Cửu Đỉnh Ký

Thiên Thần Sơn gần đây rất náo nhiệt!

Ác ma A Lạp Đạt trong truyền thuyết sắp đấu với đệ nhất Thần Tướng của Thiên Thần Sơn. Họ đã ấn định 'dũng sĩ huyết chiến'! Việc này làm rất nhiều Thần Tướng, Thần Sứ, còn có một đám đệ tử, binh vệ ở Thiên Thần Sơn vân vân, đều đang thảo luận và rất kích động chờ mong!

Về phần hắc y thần sử 'Vạn Thiên Dương', mọi người ở Thiên Thần Sơn cũng thảo luận sau lưng hắn, xem hắn như là một trò cười.

Mọi người chủ yếu thảo luận về việc không biết ác ma A Lạp Đạt và đệ nhất Thần Tướng 'Nhật Lôi Mục' ai sẽ thắng! Cũng thảo luận ác ma A Lạp Đạt và Thần Nữ điện hạ rốt cuộc có quan hệ gì?

Thậm chí còn có tin tức của vài người linh thông tuyên bố là Thần Nữ điện hạ tới 'Thần Binh Tháp' mang đi thần binh 'Hắc Diễm Côn'! Nghe nói, có người đã thấy Thần Nữ điện hạ cầm thanh Hắc Diễm Côn đó đưa đến chỗ ở của ác ma A Lạp Đạt!

***

Sáng sớm ngày hai mươi tháng sáu.

Trên thảo nguyên mênh mông.

- Uuuu......

Tiếng chim ưng thánh thót vang dội cả bầu trời. Một đôi thần điêu một con màu đen một con màu trắng, có cái mào đỏ rực giương cánh bay rất nhanh. Trên lưng hai con thần điêu có một thiếu nữ yểu điệu mặc áo bào trắng, bên hông quấn vài vòng trường tiên màu xanh biếc, tóc xõa tung và người kia là một thanh niên mặc trường bào xanh, râu xanh rì. Trong tay hắn cầm một cây trường côn màu đỏ sậm.

Một nam một nữ, ngồi trên lưng thần điêu.

- Tiểu cô nương này.

Đằng Thanh Sơn liếc nhìn thiếu nữ áo trắng đang ngồi trên lưng con thần điêu kia, trong lòng than thở.

- Ngày mai đánh một trận ở Sinh Tử Nhai, sau khi đánh xong ta sẽ lập tức ly khai xuất hải! Nếu không, thêm một thời gian nữa, khoảng cách với Tiểu...

Mấy ngày nay Tiểu khá bận rộn cho mình. Đằng Thanh Sơn thấy rõ tất cả những việc này.

Hơn nữa nhìn Tiểu, Đằng Thanh Sơn không tự chủ thường xuyên liên tưởng đến thê tử kiếp trước Tiểu Miêu. Thỉnh thoảng ánh mắt nhìn Tiểu, cũng bất giác hơi thất thố. Điều này làm không khí giữa hai người có điểm mập mờ. Hơn nữa Lý lại có ý với Đằng Thanh Sơn... Rất nhiệt tâm trợ giúp hắn!

- Hắc Diễm Côn!

Đằng Thanh Sơn cúi đầu nhìn trường côn màu đỏ sậm trong tay.

- Khi mình nói là cần một thần binh hình côn, Tiểu giữa trưa ngày hôm đó đã tìm cho mình cây thần binh này.

- Hắc Diễm Côn này là loại thần binh đặc thù sao? Rốt cuộc có gì đặc biệt?

Đằng Thanh Sơn nắm cây trường côn trong tay.

- Hắc Diễm Côn dài tám thước, cầm thấy hơi ấm áp! Thật ra cũng có cảm giác như cầm 'Vạn Niên Hàn Thiết'. Nhưng Hắc Diễm Côn này cũng không phải là do Vạn Niên Hàn Thiết luyện chế thành.


Đằng Thanh Sơn rất quen thuộc với Vạn Niên Hàn Thiết. Đương nhiên liếc mắt ra là có thể nhận ra được ngay.

- Hơn nữa, mặt Hắc Diễm Côn còn những hoa văn trông như hình thành từ thiên nhiên!

Đằng Thanh Sơn vuốt ve thân côn với vẻ nghi hoặc khó hiểu.

Trong việc chế tạo binh khí, công nghệ luyện côn cũng không khó khăn.

Bề ngoài thân côn có hoa văn thì không lạ nhưng cái lạ của 'Hắc Diễm Côn' là phân bổ rất tự nhiên, tựa như lưới nhện. Đằng Thanh Sơn chưa bao giờ thấy loại như thế này.

- Đặc thù? Phỏng chừng là chất liệu đặc thù!

Đằng Thanh Sơn thầm nhủ.

Ít nhất chất liệu của Hắc Diễm Côn, không ai ở Thiên Thần Sơn rõ ràng cả, bản thân Thanh Sơn cũng không rõ ràng.

Đang lúc Đằng Thanh Sơn nghĩ về vấn đề này, đột nhiên...

Lý chợt kêu lên thánh thót!

- Vu vu

Liệt Phong Thần Điêu toàn thân trắng như tuyết kêu lên một tiếng cao vút, con Liệt Phong Thần Điêu đực cũng phụ họa thánh thót, hai con đại thần điêu lập tức bổ xuống dưới. Chỉ một lát sau, hai con đại thần điêu đáp xuống bãi cỏ, lực gió mạnh mẽ làm bãi cỏ xanh rạp xuống.

Lý hưng phấn nhảy xuống khỏi thần điêu, quay đầu nhìn Đằng Thanh Sơn, rồi kêu lên vui sướng:

- Đằng đại ca, mau xuống đi, đây là biển hoa mà ta nói với huynh! Loại hoa này, người trong thảo nguyên gọi là 'Băng Lam Hoa'.

- Rất đẹp.

Đằng Thanh Sơn đưa mắt nhìn trước mặt.

Chỉ thấy phía trước là trên thảo nguyên mênh mông, lại điểm vô số những đóa hoa màu xanh lam, tựa như cả một biển màu xanh lam lấm tấm, điểm xuyết lên trên biển màu lục sắc trên thảo nguyên, có một nét đẹp động lòng người.

- Ừm, Đằng đại ca, ta không quấy rầy huynh luyện tập côn pháp nữa. Ta qua bên kia đi chơi. Nơi này rất an tĩnh, vì mỗi tối có gió lạnh vô cùng băng giá thổi tới khiến cho chung quanh trăm dặm đều không có bộ lạc nào cả. Huynh có thể an tâm tu luyện.

Lý nháy mắt với Đằng Thanh Sơn rồi vui về chạy ra khu thảo nguyên phía trước.

Theo kế hoạch của Đằng Thanh Sơn, ba ngày trước khi đại chiến ở Sinh Tử Nhai, hắn sẽ lo tập luyện thương pháp.

Còn Lý cho rằng nếu để Đằng Thanh Sơn ở Thiên Thần Sơn khổ luyện thì hơi buồn cho nên đã đưa Đằng Thanh Sơn tới đại thảo nguyên.


Nhìn Lý vui vẻ bỏ đi, khi bỏ đi còn kêu lên một tiếng thanh thót như chim, Đằng Thanh Sơn không khỏi cười thầm:

- Bé con này! Ừm... Ở Thiên Thần Sơn, nhiều người lắm chuyện, ta cũng không có cách nào toàn lực diễn luyện thương pháp 'Hỗn Nguyên Nhất Khí'. Còn chung quanh đây rất trống trải, nên không cần quá để ý!

***

Lý nằm dài trên bãi cỏ, xuyên qua bụi hoa nhìn Đằng Thanh Sơn xa xa.

Đằng Thanh Sơn mặc một bộ quần áo xanh. Cây Hắc Diễm Côn trong tay Đằng Thanh Sơn tựa như nặng ngàn vạn cân, múa lên rất chậm. Nhưng nếu nhắm mắt một chút, lại cảm giác tốc độ Hắc Diễm Côn nhanh đến mức tận cùng! Lý không hề kinh ngạc trước loại thị giác tương phản mãnh liệt này, mà ngược lại nở nụ cười điềm tĩnh, nằm dài trên bãi cỏ lặng lẽ ngắm nhìn!

- Nếu có thể mỗi ngày ở xa xa nhìn Đằng đại ca tu luyện, vậy là đủ rồi.

Lý thì thào nói một mình.

***

Từ sáng sớm tới giờ, Đằng Thanh Sơn diễn luyện côn pháp suốt hơn một canh giờ!

Vù!

Đằng Thanh Sơn đứng thẳng người, tay cầm côn.

- Việc sử dụng Hắc Diễm Côn cũng không khác mấy so với Luân Hồi thương!

Đằng Thanh Sơn hài lòng nhìn Hắc Diễm Côn trong tay. Đất trong vùng bãi cỏ chung quanh đã hoàn toàn bị phá nát, lộ ra lớp đất dưới bãi cỏ màu vàng, còn có một cái hố sâu kinh khủng.

Vừa rồi diễn luyện một canh giờ, từng có một thời gian chừng mười mấy hơi thở, Đằng Thanh Sơn thi triển bùng nổ tất cả sức mạnh.

- Hắc Diễm Côn này hiển nhiên có thể thoải mái thừa nhận tất cả lực bùng nổ của ta!

Đằng Thanh Sơn lo lắng nhất là khi chiến đấu vào thời khắc sinh tử, mình vừa bùng nổ binh khí trong tay đã bị gãy đoạn, lúc đó thì rất thảm,

- Hơn nữa cũng như ta đoán trước, dùng côn hoặc thương thi triển 'Hỗn Nguyên Nhất Khí' cũng không khác nhau lớn.

Cầm Hắc Diễm Côn, và cầm Luân Hồi thương, thi triển 'Hỗn Nguyên Nhất Khí', cũng có uy lực tương đương!

- Đằng đại ca! Đằng đại ca!

Từ xa xa truyền đến tiếng kêu thanh thót như chim hoàng oanh.

Đằng Thanh Sơn nhìn ra xa xa.


Chỉ thấy trên biển hoa thảo nguyên mênh mông, một thiếu nữ yểu điệu áo trắng trông như một cô tinh linh trong hoa vui mừng hấp tấp chạy tới. Nhìn thấy cảnh này, Đằng Thanh Sơn cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ

- Đằng đại ca! Đằng đại ca!

Thân ảnh khuôn mặt giống hệt Tiểu Miêu, vui vẻ chạy về phía mình, làm đầu óc Đằng Thanh Sơn trở nên mơ hồ.

Tựa hồ, trở lại kiếp trước!

- Vù!

Một trận gió thổi tới.

Ngàn vạn đóa Lam Băng bị thổi rạp xuống!

Gió thổi lên mặt Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn cả người run lên, mắt hắn đột nhiên sáng lên tựa như một mặt trời!

- Gió, biển hoa, thảo nguyên...

Đằng Thanh Sơn nhắm mắt lại bỏ Hắc Hỏa Côn xuống, tựa hồ hoàn toàn vô thức, khống chế diễn luyện lại Hành Thổ Chi Quyền, một chiêu một thức lần lượt diễn luyện.

Hành Thổ Chi Quyền của Đằng Thanh Sơn bây giờ mới tới giai đoạn thứ nhất, nhưng lần này, khi Đằng Thanh Sơn diễn luyện xong đoạn thứ nhất lại tiếp tục diễn luyện tiếp tục.

Một chiêu một thức, theo quá trình diễn luyện cũng không ngừng thay đổi!

- Đằng đại ca sao vậy?

Vốn thấy Đằng Thanh Sơn đã ngừng luyện tập côn pháp, Lý hứng thú lao tới, lúc này khựng lại vẻ ngạc nhiên.

Lý cũng là một cao thủ nội kình, cũng ý thức được một chút:

- Chẳng lẽ đại ca có điều lĩnh ngộ?

Lập tức Lý lộ ra nụ cười kinh hỉ,

- Đằng đại ca nói không nắm chắc một chút nào, nếu lần này đại ca đột phá, phỏng chừng sẽ trở nên mạnh hơn!

Lý không dám quấy rầy Đằng Thanh Sơn, đứng một bên lặng lẽ thủ hộ.

...

Thời gian từ từ trôi qua, từ sáng tới giữa trưa, rồi tới hoàng hôn, Đằng Thanh Sơn vẫn một mạch nhắm hai mắt diễn luyện quyền pháp.

Đêm khuya, trên thảo nguyên.

- Vù!

- Vù!


Từng cơn gió lạnh gầm rít, Lý co rút thân thể, nép vào con Liệt Phong Thần Điêu màu trắng, lặng lẽ nhìn Đằng Thanh Sơn.

Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn lúc này toàn thân hào quang màu màu vàng đất lóe ra.

Một chiêu một thức, tựa như chậm rãi có thể so được với tốc độ ốc sên! Nhưng, lại có từng đạo tàn ảnh màu vàng đất mơ hồ rất quỷ dị! Những tàn ảnh đó đều là tàn ảnh từ song chưởng Đằng Thanh Sơn!

Chậm rãi như lão ngưu!

Nhưng lại có những tàn ảnh!

- Ầm ầm......

Giơ tay nhấc chân lại có uy lực hãi nhân! Không khí lần lượt nứt toác, phát ra những tiếng nổ đùng đoàng. Bãi cỏ chung quanh quay cuồng, những đóa Băng Lam Hoa bị chấn thành những mảnh nhỏ.

Nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn nhắm mắt, đang luyện tập.

***

Hai mươi tám tháng sáu, hôm nay là ngày ước định chiến đấu!

Nhưng, Đằng Thanh Sơn lúc này vẫn ở trên thảo nguyên.

Mặt trời đã mọc, ánh mặt trời chiếu khắp mặt đất, nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn đang diễn luyện quyền pháp. Mỗi một quyền đều khiến cho thiên địa chung quanh chấn động, không khí nứt toác. Lý đứng xa xa, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ thấy bóng người màu xanh xuyên qua không khí nứt toác!

- Hôm nay đã là ngày tỷ thí rồi! Nhưng Đằng đại ca, dường như còn đắm chìm trong đốn ngộ. Việc này phải làm sao bây giờ? - Lý hơi lo lắng.

Dũng sĩ huyết chiến, nếu không đi, nhưng sẽ bị người ta xem thường.

- Nhưng Đằng đại ca, vô duyên vô cớ lại nhắm mắt tu luyện, hẳn là đang đốn ngộ! Loại cơ hội này, là rất khó có được! Tuyệt đối không thể phá hỏng.

Lý cũng hiểu điểm này, rồi nghiến răng thầm nhủ:

- Hy vọng Đằng đại ca có thể mau mau tỉnh lại. Nếu không, chỉ có thể bỏ qua trận này thôi!

Lý cũng hiểu... So với một trận tỉ thí, thì cơ hội đốn ngộ trọng yếu hơn nhiều!

- Bỏ qua trận này! - Lý bất lực.

Nếu muốn đốn ngộ, thực lực, kỳ ngộ, linh cảm vân vân, thiếu một cái cũng không thể làm được. Đốn ngộ phải nói là một đại hỷ sự, nhưng đốn ngộ chỉ thình lình xảy ra lại làm cho Đằng Thanh Sơn tựa hồ có thể phải bỏ qua dũng sĩ huyết chiến!

***

Thiên Thần Sơn, Sinh Tử Nhai!

Sinh Tử Nhai, là một nơi giữa sườn núi Thiên Thần Sơn, gần vách đá có một đất hơi phẳng. Đứng bờ miếng đất, đều có thể vách núi sâu không đáy! Vách núi cao trên ngàn trượng, cho dù là tiên thiên cường giả mà rơi xuống, cũng phải ngã chết! Do đó, nó được mệnh danh là Sinh Tử Nhai!

Quyết chiến trên Sinh Tử Nhai, cũng đại biểu cho việc không đếm xỉa đến sinh tử.

Lúc này chung quanh Sinh Tử Nhai đã tụ tập rất nhiều cao thủ Thiên Thần Sơn, những Thần Tướng khác cũng tới, đương nhiên đệ nhất Thần Tướng Nhật Lôi Mục cũng đã tới, đang ngồi khoanh chân, nhắm mắt tĩnh tọa, bình thản chờ đối thủ đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận