Cửu Đỉnh Ký

Nơi trước kia là khách sạn, bây giờ hoàn toàn hóa thành một đống hoang tàn. Hậu viện khách sạn cũng vỡ ra những vết nứt ghê rợn, như vừa trải qua một cơn động đất khủng khiếp. Chiếc giếng sâu hoàn toàn biến mất, bị gạch đá vỡ, đất bùn lấp đầy!

- Nhảy xuống giếng chạy trốn à?

Ba cao thủ tiên thiên kim đan củaVũ Hoàng môn cùng vọt tới đứng cạnh Triệu Đan Trần, vừa thấy thế cũng cũng không khỏi sửng sốt.

Chẳng ai ngờ...

Đằng Thanh Sơn lại nhảy xuống giếng! Đáy giếng này cũng khá lớn, đám Triệu Đan Trần chỉ cần nhảy xuống là có thể tìm được Đằng Thanh Sơn rất dễ dàng.

- Ha ha! Đám khốn khiếp Thanh Hồ Đảo, bằng vào các ngươi mà cũng muốn bắt Đằng Thanh Sơn à?

Tiếng gầm từ dưới đất truyền lên.

- Muốn chết!

Sắc mặt Triệu Đan Trần rất khó coi, cả người trong nháy mắt hóa thành một bóng người kim sắc mơ hồ, nhảy lên nhằm về phía chiếc giếng sâu. Bảo kiếm trong tay cũng hóa thành một thanh cự kiếm, đâm thẳng xuống. Chỉ nghe tiếng "Ầm!" vang lên dữ dội, cái giếng bị đánh thủng một thông đạo lớn chừng ba trượng, độ sâu tới tận đáy giếng.

- Chúng ta xuống dưới!

Lão già gầy gò tóc bạc nhíu mày quát. Nhất thời hán tử tráng kiện và thiếu phụ xinh đẹp, cùng lão già nhảy xuống đáy giếng.

Đáy giếng!

- Rào rào......

Nước giếng lúc này đã trở nên rõ ràng hơn.

- Ủa, trốn đi đâu rồi?

Triệu Đan Trần toàn thân bao phủ trong màn hào quang tiên thiên chân nguyên, không ngừng ngó quanh tìm kiếm. Đáy giếng này cũng không phải là quá sâu. Thành đá xung quanh đáy giếng đã vỡ tung. Sau thành giếng bằng đá, là lớp bùn đất dày.

Những dòng nước ngầm và bùn đất đang xuyên qua những lỗ thủng đá này, không ngừng vào thẩm thấu vào giếng.

- Phá!

Triệu Đan Trần sắc mặt lạnh lùng. Quang mang của trường kiếm trong tay phình ra, hóa thành từng đạo kiếm quang rất lớn đâm khắp xung quanh đáy giếng. Trước mặt cường giả tiên thiên kim đan, tầng nham thạch cũng phải vỡ vụn, chứ đừng nói là bùn đất!

- Ầm! Ầm! Ầm!

...

Kiếm quang trong nháy mắt hất tung lớp bùn đất chung quanh, lộ ra một hố sâu lớn kinh người. Triệu Đan Trần lập tức tìm kiếm chung quanh hố sâu, mong phát hiện một vài đầu dây mối nhợ. Nhưng ngay sau đó

- Rầm....

Lớp bùn vừa được vẹt ra bây giờ lại một lần nữa sụp đổ xuống, lấp cái hố sâu này hơn phân nửa. Dòng nước ngầm dưới đất cũng từ từ lưu động.

- Triệu huynh! Phát hiện ra Đằng Thanh Sơn chưa?

Ba người của Vũ Hoàng môn cũng đến gần Triệu Đan Trần dò hỏi.

- Không!

Triệu Đan Trần nhíu mày nhìn về chung quanh.

- Chúng ta chỉ chậm hơn Đằng Thanh Sơn một hơi thở, sao tìm mãi chung quanh mà nhìn không thấy tung tích hắn? Thời gian một hơi thở, nếu xuống đất thì nhiều nhất chỉ tiến lên được hơn mười đến hai mươi trượng. Kiếm quang của Triệu huynh vừa rồi đã có thể phát hiện tung tích hắn mới đúng.

Thiếu phụ xinh đẹp nhíu mày nhìn bốn phía,

- Giếng này cũng không sâu lắm! Chung quanh đều là bùn. Chỉ gây động tĩnh lớn một chút, bùn đất sẽ sụp đổ ngay, xóa sạch hết dấu vết. Nếu đây là đá... Sớm đã phát hiện ra hắn rồi.

Lão già gầy gò thì thào nói:

- Mọi người đừng nóng! Chỗ này xem ra đều là bùn đất rất dày, nếu Đằng Thanh Sơn muốn xuyên qua đất để chạy trốn, khẳng định sẽ có thanh âm.

- Nhưng từ khi xuống đây tới giờ ta không nghe thấy thanh âm rõ ràng, chỉ có tiếng nước ngầm trong bùn, trong những khe hở giữa lớp nham thạch. - Tráng hán nhíu mày nói.

- Hừ!

Triệu Đan Trần hừ nhẹ một tiếng,

- Chúng ta chỉ chậm hơn hắn thời gian một hơi thở. Hắn khẳng định chui xuống đất, ở chung quanh đây thôi. Hắn cũng sợ chúng ta phát hiện hắn đang phá vỡ bùn đất chạy trốn, phân biệt rõ nơi ẩn thân của hắn... Do đó, hắn khẳng định là không nhúc nhích. Không phát ra chút thanh âm nào!

- Triệu huynh nói có lý. Nếu bây giờ chúng ta ly khai, là bị hắn lừa rồi! - Lão già tóc bạc gầy gò gật đầu.

Dưới đáy giếng, bốn vị cường giả tiên thiên kim đan đều vểnh tai, cẩn thận lắng nghe, đúng là chẳng có chút tiếng vang nào.

- Phải mau chóng bắt cho được Đằng Thanh Sơn. Nếu vậy cần làm phiền ba vị Đỗ huynh rồi. - Triệu Đan Trần thấp giọng nói.

- Triệu huynh sao lại nói thế? Chúng ta đương nhiên sẽ hỗ trợ.

Lão già gầy gò Đỗ Hiên thấp giọng nói:

- Hơn nữa lần này, Vũ Hoàng môn chúng ta và Thanh Hồ Đảo của ngươi có nhiều người như vậy. Nếu trong hoàn cảnh thế này còn để Đằng Thanh Sơn chạy thoát. Chỉ sợ, sẽ làm người trong thiên hạ cười chê.

- Ừm!

Triệu Đan Trần gật đầu. Vừa nghĩ tới việc Đằng Thanh Sơn gào lớn "Đám khốn khiếp Thanh Hồ Đảo, bằng vào các ngươi mà cũng muốn bắt Đằng Thanh Sơn à?", thanh âm đó tuyệt đối làm cho tất cả mọi người ở Ổ Thành nghe được.

- Đằng Thanh Sơn này rõ là…

Triệu Đan Trần trong lòng thầm hận.

- Hắn gào lên như vậy, tất cả mọi người trong Ổ Thành chắc đều biết! Muốn dấu cũng không được!

Triệu Đan Trần lập tức cố gắng buộc mình phải tỉnh táo.

- Chúng ta phân tán ra.

Triệu Đan Trần thấp giọng nói:

- Chúng ta có bốn người. Ta đi về phía trước. Ba người Đỗ huynh các ngươi phụ trách phía sau và hai phương. Bốn người dọc theo bốn phương hướng từ từ đi tới, đồng thời cũng có thể dùng tiên thiên chân nguyên đâm thủng bùn đất, tìm dấu vết Đằng Thanh Sơn! Còn nữa, thanh âm phải nhỏ một chút! Tiên thiên chân nguyên đâm thủng bùn phải thật nhẹ! Không được gây chấn động lớn.

- Được.

Ba đại cao thủ tiên thiên kim đan của Vũ Hoàng môn trả lời rất đơn giản.

- Hắn khẳng định là còn trong vòng chung quanh trăm trượng, bốn người chúng ta cẩn thận một chút, quan sát bốn phía, cùng nhau tìm kiếm khắp nơi. Nếu hắn bất động, chúng ta khẳng định có thể phát hiện hắn. Nếu hắn động, khẳng định sẽ phát ra thanh âm! Một khi có thanh âm, với tốc độ của chúng ta, nhất định có thể bắt được hắn!

Triệu Đan Trần rất tự tin.

- Chúng ta xuất phát!

Lúc này, Thanh Hồ Đảo và Vũ Hoàng môn liên thủ, bốn gã cao thủ tiên thiên kim đan đều phân tán ra, hào quang quanh người làm bùn đất dạt ra, bước từng bước đi tới! Họ không dám đi nhanh, tận lực rón rén!

- Đằng Thanh Sơn! Ngươi trốn không thoát đâu!

Triệu Đan Trần tự nhủ trong lòng. Từng đạo kiếm quang chỉ đánh thủng một lỗ sâu lớn bằng cánh tay trẻ con.

Bốn cường giả tiên thiên kim đan, hiển nhiên rất muốn lục soát phạm vi chung quanh trăm trượng.

Việc này quả rất dễ với họ.

Lúc này...

Nơi cách cao thủ Đỗ Hiên của Vũ Hoàng môn, ở bên trái đại khái ba mươi trượng, Đằng Thanh Sơn toàn thân bao phủ trong màn hào quang màu đỏ rực. Do bị bùn đất hoàn toàn ngăn cản nên hắn không biết cuộc trao đổi của bốn tên kia.

- Hả?

Đằng Thanh Sơn nhướng mày.

Phốc! Phốc! Phốc!

Thanh âm rất nhỏ, vang lên đều đều.

- Họ lục soát dưới đất? Hẳn là chỉ dùng tiên thiên chân nguyên mà bắn thủng bùn đất! Muốn phát hiện ra ta à?

Đằng Thanh Sơn cười cười.

- Triệu Đan Trần ơi là Triệu Đan Trần, nếu ngươi chỉ có một mình thì ta còn giỡn với ngươi thêm chốc lát! Nhưng, xem tốc độ của ba người kia hiển nhiên cũng đều là tiên thiên kim đan! Mười phần là người của Vũ Hoàng Môn rồi!

- À! Khai Sơn Thần Phủ là của Vũ Hoàng. Người của Vũ Hoàng Môn muốn có được nó cũng là việc bình thường thôi.

Phốc! Phốc!

Thanh âm bắn thủng bùn càng ngày càng gần.

- Xem ra, sắp tìm được ta rồi!

- Không chơi với các ngươi nữa!

Màn hào quang màu đỏ rực bao lấy Đằng Thanh Sơn, trong nháy mắt biến thành hình viên đạn. Tiên thiên chân nguyên tùy tâm ý biến hóa, ngay lập tức liền biến thành hình viên đạn.

Đồng thời...

Tầng ngoài màn hào quang hình viên đạn còn xuất hiện những kết cấu xoắn ốc.

Thoạt nhìn, quầng sáng ngoài thân Đằng Thanh Sơn, đã hóa thành một 'mũi khoan của máy khoan điện'. Hai tay, hai chân Đằng Thanh Sơn vẫn ở ngoài màn hào quang. Tay chân Đằng Thanh Sơn có thể so được với bảo bối huyền thiết. Trong lúc nhất thời, Đằng Thanh Sơn tựa như một con động vật bò sát, tay chân cùng sử dụng hết công suất.

Bùng! Bùng!

Đằng Thanh Sơn hai chân đạp mạnh xuống đất một cú, lập tức sinh ra một luồng xung lượng mạnh mẽ. Máy khoan điện hình viên đạn, lập tức lao đi.

- Vèo!

Đằng Thanh Sơn tựa như một luồng lưu quang, trong nháy mắt xuyên qua bùn, hoàn toàn biến mất.

- Muốn đuổi theo ta? Nằm mơ đi!

Tốc độ Đằng Thanh Sơn trong bùn đất quả là kinh người. Kiếp trước, mũi khoan của máy khoan điện mà khoan thật mạnh, có thể tùy tiện khoan thủng cả thép tấm, đá tảng.

Máy khoan điện do màn hào quang của tiên thiên chân nguyên Đằng Thanh Sơn hình thành, chỉ khoan vào bùn đất, nên đương nhiên đơn giản hơn rất nhiều. Máy khoan điện khổng lồ của Đằng Thanh Sơn, vì thuôn theo hình viên đạn, lực cản giảm xuống đến mức ít nhất. Lại thêm lực xoắn ốc nên càng có thể dễ dàng nhanh chóng lao tới. Cộng thêm sức mạnh của chân đẩy mạnh, tốc độ càng kinh người hơn!

Còn nơi mũi khoan, chỗ tiêu hao năng lượng nhiều nhất lại chính là mũi thương của cây Luân Hồi thương. Mũi thương do Vạn Niên Hàn Thiết tạo thành mà dùng để xuyên qua bùn đất thì đương nhiên rất dễ dàng.

- Giống như một con tê tê, có thể di chuyển rất nhanh trong bùn đất, hoặc một vài động vật sở trường chạy trốn dưới đất. Bọn chúng đều nhờ vào ưu thế hình thể! Nhưng muốn có tốc độ trong đất cao nhất thì máy khoan điện thuôn vẫn thích hợp hơn.

Đằng Thanh Sơn lúc này ở trong bùn đất, nhanh nhẹn phi thường. Thậm chí, Đằng Thanh Sơn chưa từng cảm giác được có chút lực cản đối với hắn.

...

- Đằng Thanh Sơn ở đây này! - Lão già tóc bạn gầy gò kêu lớn lên.

Vù! Vù! Vù!

Nhất thời Triệu Đan Trần và hai cường giả tiên thiên kim đan khác của Vũ Hoàng môn cũng lao nhanh tới. Lúc này, lão già gầy gò Đỗ Hiên cũng lao về phía hướng có thanh âm.

Một lát sau, bốn người tập hợp lại.

- Người đâu?

Ba người Triệu Đan Trần đều nhìn về phía Đỗ Hiên. Đỗ Hiên lắc đầu, nói vẻ không dám tin:

- Vừa rồi có tiếng vang rất lớn. Ta lập tức dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới. Nhưng... Ta lại phát hiện tiếng vang đó cách ta càng ngày càng xa. Khi ta tới nơi liền không nghe thấy tiếng vang đó nữa rồi.

- Không có khả năng! Tốc độ của hắn sao có thể nhanh như vậy được chứ?

Triệu Đan Trần sắc mặt đại biến.

- Vừa rồi ta cũng nghe thanh âm rất lớn!

Thiếu phụ xinh đẹp nhíu mày nói:

- Nhưng một chút sau là đã không nghe được nữa.

Trên mặt đất, tốc độ của họ có lẽ có thể đuổi kịp và vượt qua cả Đằng Thanh Sơn. Nhưng xuống đất, chênh lệch quá xa. Đám người này có vẻ không cam lòng tiếp tục lục soát trong bùn đất một hồi lâu sau rồi mới chịu bỏ qua.

Đáy giếng.

Bốn người Triệu Đan Trần tập hợp. Triệu Đan Trần sắc mặt âm trầm. Không bắt được Đằng Thanh Sơn! Một khi việc này truyền ra, quá khó chịu.

- Ha ha...

Đột nhiên ngoài giếng truyền đến tiếng cười vang dội, tiếng cười quanh quẩn mãi trong thiên địa.

- Triệu Đan Trần! Ba vị kia hẳn là là chấp pháp trưởng lão của Vũ Hoàng môn rồi... Ha ha! Triệu Đan Trần! Ngươi muốn bắt ta, thì trở về luyện thêm năm mươi năm nữa đi.

Bốn người Triệu Đan Trần sắc mặt đại biến.

- Là Đằng Thanh Sơn!

Triệu Đan Trần lập tức lao ra khỏi giếng.

- Đằng Thanh Sơn này chạy đi đâu rồi?

Ba người Đỗ Hiên cũng rất khiếp sợ, đều lao ra khỏi đáy giếng. Khi bốn người vừa ly khai khỏi giếng một lát.

Trong màn nước nước giếng đục ngầu, bỗng tự nhiên từ từ xuất hiện một bóng người. Lúc đầu còn mơ hồ, nhưng chẳng mấy chốc đã hiện thành thực thể. Người này, mặc trường bào đen, lưng đeo một thanh kiếm cũng có vỏ màu đen, dưới đôi lông mày trắng là một đôi mắt đang hiện lên vẻ ngạc nhiên:

- Bổn sự ẩn giấu chạy trốn của Đằng Thanh Sơn quả thật lợi hại. Bốn tiên thiên kim đan mà cũng không tìm được hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui