Cửu Đỉnh Ký

Chìm vào núi rừng, bóng người chợt lóe rồi lại xuất hiện ở cách đó hơn mười trượng. Sáu năm làm chức đội trưởng, Đằng Thanh Sơn hiểu Đại Duyên Sơn rõ như lòng bàn tay, lúc thì nhảy xuống, lúc thì nhảy lên vách núi, hoặc là xuyên qua giữa những cây đại thụ. Tóm lại, bình thường chừng bốn mươi dặm đường núi, nếu dựa theo cách đi gần như thẳng băng của Đằng Thanh Sơn, chỉ không tới mười dặm.

Thời gian uống cạn một chén trà nhỏ, hắn đã tới hẻm núi Lồ Lô.

- Bồng

Bóng người từ vách đá trên hẻm núi Hồ Lô hạ xuống, tựa như một khối thiên thạch rơi xuống đất, chỉ có thân thể mạnh cỡ Đằng Thanh Sơn mới dám dùng như vậy phương thức nhảy thẳng xuống như vậy, cho dù là tiên thiên cường giả bình thường, tiên thiên chân nguyên mặc dù mạnh, nếu so với thân thể của Đằng Thanh Sơn thì còn kém xa.

Tiên thiên chân nguyên có thể giảm bớt lực, nhưng từ vách đá cao trăm trượng mà nhảy xuống, với lực phản chấn kinh người như vậy, cho dù chỉ còn một nửa tác dụng vào thân thể, tiên thiên cường giả cũng bị đánh chết tươi.

- Ầm.

Thân thể đạp thủng nền đá thành một lỗ to.

Tay quyền đập xuống, thân thể Thanh Sơn nhảy lên, rồi tức khắc lao xuống đáy động.

Lúc ở trên vách đá, hắn đã phát hiện, trong cả hẻm núi hồ lô này, cả hẻm núi không có bất kỳ người nào, nên rất nhanh đã đi tới cái động không đáy kia.

"Cha và Vĩnh Tương đại bá đã lọt vào vòng vây. Đằng Thanh Sơn nhìn cảnh xung quanh, những vết máu khô rải rác khắp nơi, còn có vài xương gãy thịt vụn, những miếng sắt thép vỡ vụn, nhưng chẳng có thi thể người nào, như vậy, người ở nơi này bị ai đó xử lý rồi" Đằng Thanh Sơn sau khi nhìn kỹ liền đoán.

Máu đầy đất, khẳng định có người chết. Còn có không ít những miếng sắt vụn, vũ khí duy nhất chung quanh chính là trường thương, có thương cán gỗ hoặc cán sắt.

"Thiết thương." Đằng Thanh Sơn vừa thấy một thanh thiết thương đầy máu ở bụi cỏ xa xa, lập tức lao tới, ở trên cán thương, quả nhiên có một vết đao chém vào trên sắt. Đồng tử Đằng Thanh Sơn co rụt lại, cảm thấy trong lòng run lên, đây là thiết thương của cha. Từ bé hắn đã thấy cha mình dùng thứ binh khí này. Nhìn bao nhiêu năm rồi, đương nhiên liếc mắt là nhận ra ngay.

"Binh khí của cha cũng rơi mất, đồ tạp chủng Thanh Hồ Đảo." Đằng Thanh Sơn mắt ửng đỏ, quả tim phẫn nộ đập dồn trong ngực.

"Ở đây có không ít sắt thép vỡ vụn, xem ra hẳn là là trọng giáp của quân sĩ Ngân Giao Quân, hơn nữa nát bấy ra như vậy, cũng nhiều vết máu như vậy, chắc là không ít người chết." Đằng Thanh Sơn phán đoán "Mảnh vỡ của trọng giáp này rất chỉnh tề, thiết thương không có khả năng tạo thành vết thương như vậy. Hẳn là có gì đó sắc bén cắt đứt trọng giáp, có thể cắt ngọt trọng giáp phẳng phiu như vậy, nếu là một cao thủ, cứ một kiếm đâm chết kẻ địch là xong, sẽ không hơi đâu mà đi cắt trọng giáp. Cái này không giống nhân loại, hẳn là gặp phải yêu thú rồi"

Đằng Thanh Sơn phán đoán dựa vào những mảnh vụn sắt thép căn bản không giống việc làm của nhân loại.

- Hả?


Khóe mắt Đằng Thanh Sơn chợt liếc tới một chỗ ngoài xa hơn mười trượng.

Ở đó có rất nhiều tro tàn.

Đằng Thanh Sơn đi tới gần.

"Rất nhiều củi được đốt lên, đã thiêu hủy thi thể ở đây, hẳn là hoả táng." Đằng Thanh Sơn rất dễ dàng phán đoán tình hình đã xảy ra.

Sau khi đám quân sĩ Ngân Giao Quân vây sát cha và đại bá, chắc gặp phải một con yêu thú lợi hại. Còn con yêu thú này đã giết chết quân sĩ Ngân Giao Quân. Sau đó những quân sĩ Ngân Giao Quân khác đến, đương nhiên không thể để thi thể những huynh đệ này phơi xác nơi hoang dã như vậy, do đó, kéo ra hoả táng.

Phỏng chừng thi thể những thợ săn, những tên này cũng thuận tiện hoả táng nốt.

Một vài chiến đao trọng giáp chưa bị hủy, cũng đã được Ngân Giao quân mang đi rồi.

"Không đúng." Đằng Thanh Sơn nhướng mày. "Nếu họ vây giết cha thành công thì hẳn là sẽ lập tức ly khai. Cho dù gặp phải yêu thú, cũng không nên đánh nhau tại đây. Như vậy chắc là vào lúc đang đánh với cha, đám lính này còn chưa kịp đào tẩu, đã gặp phải con yêu thú đó."

"Yêu thú, ở đâu mò ra nhỉ?" Đằng Thanh Sơn quay đầu lại, nhìn về phía động không đáy.

- Vù.

Đằng Thanh Sơn lao đến bên cạnh Vô Để Động.

"Đại Duyên Sơn ngoại trừ con Tử Quang Giao Long mà ta đã phát hiện ở Bích Hàn Đàm, căn bản không thấy những yêu thú khác. Nói cách khác yêu thú không thích ở trong núi rừng Đại Duyên Sơn. Mười phần hết chín là yêu thú này ở sâu trong cái động không đáy này. Còn Thanh Hồ Đảo cũng tìm cung điện ngầm."

Đằng Thanh Sơn cũng thấy. Bên cạnh Vô Để Động có những dây mây rủ xuống. Trên những dây mây này còn có dính máu,

"Hẳn là có người Thanh Hồ đã xuống dưới."

Đằng Thanh Sơn lập tức nhảy xuống.


Vù, vù.

Cả người rơi xuống thật nhanh tạo thành một trận cuồng phong, bên trong Vô Để Động có một luồng gió ẩm ướt, ẩn ẩn còn có một múi máu nồng nặc, mặc dù trong động rất ít ánh sáng, nhưng từ sau khi ăn Hắc Hỏa linh quả, hơn nữa không ngừng khai quật năng lượng, Đằng Thanh Sơn có thể nhìn được trong đêm tối.

"Hừm" Đằng Thanh Sơn hai tay cắm vào núi đá như cắm vào bùn đất.

Đeo đôi bao tay Thiên Ưng Trảo, việc cắm vào rất dễ dàng, theo vách động xuống hơn ba thước mới dừng lại.

" Nơi này có một động sâu."

Đằng Thanh Sơn phát hiện. Phía trên vách động có một cái động khẩu sâu xéo lên. Ở phía trước động khẩu, còn có một nửa cái thi thể vắt trên vách động, trên nửa thi thể này vẫn còn mặc trọng giáp, từ cách đứt này hẳn là có một con yêu thú, đột nhiên xông ra, cắn đứt đôi tên quân sĩ Ngân Giao Quân đang cầm dây leo trong nháy mắt, lực công kích cường đại làm cho tên lính Ngân Giao Quân lọt nửa người vào trong lớp bùn dưới động.

Một màn thảm kịch đã được Đằng Thanh Sơn suy đoán rõ ràng.

Đằng Thanh Sơn hai tay rút mạnh.

Vù.

Lại nhảy xuống phía dưới. Trong bóng đêm, thị lực Đằng Thanh Sơn có thể thấy rõ ràng không thua ban ngày. Mặc dù vách động hơi lồi lõm, Đằng Thanh Sơn sau khi rơi xuống hơn mười trượng hơn, đã có thể thấy được đáy động có ánh nước.

******

- Xoẹt xoẹt.

Cách đáy động còn một trượng, Đằng Thanh Sơn dừng lại hẳn.

"Nhiều xác vậy sao?" Đằng Thanh Sơn đến gần đáy động, mới phát hiện ra ở dưới đáy động toàn bộ là nước. Trong nước còn có những thi thể gãy vụn, mỗi một thi thể đều mặc trọng giáp, thi thể bị xé rách, trọng giáp đương nhiên cũng bị phá.

"Trong nước căn bản không có vết máu. Xem ra nước này thông với chỗ khác, nên máu chảy xuống đã bị cuốn đi rồi."


Nước xâm xấp trong suốt, tuy tối, nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn có thể thấy được lớp đá dưới đáy nước.

"Nước không sâu?" Đằng Thanh Sơn nhè nhàng nhảy xuống.

Quả nhiên ——

Nước chỉ tới eo lưng Đằng Thanh Sơn, thì hắn đã đạp xuống đáy rồi.

"Phía trước có thông đạo." Đằng Thanh Sơn dọc theo bờ một đường nước chảy rộng, từ từ đi tới, nước trong dòng chảy này chỉ tới eo lưng, rất nông.

Độ cao con đường này cũng khoảng ba bốn trượng, vách động dọc theo dòng chảy cũng đều là đá cả. Chỉ là, vách đá động này tựa như tổ ong, có thể thấy rất nhiều huyệt động. Dòng chảy rộng hẹp không đồng nhất, có chỗ rất rộng, có chỗ cũng rất hẹp.

"Sào huyệt yêu thú?" Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.

Tiếp tục đi tới, Đằng Thanh Sơn thấy nước càng lúc càng sâu, lúc này đã tới gần cổ rồi.

"Hừm?" Đồng tử Đằng Thanh Sơn co lại, dán mắt nhìn về phía một quái vật màu đen ở một cái lỗ nhỏ trên vách động cách hắn mười trượng "Hắc Thiết Ngô Công?" Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt đã nhận ra.

Đôi đồng tử trăng trắng của con Hắc Thiết Ngô Công này nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. Trong hoàn cảnh trong dòng chảy hoàn toàn đen ngòm như thế này, cho dù là tiên thiên cường giả thì tầm nhìn cũng đểu rất ngắn.

Con Hắc Thiết Ngô Công, nghĩ rằng Đằng Thanh Sơn không nhìn thấy nó, liền lặng lẽ lẻn vào trong nước, bơi gầm dưới đáy nước về phía Đằng Thanh Sơn.

"Súc sinh." Trong mắt Đằng Thanh Sơn hiện lên hàn quang, rồi làm bộ nhìn không thấy nó, tiếp tục đi tới.

Rốt cục, cả người Đằng Thanh Sơn đều hoàn toàn không còn chạm đáy nữa. Với năng lực tạng phủ và khí quan của Đằng Thanh Sơn, dù có ở dưới nước mấy canh giờ cũng không quan hệ. Còn về tố chất thân thể, hắn có thể so được với những con yêu thú cường đại.

Trong nước, khắp nơi đen kịt.

Những móng vuốt như những lưỡi dao sắc nhọn của con Hắc Thiết Ngô Công từ từ quạt nước, tựa như một cái tàu ngầm từ từ di động, không một tiếng động bơi về phía Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn cũng đạp nước đi tới. Mặc trọng giáp, lưng đeo mấy thứ như Luân Hồi. Đằng Thanh Sơn vừa lọt vào nước đương nhiên chìm tuốt xuống dưới đáy hồ.

- Vèo.

Hơn mười móng vuốt như những lưỡi dao sắc ngọt đột nhiên đồng thời vung lên. Con Hắc Thiết Ngô Công trong nháy mắt tựa như một mũi tên bắn thẳng về phía Đằng Thanh Sơn. Cái miệng rộng há hoác, hai cây răng nanh như cái kéo mở ra rộng ra, như muốn cho Đằng Thanh Sơn ăn một cú 'xén' thật ngọt. Rất nhiều quân sĩ Ngân Giao Quân vì vậy mà bị nó cắt làm hai đoạn.


- Rào...

Dòng nước chấn động, hai tay Đằng Thanh Sơn vung lên như tia chớp, một trảo chụp vào hai cây răng nanh trong miệng con Hắc Thiết Ngô Công. Con Hắc Thiết Ngô Công phát ra tiếng gầm phẫn nộ.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lạnh đi, hai tay kéo mạnh.

- Roạt...

Hai răng nanh bị xé rời ra, thậm chí còn gốc của hai cây răng nanh cũng bị xé rách, làm cho con Hắc Thiết Ngô Công cả đầu vỡ toang ra, máu lục sắc thấm đầu vào hồ nước, một đầu Hắc Thiết Ngô Công nhất thời không nhúc nhích nữa.

"Dưới tình hình tối tuyệt đối như vậy, cường giả Thanh Hồ Đảo, đột nhiên bị yêu thú tập kích, kể cả tiên thiên cường giả, cũng có thể bị giết vài người."

Đằng Thanh Sơn rất rõ, nếu không có thị lực nhìn trong đêm tối, lọt vào tập kích của Hắc Thiết, tuyệt đối không có khả năng chống đỡ nhẹ nhàng như thế.

Đằng Thanh Sơn bơi vào trong nước.

Với lực khống chế cơ bắp của Đằng Thanh Sơn, hơn nữa lại có tiên thiên chân nguyên phụ trợ, tư thế bơi lặn trong nước có thể nói là hoàn mỹ, tựa như một con cá đang bơi lội. Hắn cũng phát hiện, hồ nước này có phạm vi rất rộng, sau khi bơi hết dòng chảy, lập tức tới một cái hồ cực rộng. Ngay cả thị lực của hắn cũng không cách nào thấy được bờ hồ bên kia.

- Nước tuyệt đối đen kịt, tốt lắm.

Loại hoàn cảnh này, thích hợp nhất cho việc giết chóc.



Nơi Đằng Thanh Sơn vừa đi qua, nơi dòng chảy đi qua vách đá nơi có những huyệt động tựa như tổ ong, cái nào cái nấy sâu hun hút. Trong số đó có một hố sâu gần trăm trượng.

- Tí tách.

Một giọt nước màu trắng sữa, từ trên khe nứt thẩm thấu xuống, thỉnh thoảng rơi xuống một giọt.

Một thân thể đầy vết máu đang nằm co quắp ở đây, đôi môi miễn cưỡng mở ra, hứng giọt nước màu trắng sữa đang rơi xuống. Mặc dù cả người không nhúc nhích, tựa như không còn khí tức, đến cả mắt cũng nhắm nghiền, nhưng đôi môi cố gắng mở ra cho thấy người này vẫn còn sống.

- A Lan … về nhà

Niềm tin kiên định, cứ thế tiếp tục lẩn quẩn trong đầu hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận