Cửu Đỉnh Ký

Đảo mắt, đám người Đằng Thanh Sơn tới khu mỏ Thiết Liên sơn cũng đã được hơn một tháng.

Chập tối, sắc trời u ám.

Các nơi của khu mỏ đã được thắp đuốc lên, có nơi còn đốt những đống lửa lớn. Rất đông binh vệ và quân sĩ Hắc Giáp quân cẩn thận tuần tra.

Đằng Thanh Sơn ở tại một căn lều rộng trong khu mỏ tử tinh, đây là nơi ở của hắn tại Thiết Liên sơn.

"Xuy xuy!" Đống lửa cháy rất lớn.

Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi thương đứng bên cạnh đống lửa, đắm chìm trong thương pháp.

"Tìm đường sống trong cõi chết! Ý cảnh trong tuyệt vọng lại có một tia hy vọng…" Đằng Thanh Sơn chìm trong suy nghĩ. Hơn một tháng này hắn đã đem tám mươi mốt chiêu "Liệt Hỏa thương quyết" giải khai dung hợp, tổng kết thành năm ý cảnh lớn, hiện tại đã sáng tạo ra bốn chiêu thương pháp.

Chiêu thứ nhất có tên là "Hỏa Thụ Ngân Hoa" (đen hoa rực rỡ). Một chiêu này phi thường mộng ảo và mỹ lệ, hơn nữa cũng dễ dàng mê hoặc địch nhân.

Chiêu thứ hai có tên là "Hỏa Thượng Kiêu Du" (thêm dầu vào lửa). Đằng Thanh Sơn đặt tên rất tầm thường, nhưng lại đơn giản dễ hiểu, miêu tả rõ ràng uy lực của một chiêu này. Thương pháp vừa xuất, trong nháy mắt uy lực bộc phát, giống như đổ thêm dầu vào lửa.

Chiêu thứ ba có tên là "Hỏa Trung Thủ Lật" (lấy hạt dẻ trong lửa). Một chiêu này phi thường âm độc, xuất chiêu cực nhanh hơn nữa còn vô thanh vô tức.

Chiêu thứ tư có tên là "Phong Hỏa Liêu Nguyên" (gió lửa bừng bừng). Một chiêu này chính là chiêu thức dùng để quần chiến, cực kỳ tiêu hao khí lực, nhưng uy lực cũng rất kinh người.

Hiện giờ chỉ còn lại chiêu thứ năm. Ý cảnh của chiêu này có chút tương tự như ý cảnh ảm nhiên (buồn bã), nhưng lại có chút bất đồng.

"Không đúng!" Đằng Thanh Sơn khẽ lắc đầu.

Lúc trước để sáng tạo ra "Hỏa Thụ Ngân Hoa" hắn chỉ tốn gần ba ngày, nhưng càng về sau thì lại hao phí thời gian càng nhiều. Thật sự mà nói, những chiêu này uy lực mặc dù kinh người, nhưng cũng không bằng được ba chiêu "Như Ảnh Tùy Hình", "Hỗn Nguyên Nhất Khí" và "Độc Long Toàn".

Dù sao kiếp trước Đằng Thanh Sơn cũng đã nghiên cứu Ngũ Hành quyền pháp rất lâu, kiếp này hắn lại hao phí mười mấy năm mới sáng tạo ba chiêu này. Nhìn thì đơn giản, nhưng đã đạt đến trình độ phản phác quy chân, uy lực kinh người.

Thế nhưng khi diễn hóa "Pháo quyền" trong Ngũ Hành quyền thành thương pháp, Đằng Thanh Sơn lại không thể sáng tạo ra chiêu thức mới. Hắn có cảm giác, khi giải khai và dung hợp "Liệt Hỏa thương quyết", sự lĩnh ngộ đối với hỏa thuộc tính cũng được đề cao, đối với việc diễn hóa Pháo quyền thành thương pháp, trong đầu hắn cũng cảm thấy rõ ràng hơn.

Kiếp trước "Hổ Pháo quyền" là tuyệt chiêu của Đằng Thanh Sơn, kiếp này diễn hóa thành thương pháp, uy lực so với "Độc Long Toàn" còn mạnh hơn.

Có điều, ăn thì phải ăn từng miếng.

Trước tiên phải dung hợp "Liệt Hỏa Thương quyết" sáng tạo ra chiêu thứ năm, nếu không thì đừng nói đến diễn hóa "Pháo quyền" còn khó khăn hơn.


"Ý cảnh ảm nhiên và tìm đường sống trong cõi chết có bản chất khác nhau, vậy cảnh giới…"

Trong lúc Đằng Thanh Sơn đang suy tư, đột nhiên một tiếng "bách!" vang lên.

Đằng Thanh Sơn không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đống lửa bên cạnh so với lúc trước đã tàn đi không ít. Một số cây củi đốt hồi lâu, trên thân đã có những đốm lửa đỏ rực, khi thì sáng khi thì lại mờ. Hắn tiện tay cầm lấy hai cây củi khô bên cạnh ném vào, nhất thời những cây củi đốt đã lâu, trên thân có những đốm lửa nhỏ đỏ rực trong nháy mắt lại bùng lên.

"Ấy?"

Trong khoảnh khắc khi những đốm lửa nhỏ đỏ rực bùng lên, một tia sáng bỗng lóe lên trong đầu Đằng Thanh Sơn, ánh mắt lập tức sáng lên.

" Đúng rồi!"

Đằng Thanh Sơn lập tức cầm lấy Luân Hồi thương bên cạnh, hai mắt nhắm lại, đồng thời tay phải cầm lấy cán thương, tay trái cầm lấy thân thương. Trước tiên hắn kéo cán thương về, sau đó đột ngột đẩy ra. Nội kình trong cơ thể lập tức truyền vào Luân Hồi thương.

Chỉ thấy mũi thương nhanh chóng đâm ra phía trước. Khi đạt đến cực hạn, đầu thương khẽ rung lên.

"Vù!""Vù!"

Đầu thương bỗng nhiên sinh ra kình lực xoáy lốc có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.

"Đúng, chính là loại cảm giác này!" Đằng Thanh Sơn kinh hỉ như điên, lập tức xoay người tiếp tục xuất ra một thương, đâm vào thân một thân cây đại thụ bên cạnh.

"Bùng!"

Mũi thương đâm vào thân cây liền sinh ra tiếng nổ mạnh. Thân cân phải cần đến hai người mới ôm trọn trực tiếp xuất hiện một lỗ thủng lớn kinh người, gỗ vụn bắn ra tứ tán. Đại thụ bắt đầu lắc lư, dường như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào. Đám quân sĩ Hắc Giáp quân chung quanh sợ đến nhảy dựng lên, ai nấy đều cẩn thận đề phòng.

- Mọi người cẩn thận một chút, đừng để đại thụ ngã vào đầu!

Đằng Thanh Sơn cười lớn một tiếng, lập tức đạp một cái vào thân cây, nhất thời đại thụ ầm ầm đổ xuống trước mặt hắn. Các quân sĩ Hắc Giáp quân đã sớm chuẩn bị đều tránh sang một bên.

- Đại nhân! Đúng là thương pháp tuyệt diệu, đại thụ to như vậy mà cũng bị đốn ngã!

- Thương pháp của đại nhân chúng ta đúng là nhất đẳng!

Đám quân sĩ bắt đầu tán tụng.

Đằng Thanh Sơn trong lòng vô cùng thống khoái, thầm nghĩ: "Phi đao 'Ảm Nhiên Nhất Đao' của ta cũng chỉ có thể khống chế phi đao bạo liệt từ xa. Còn nội kình vừa rồi, phối hợp với khống chế lực đạo, dẫn dắt tinh thần ý niệm, không ngờ lại sinh ra nội kình xoáy lốc. Uy lực bạo liệt của một thương này quả thật không nhỏ. À… Chiêu thức này gọi là 'Hỏa Tận Tân Truyền' (lửa tàn thêm củi) đi!"


Đằng Thanh Sơn rất hài lòng với chiêu thức này.

Trong số năm chiêu thức dung hợp "Liệt Hỏa thương quyết", "Hỏa Tận Tân Truyền" này chính là chiêu lợi hại nhất.

"Đáng tiếc! Một chiêu này phải dựa vào 'nội kình' mới có thể đạt đến hiệu quả như vậy, chỉ bằng lực lượng thân thể thì không làm được. Có điều với nội kình của ta, uy lực của chiêu này cũng xem như không tệ!" Đằng Thanh Sơn đối với việc diễn hóa "Pháo quyền" thành thương pháp, trong đầu càng cảm thấy rõ ràng.

Mất hơn một tháng, hắn rốt cuộc cũng sáng tạo ra năm chiêu này.

Lúc này tâm tình của hắn rất tốt, lập tức cầm Luân Hồi thương bắt đầu đi tuần tra tại khu mỏ tử tinh.

- Đại nhân!

- Đại nhân!

Những quân sĩ Hắc Giáp quân đang tuần tra đốc thúc nhìn thấy Đằng Thanh Sơn liền hành lễ.

- Ừm!

Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu, liếc mắt nhìn vào hang mỏ, lúc này đã bắt đầu có người đi ra:

- Khai thác hôm nay đã kết thúc rồi sao?

- Vâng thưa đại nhân! Đám nhân công trong hang mỏ đã bắt đầu đi ra.

Quân sĩ Hắc Giáp quân cung kính nói.

Đằng Thanh Sơn lại mỉm cười đi về phía mỏ quặng. Chung quanh khu mỏ này đều bị đào sâu xuống bên dưới, trong đó còn có những hang mỏ rất sâu. Hắn dọc theo một hang mỏ đi sâu vào bên trong. Lúc này những thợ mỏ đang bắt đầu đi ra ngoài, nhìn thấy Đằng Thanh Sơn liền khom người hành lễ.

Trên mặt, trên đầu và trên người những thợ mỏ này đều dính đầy bụi bặm, vô cùng chếch nhác.

- Nhị Cẩu! Hôm nay ngươi đào được bao nhiêu tử kim?

- Xem đi, ở trên tay ta hết đấy! Hôm nay là ngày ta làm nhiều nhất trong cả tháng, nhưng vẫn phải nộp lên, có đào được nhiều hơn nữa thì cũng không phải của chúng ta!


- Ngươi xem này! Cộng hết tử kim của tám người cũng chỉ được một chút như vậy thôi!

Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn hán tử đang nói, trong lòng bàn tay của y đang cầm một ít hạt tử kim vụn, liền nhướng mày nói:

- Tử kim của tám người sao đều ở trong tay ngươi?

- Đại nhân!

Hán tử kia nhìn thấy Đằng Thanh Sơn, lập tức sợ hãi hành lễ, sau đó mới nói:

- Chỗ tử kim này là các huynh đệ giao cho tôi để nộp cho các vị quân sĩ đại nhân của Hắc Giáp quân một lần, như vậy các vị quân sĩ đại nhân cũng tiện hơn một chút!

- Ngươi tên là gì!

Đằng Thanh Sơn hỏi.

Hán tử có chút sợ hãi nói:

- Tôi… tôi tên là Ngô Đại Cam!

Đằng Thanh Sơn gật gật đầu, liền liếc nhìn vào bên trong hang mỏ, sau đó quay đầu đi ra ngoài. Bên ngoài hang mỏ không xa có hai gã quân sĩ Hắc Giáp quân đang ngồi trước bàn, thu nhận tử kim của mỗi nhân công đào được, đồng thời ghi vào danh sách.

Đằng Thanh Sơn thầm gật đầu: "Dựa theo quy củ của Quy Nguyên tông, thợ mỏ làm việc tại khu mỏ tử tinh không được phép tiếp xúc với những thợ mỏ tại khu vực khác. Hơn nữa nơi ở của bọn họ còn thường xuyên bị kiểm tra không hề báo trước. Khi đi còn phải cởi sạch y phục, cạo trọc đầu, cấp cho bọn họ một bộ quần áo mới để cho bọn họ sạch sẽ mà đi. Cũng là cách phòng ngừa có kẻ trộm tử kim!"

Quy củ của khu mỏ tử kim nghiêm ngặt hơn rất nhiều so với bốn khu mỏ khác, muốn vô thanh vô tức trộm đi tử kim quả thật khó như lên trời.

- Đại Cam ca! Vị Hắc Giáp quân đại nhân kia nói gì với huynh vậy?

Một số thợ mỏ nhìn Ngô Đại Cam hỏi.

- Không có gì!

Ngô Đại Cam tùy tiện đáp lời, sau đó liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn ở phía xa một cái, lúc này mới thầm thở phào một hơi, ngẫm nghĩ: "Ngày kia chính là hai mươi tám tháng ba, cũng là thời điểm quan trọng nhất. Ta phải cẩn thận một chút, không được để cho người của Hắc Giáp quân chú ý, bằng không làm hỏng đại sự của đại ca thì sẽ gay go!"

Ngô Đại Cam lập tức trở về nơi nghỉ của hắn

oOo

Rất nhanh đã đến ngày hai mươi tám tháng ba.

Dựa theo quy củ của khu mỏ Thiết Liên Sơn, vào ngày này mỗi tháng các nhân công tại bốn khu mỏ hoàng kim có thể trở về nhà thăm người thân. Còn ở khu mỏ tử kim, một năm mới có một cơ hội rời khỏi khu vực khai thác mỏ.

Sáng sớm hôm nay.


Sương mù mỏng manh tràn ngập khiến cho không khí trở nên mát mẻ. Tâm tình của các thợ mỏ hơm nay cũng tốt hơn rất nhiều.

- Làm việc cả ngày lẫn đêm tại nơi này mệt chết đi được, đến ngủ cũng không thoải mái! Cuối cùng cũng có thể về nhà rồi!

- Ha ha! Nhớ lão bà của ngươi rồi à?

- Há há! Ngủ trên giường gỗ lạnh như băng này sao có thể bằng ôm lão bà ngủ ở nhà!

Một đám thợ mỏ đang nói chuyện với nhau, xếp thành một đội lần lượt tiến hành "kiểm tra soát người", sau đó mới có thể rời khỏi khu mỏ.

- Bọn các ngươi tốt nhất đừng nên vi phạm một cách hồ đồ! Một khi phát hiện trên người có hoàng kim, cho dù chỉ là một chút cũng sẽ bị xử tử!

Một thủ lĩnh binh vệ quát lớn:

- Trước khi lục soát người, các ngươi hãy tự kiểm tra mình trước, đừng bị kẻ khác vu oan hãm hại! Đợi đến khi bị chúng ta hiện, các ngươi có nói gì cũng vô dụng!

Một nhóm binh vệ ngăn trước đường, quan sát thật kỹ đám thợ mỏ này, còn một nhóm khác thì chuyên môn tiến hành lục soát.

Dựa theo quy củ, đối với khu mỏ hoàng kim thì việc lục soát sẽ do các binh vệ phổ thông tiến hành. Còn đối với khu mỏ tử kim, việc này sẽ do các quân sĩ Hắc Giáp quân chuyên môn phụ trách.

Đúng lúc này, một tráng hán râu đen bước nhanh tới.

- Đại nhân!

Các binh vệ lập tức hành lễ. Người đến chính là đại đội trưởng thành vệ đội của Hoa Phong thành, địa vị có thể nói chỉ đứng sau thành chủ, đám tiểu vệ binh này đương nhiên rất cung kính.

- Ừm!

Hồ Đồng đảo mắt qua các thợ mỏ đang xếp hàng, lập tức nói lớn với đám vệ binh:

- Các huynh đệ cần phải cẩn thận một chút! Mỗi một người đều phải lục soát kỹ càng, đừng để sót một người nào!

- Xin đại nhân cứ yên tâm! Bọn chúng đừng mơ có thể mang theo một chút vàng nào!

Tên thủ lĩnh binh vệ lập tức lấy lòng.

- Ừm!

Hồ Đồng gật gật đầu.

Ánh mắt của hắn cẩn thận quét qua một vòng, đột nhiên liếc nhìn về phía xa hơn mười trượng. Khi nhìn thấy một gã hán tử trung niên trên người mặc y phục đơn giản chắp vá đang đi đến, ánh mắt của hắn lập tức sáng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận