẽ được tăng lên gấp hai lần.

Giang Hằng chính là một ca sĩ có sức hấp dẫn như vậy, cậu biết dùng giọng hát để truyền đạt tình cảm của mình, thêm nữa âm sắc của cậu có độ công nhận rất cao, khiến người ta không khỏi muốn nghe cậu lại một bài rồi lại thêm một bài nữa.

Mẫn Thiều Kỳ thật sự là fan trung thành của Giang Hằng, nếu như Giang Hằng không phải là bạn của cậu, có lẽ cậu cũng muốn mua một bó hoa mang lên sân khấu. Nếu không cũng sẽ mời rượu.

Mà ở chỗ ngồi người phân tâm duy nhất có lẽ chỉ có Ngu Dịch, ánh mắt Ngu Dịch thi thoảng lại liếc Cố Diễm một cái, quan sát phản ứng của anh. Không phải hắn đã nghe chán Giang Hằng hát, mà hắn cảm thấy đây chính là một cơ hội, một cơ hội để hắn có thể nâng đỡ Giang Hằng.

Cố Diễm nghe rất nghiêm túc, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm nhưng có thể nhìn ra dường như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.

Ngu Dịch cảm thấy có lẽ có cơ hội, trong tay Cố Diễm có một công ty giải trí tên là YC, Trang Duy hiện tại là nghệ sĩ dưới trướng YC. Đã có thể ký được với YC thì đều là những người nổi tiếng có năng lực, hắn muốn tìm cách để Giang Hằng gia nhập nếu chỉ dựa vào có quan hệ với Cố Ngạo thôi là chưa đủ. Nhưng những công ty khác lại đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Ngu Dịch. Phải biết rằng, so với các công ty khác, bất kể là tài nguyên hay danh tiếng thì YC đều tốt hơn rất nhiều. Trọng điểm là YC không tồn tạị “quy tắc ngầm”, vậy nên Giang Hằng ký với YC hắn mới có thể yên tâm 100% được.

Đến khi Giang Hằng hát xong, quán bar lại quay trở về trạng thái ồn ào ai nói chuyện người đó như trước.

Cố Ngạo đá đá Ngu Dịch, thấp giọng nói: “Sao thế? Nhắm đến YC rồi à?” Ngu Dịch ngồi ngay bên cạnh anh, chút lén lút như vậy sao có thể không nhìn ra được. Lúc ban đầu còn cảm thấy kỳ lạ, nhưng suy nghĩ kĩ lại thì hiểu ra ngay. Thật ra nghĩ tới YC là một lựa chọn tốt, nếu như Giang Hằng ký được với YC, Mẫn Thiều Kỳ chắc hẳn cũng sẽ rất vui vẻ, hơn nữa cũng không cần lo lắng Giang Hằng lại gặp phải mấy chuyện thối nát trong giới.

“Cậu nhìn ra được à?” Ngu Dịch kinh ngạc nói.


“Tôi liếc một cái là biết cậu đang nghĩ gì.” Cố Ngạo trào phúng. Ngu Dịch trước đây có thể là một người ham chơi, chưa từng làm việc một cách đứng đắn, vậy nến không giỏi giấu tâm tư, ít nhất là trước mặt bạn bè.

Giọng của Ngu Dịch đè thấp hơn, hỏi: “Cậu thấy có triển vọng không?”

“Nhìn thôi thì có ích gì, cậu nói chuyện với anh tôi ấy.” Cố Ngạo nói. Anh cả anh là người không thích thể hiện tâm tư trên mặt, dù cho là anh thì cũng không chắc đã đoán được.

“Phong thái này của anh cả, tôi mà lên nói có phải là đang tìm đường chết không?” Ngu Dịch cũng không che giấu sự thấp thỏm của mình.

Cố Ngạo lúc này có thể hiểu được Ngu Dịch nghĩ gì, suy nghĩ chốc lát rồi mở miệng nói với Cố Diễm: “Anh cả, anh thấy người này hát thế nào?”

Cố Diễm gật đầu, nói: “Cũng được lắm.”

“Kỳ Kỳ là fan của cậu ta đấy.” Cố Ngạo lôi cả Mẫn Thiều Kỳ ra, nghĩ rằng anh cả chắc chắn sẽ nển mặt hơn một chút.

“Ồ?” Cố Diễm nhìn về phía Mẫn Thiều Kỳ.

Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, rất thật thà mà nói: “Giang Hằng là bạn em, thật ra em không thích ngồi ở quán rượu lắm, nhưng điều kiện ở đây cũng tốt, lại thêm Giang Hằng hát ở đây nữa, cho nên có thời gian rảnh em sẽ tới đây. Nêu như không phải quán cà phê không hợp để thuê hát thì em còn định bảo Giang Hằng đến quán em hát nữa đó.”

Cố Diễm gật đầu.

Cố Hàm uống một ngụm cocktail nói: “Thật sự rất hay, giọng hát rất tốt, trời sinh là để ca hát.”

Ngu Dịch thật sự muốn muốn biểu dương Mẫn Thiều Kỳ và Cố Hàm ngay lập tức, cái nhìn khách quan chắc chắn sẽ khiến tăng cảm giác tồn tại của Giang Hằng đối với Cố Diễm hơn.

“Em thấy thế nào?” Cố Diễm hỏi Trang Duy bên cạnh, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn.


Trang Duy cười nói: “Chắc là đã từng học chuyên nghiệp, không có gì để soi mói cả. Mặc dù bây giờ ngành công nghiệp bán đĩa không được khởi sắc cho lắm nhưng vẫn có không gian để tồn tại, hình thức cũng ngày càng đa dạng hơn. Với đặc trưng giọng hát của cậu ấy, chỉ đầu tư tốt chắc chắn không khó nổi tiếng. Sở dĩ bây giờ ca sĩ khó nổi tiếng vì ngoài vấn đề của ngành công nghiệp bán đĩa ra thì đa phần là vì giọng hát na ná nhau, chỉ là bài hát khác nhau mà thôi, chẳng thú vị. Nhưng đã là người có thể điểm mặt gọi tên, đều là người có giọng hát khác biệt. Đây là bát cơm mà ông trời ban, chỉ là cần một cơ hội để thể hiện nó mà thôi.”

Cố Diễm gật đầu, nắm tay Trang Duy, không nói gì nữa.

Ngu Dịch không biết rốt cuộc là Cố Diễm có hứng thú hay không, nhìn về phía Cố Ngạo xin viện trợ.

Cố Ngạo thấp giọng nói: “Đợi tin tức đi, anh cả có tính toán của anh ấy.”

Ngu Dịch đáp lại một tiếng, hắn cũng biết chuyện này không thể vội vàng được. Nhưng có thể được Trang Duy nói tốt vài câu, thật sự là có lợi cho Giang Hằng. Hơn nữa Giang Hằng còn một ưu thế nữa chính là – có hắn.

Sau đó mọi người chuyển sang chủ đề khác. Ngu Dịch thoải mái mà gọi Giang Hằng tới, giới thiệu giúp cậu. Sau đó mới nói với mọi người rằng: “Giang Hằng là bạn trai của tôi, mong các anh em bạn bè sau này giúp đỡ nhiều hơn hi hi.”

Mẫn Thiều Kỳ trợn tròn hai mắt, mở miệng nói: “Sao tôi không biết gì hết?”

Ngu Dịch cười hì hì, nói: “Hôm qua tôi mới được nhậm chức, còn chưa kịp nói với các cậu.”

Giang Hằng cười cũng không nói gì cả, trông có vẻ tâm trạng rất ốt, lúc đối mắt với Mẫn Thiều Kỳ, cho cậu một ánh mắt như muốn nói rằng “Yên tâm”

Mẫn Thiều Kỳ nghĩ, lúc nào có thời gian nhất định phải hỏi kỹ Giang Hằng. Nhưng hiện tại Ngu Dịch đã tiến bộ như vậy, cậu cũng yên tâm phần nào.

Chơi đến hơn 11 giờ, mọi người giải tán, đều là người ngày mai phải đi làm, không thể thức quá muộn.

Sau khi về đến nhà, Mẫn Thiều Kỳ cũng hơi buồn ngủ rồi. Hôm nay cậu thật sự trải qua rất nhiều chuyện, tâm trạng lên xuống liên tục, nhưng phần lớn vẫn là vui vẻ, dù sao hiện tại cậu đã được ba mẹ Cố Ngạo công nhận là con dâu rồi.

“Nghĩ gì thế em?” Nhìn Mẫn Thiều Kỳ nằm trên ghế sô pha không muốn cử động, Cố Ngạo ngồi xuống cạnh cậu, hôn lên tai cậu.

“Hôm nay cứ như một giấc mơ vậy…” Mẫn Thiều Kỳ vừa cười vừa nói.

Cố Ngạo cũng cười: “Anh cũng hơi bất ngờ, vốn định để ngày lễ nào đó mọi người được nghỉ  thì dẫn em về. Ai ngờ không kịp trở tay, cách gặp mặt lại bất ngờ như vậy.”

“Thế này cũng tốt.” Mẫn Thiều Kỳ cầm tay Cố Ngạo, nói: “Nếu anh định dẫn em về nhà, chắc em phải căng thẳng mất ngày.”

“Ừ, tuy rằng bắt đầu và quá trình không nằm trong dự đoán, nhưng kết thúc tốt đẹp cũng coi như là rất tốt rồi.” Cố Ngạo cảm thấy như thế này cũng được, dù sao chỉ cần Mẫn Thiều Kỳ vui vẻ là được.


“Không muốn cử động, anh ôm em đi tắm đi.” Mẫn Thiều Kỳ nói.

“Chủ động thế à?” Cố Ngạo nhéo nhẹ tai cậu.

Mẫn Thiều Kỳ nhìn anh chằm chằm, nói: “Tắm thôi mà.”

Cố Ngạo cười haha, ôm lấy cậu đi về phòng tắm, “Trước khi đi ngủ vận động có lợi cho sức khỏe, càng có lợi cho giấc ngủ.”

“Nhưng em buồn ngủ rồi, chất lượng giấc ngủ sẽ rất tốt.”

“Nhưng anh chưa buồn ngủ, vậy nên em làm bạn trai anh, cũng phải có trách nhiệm với chất lượng giấc ngủ của anh chứ.”

“Đồ cầm thú!”

“Ừ, vậy nên hôm nay vào từ phía sau đi, gương không thấm sương trong nhà tắm hiệu quả tốt lắm, em cũng biết mà.”

“Đừng!”

“Ừ, quyết định vậy nha.”



Sau khi gặp phụ huynh, Mẫn Thiều Kỳ càng yên tâm dành tình cảm cho Cố Ngạo hơn, ngay cả lúc làm bánh trong bếp cũng có thể ngâm nga hát.

Ngày hôm nay sau khi ăn cơm xong, Mẫn Thiều Kỳ lấy máy tính mang theo ngồi trong cửa hàng lướt mạng. Sáng nay công việc làm bánh rất thuận lợi, vậy nên thời gian nghỉ trưa cũng dài hơn.

Lướt bừa vài trang web lớn, xem tin tức, đột nhiên một tin tức mới nhất lôi kéo sự chú ý của cậu – Nhị thiếu Mẫn gia làm loạn ở tập đoàn Mẫn thị.

Mẫn Thiều Kỳ nhanh chóng mở ra xem, có vài tấm ảnh, có tấm Mẫn Kính Trình bị bảo vệ lôi ra khỏi cửa Mẫn thị, có tấm Mẫn Kính Trình chửi bới bảo vệ đang đứng chắn trước cửa, còn một tấm cây gậy bóng chày không biết Mẫn Kính Trình lôi từ đâu ra đang dùng nó để đánh bảo vệ, mà tấm cuối cùng khiến Mẫn Thiều Kỳ khó hiểu nhất, trong tấm ảnh đó Mẫn Kính Trình đang co quắp trên mặt đất, không biết là xảy ra chuyện gì, bảo vệ cách đó xa xa cũng không dám tiến lại, người xung quanh vây lại xem còn nhiều hơn các tấm trước.

Mẫn Thiều Kỳ lại đọc qua nội dung bài báo, thật ra cũng không nói rõ nguyên nhân, chỉ nói rằng Nhị thiếu Mẫn gia Mẫn Kính Trình làm loạn ở Mẫn thị, luôn mồm đòi tiền, chửi rủa Mẫn Kính Xuyên chẳng ra gì, hành vi cử chỉ vô cùng điên cuồng, có lẽ là vì tranh chấp tiền bạc, nhưng cũng có thể là vấn đề về thần kinh.

Mẫn Thiều Kỳ đọc bài báo này, cũng không quá bất ngờ, Mẫn Kính Trình là một quả bom không hẹn giờ ở Mẫn gia, hiện tại cuối cùng cũng phát nổ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận