Cửu Đỉnh Ký

Nhân mã các gia tộc vừa đến, lập tức có người của Tư Đồ Thương Hành ra đón:

- Phương vệ hãy qua bên này, tạm thời có thể đứng qua một bên nghỉ ngơi ở luyện võ trường.

Cửa Lâm viên tụ tập đặc kín có tới mấy trăm người, nhân mã của khách đều được an bài tới một chỗ khác.

- Phương gia của Đan Ương Thành à?

Đằng Thanh Sơn không khỏi quay đầu nhìn lại. Đi đầu đám người Phương gia là một trung niên gầy gò mặc áo lông đen, Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã thấy phía sau trung niên là một người quen, chính là thiếp thân hộ vệ của tên công tử lúc trước bị Đằng Thanh Sơn giết chết - Phương Hoành.

Khoảng cách gần như thế, Phương Hoành đương nhiên cũng thấy Đằng Thanh Sơn, y bèn trợn tròn mắt.

- Gia chủ, gia chủ. - Phương Hoành vội hô.

- Hả?

Gia chủ Phương gia quay đầu nhìn qua.

- Chuyện gì?

- Gia chủ coi kìa, thanh niên áo bào trắng phía trước chính là Đằng Thanh Sơn, người đã giết chết công tử.

Phương Hoành vội vàng bẩm. Mặc dù sau cái chết của Lê công tử, Phương Hoành vẫn còn chưa biết tới cái tên Đằng Thanh Sơn. Nhưng Lê công tử bị Đằng Thanh Sơn chém chết làm Phương gia vô cùng tức giận, lập tức cẩn thận điều tra.

Họ tra rất rành mạch khi Đằng Thanh Sơn còn ở trong Đan Ương Thành, tới phường thị làm gì? Và cũng tra ra cái tên Đằng Thanh Sơn.

- Đằng Thanh Sơn?

Trong mắt hán tử gầy gò hiện lên một luồng lệ mang, y lập tức nhìn về phía trước.

Đằng Thanh Sơn lúc này cũng trông thấy.

Hai người nhìn nhau.

Đằng Thanh Sơn nhếch mép cười, rồi sau đó quay đầu kéo Lý cùng Nhị trưởng lão Húc Nhật Thương Hành cùng tiến vào Lâm viên.

- Nhị ca, thanh niên thanh tú đi phía trước là Đằng Thanh Sơn à?

Cạnh Phương gia gia chủ, một trung niên tướng mạo vài phần tương tự Phương gia gia chủ hỏi.

- Hắn còn rất trẻ mà, dấu vết chiến trường ngoài thành cho thấy Đằng Thanh Sơn là tiên thiên kim đan cấp Vũ Thánh đó.

Phương gia gia chủ hừ lạnh một tiếng:

- Đừng có nhiều lời. Đi, đi vào.

Phương gia gia chủ dẫn theo bốn người cùng bước vào.

*****

Trong Lâm viên có một hành lang hình chữ khẩu (hình vuông), chiều rộng hành lang gần hai trượng. Lúc này hành lang hình chữ khẩu có bày một dãy những chiếc bàn bằng đá đen, xung quanh mỗi một bàn đá có sáu chiếc ghế gỗ đàn hương tốt nhất. Bây giờ những gia tộc trong Lâm viên đang ngồi kín gần ba mươi cái bàn.

Bên cạnh những chiếc bàn có hai thị nữ mạo mỹ đứng hầu.

Trên chiếc bàn đá ở cạnh cửa hành lang.

Một thiếu phụ mặc áo lông tím vóc người uyển chuyển kéo tay một thiếu nữ mặc áo lông chồn màu hồng phấn:

- Tiểu Tình, lần trước muội tới chỗ tỷ thế mà không ở lại vài ngày. Lần này sau khi bán hội muội phải tới chỗ tỷ ở vài ngày, Đại nương rất nhớ muội đó.

- Muội biết rồi mà, Lan tỷ.

Trên mặt thiếu nữ cũng lộ ra vẻ tươi cười, trông nàng tựa như một đóa hoa tươi nở rộ giữa mùa đông, dưới rèm mi dày là một đôi mắt trong như làn thu thủy vô cùng động lòng người.

- Tiểu muội càng ngày càng xinh, nhìn xem bốn phía kìa, không ít công tử các đại gia tộc và những người khác đều nhìn về phía muội. Lúc trước Mộ Dung công tử đã xưng tụng muội là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, số công tử muốn kết hôn với muội nhiều không kể xiết.

Tiểu cô nương này hừ nhẹ một tiếng:

- Hừ! Chờ khi bọn chúng trở thành Vũ Thánh rồi hãy nói chuyện đó đi.

- Ủa! Nhị trưởng lão của Húc Nhật Thương Hành tới rồi.

Tiểu cô nương đứng trước cửa nhìn lại.

Chỉ thấy Nhị trưởng lão, Đằng Thanh Sơn, Lý cùng nhau đi tới. Đằng Thanh Sơn dáng cao lớn, nét mặt khá là thanh tú, đôi mắt đen như hắc ngọc, tuy không tính là tuấn lãng nhưng nhìn qua tự nhiên có khí thế của cường giả, nếu là người bình thường gặp trường hợp này sẽ khiếp đảm vài phần.

- Hai người đó là ai? - Thiếu nữ dò hỏi.

- Tỷ không biết. - Thiếu phụ áo lông tím cũng thắc mắc.

- Xem ra Nhị trưởng lão Húc Nhật Thương Hành rất coi trọng thanh niên đó. Khi ba người đi thì thanh niên đó lại đi giữa.

Tiểu cô nương cảm thấy khó hiểu.

- Người này ở đâu xuất hiện nhỉ?

Trên hành lang chữ khẩu có không ít nhân mã các gia tộc đều nhìn về phía này, rồi nhỏ giọng thảo luận.

Những nhân vật đỉnh cao của Đoan Mộc Đại Lục cũng chỉ là những người này.

Ngoại trừ các đại gia tộc đầy quyền thế, đó là một vài Vũ Thánh cường đại, bình thường ai cũng đều biết mới đúng. Nhưng trong số họ không bao nhiêu người biết Đằng Thanh Sơn.

Khi đoàn người Đằng Thanh Sơn vừa tiến vào Lâm viên, nhân mã Phương gia cũng tiến vào theo.

- Đằng tiên sinh.

Một thanh âm vang dội đột nhiên vọng lên làm không ít người nhìn lại. Chỉ thấy gia chủ Vương gia Nam Sơn Thành tươi cười ra đón.

- Tiên sinh, người cũng tới à.

Thanh âm hào sảng vang dội vang lên, đó là Phó Đao đeo khảm đao khổng lồ cũng đứng dậy nghênh đón.

Cảnh này làm những đám gia tộc ở đây khá kinh dị.

- Người này rốt cuộc là ai? Đến cả Lôi Đao Vũ Thánh Phó Đao cũng gọi hắn là tiên sinh?

- Thanh niên này có thân phận gì?

Mặc dù khiếp sợ, nhưng rất nhiều nhân vật lãnh đạo gia tộc ai nấy đều kiềm chế thân phận, vẫn ngồi im trên ghế, chỉ thì thào trao đổi với các bằng hữu.

- Xem kìa, đại trưởng lão của Húc Nhật Thương Hành cũng nghênh đón.

- Đại trưởng lão Húc Nhật Vũ Thánh cũng tự mình nghênh đón?

Việc này càng làm cho người ta giật mình.

Đến cả Đại trưởng lão, người nắm trong tay quyền lực cao nhất Húc Nhật Thương Hành, vẫn được xưng là Húc Nhật Vũ Thánh - người vô địch dưới chiến thần, cũng làm cho Đại trưởng lão có địa vị cực cao trên Đoan Mộc Đại Lục, thế mà trước mặt thanh niên đó trưởng lão lại đứng dậy nghênh đón.

- Hẳn là không tầm thường, đích xác là cao thủ.

Thiếu phụ áo lông màu tím cũng nhãn tình sáng lên.

Đằng Thanh Sơn quan sát Đại trưởng lão, trưởng lão cũng quan sát thanh niên trước mắt.

Đại trưởng lão đã nghe nói vài việc về Đằng Thanh Sơn, nên biết thực lực thanh niên này kinh người như thế nào.

Còn Đằng Thanh Sơn cũng biết danh hiệu Đệ nhất cường giả dưới chiến thần không phải lời nói đùa.

- Đệ nhất cường giả dưới chiến thần? Ta vẫn tự cho là dưới hư cảnh thì không một ai là đối thủ của ta, ta cũng chỉ kém hư cảnh một chút, khi đấu với Húc Nhật Vũ Thánh không biết ai mạnh ai yếu.

Đằng Thanh Sơn tự hỏi. Cho dù không tỷ thí, trong lòng Đằng Thanh Sơn vẫn mười phần tin tưởng.

Tự tin về thực lực của mình.

- Đại trưởng lão dung mạo y như thanh niên.

Thanh Sơn nhìn Đại trưởng lão trước mắt, trong lòng thầm khen.

- Lúc Đại trưởng lão đạt tới tiên thiên khẳng định còn rất trẻ, nếu không khó bảo trì được dung mạo trẻ trung như thế.

Đằng Thanh Sơn rõ ràng là thanh niên.

Còn Đại trưởng lão thì dung mạo như thanh niên, còn hai thái dương thì ẩn hiện vài sợi tóc bạc, đôi lông mày như hai thanh lợi đao, ánh mắt thâm trầm như hồ thẳm.

- Đằng Thanh Sơn.

Đại trưởng lão lộ vẻ tươi cười.

Mặc dù coi trọng Đằng Thanh Sơn, nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn còn chưa có tư cách được đại trưởng lão xưng hô là tiên sinh.

- Đại trưởng lão.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn nhìn ra sau lưng Đại trưởng lão, nơi đó có thanh chiến đao xem ra cũng rất hãi nhân.

Nhị trưởng lão bên cạnh cười khà khà:

- Chúng ta tới bên kia ngồi đi.

Người của Húc Nhật Thương Hành khá nhiều, chiếm hai bàn đá vuông đen.

- Róc rách…

Thị nữ bên cạnh lập tức rót cho Đằng Thanh Sơn và Lý hai ly trà.

- Đằng đại ca, không ít người nhìn về phía chúng ta.

Lý thấp giọng cười nói:

- Cô nương bên kia trông tuyệt đẹp.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn đảo qua phía hành lang chữ khẩu, đồng thời thấy tiểu cô nương mặc áo lông màu hồng phấn. Vừa thấy cô nương này, Đằng Thanh Sơn không khỏi mắt sáng ngời. Nói về dung mạo, thiếu nữ đó tuyệt đối là nữ tử đẹp nhất mà Đằng Thanh Sơn từng thấy. Nếu so với Lý thì còn tú lệ hơn một bậc, tương đương với Gia Cát Thanh.

- Thanh Thanh.

Trong đầu Đằng Thanh Sơn hiện lên hình ảnh người thiếu nữ thanh thuần như tiên hạ phàm.

- Đằng đại ca, huynh làm sao vậy?

Lý nhỏ giọng hỏi.

- Không có gì.

Đằng Thanh Sơn lắc đầu, không nhiều lời.

*****

Ở giữa hành lang chữ khẩu là một hồ nước vuông, trong hồ nước kiến tạo một đình đài. Từ hành lang có một cái cầu hắc thạch thông vào đình đài này.

Đằng Thanh Sơn và Đại trưởng lão đang đàm luận.

- Đại trưởng lão, thời gian nào thì bán hội bắt đầu?

- Tới giữa trưa, nếu người sớm đã đến đông đủ thì bắt đầu sớm. - Đại trưởng lão cười nói.

- Gia tộc Thiên Phong tới.

Thanh âm cao vút vang dội từ cửa truyền đến. Trong Lâm viên thoáng cái yên lặng lại, cơ hồ tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa Lâm viên.

- Gia tộc Thiên Phong, đệ nhất gia tộc ở Đoan Mộc Đại Lục?

Đằng Thanh Sơn cũng đã thấy.

Họ thống nhất đều mặc áo da dày màu trắng, một nhóm tám người cùng đi tới, còn có hai phụ nữ mĩ lệ. Một người đi đầu nhìn qua tựa như ba bốn mươi tuổi, có thể nhìn ra người này khi còn thanh niên cũng rất tuấn lãng, y vuốt hai bên râu mép, đi vòng qua Lâm viên lộ ra vẻ tươi cười.

- Hách Liên huynh đệ.

- Hạo Hưng.

Trên hành lang bên trong Lâm viên không ít người đứng lên nhiệt tình chào hỏi.

Còn Húc Nhật Thương Hành thì không có động tĩnh gì.

- Đằng huynh đệ, Hách Liên Hạo Hưng này là Tam đệ của gia chủ đương đại gia tộc Thiên Phong, cũng một nhân vật rất có kĩ năng.

Đại trưởng lão cười nói tiếp:

- Nếu hôm nay, gia tộc Thiên Phong cũng muốn toàn lực tranh đoạt bản đá ngốc thạch, vậy thì có thể hơi phiền toái đó.

Chỉ mấy lời nói như vậy nhưng Đằng Thanh Sơn có cảm giác... trong ngữ khí của Đại trưởng lão cũng chẳng kiêng kỵ gì Thiên Phong gia tộc cả.

- Đằng đại ca, có người đưa cái rương tới kìa. - Lý nhẹ giọng.

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía đình đài giữa hồ nước, thấy có ba gã hán tử đang khiêng mấy cái rương sắt nhanh chóng đi về phía đình đài. Ba cái rương sắt được đặt ở góc đình, sau đó họ nhanh chóng ly khai.

- Trong ba cái rương sắt hẳn là bản đá ngốc thạch. - Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.

- Các vị.

Một thanh âm hùng hậu vang vọng cả Lâm viên.

Lão giả mặc một bộ quần áo thùng thình, dẫn ba thủ hạ đi dọc theo con đường hắc thạch đi tới đình đài giữa hồ nước. Lão cười cười nhìn mọi người chung quanh.

- Ha ha… lão phu là Tư Đồ Phiền, có thể để các đại gia tộc, các cao thủ trong thiên hạ quần tụ một chỗ, lão phu cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

- Lão Tư Đồ, trực tiếp mở cái rương ra cho chúng ta nhìn một cái nào.

Tiếng cười truyền đến. Nhất thời bốn phía hành lang các đại gia tộc đều cười ồ lên.

Tư Đồ Phiền cười hà hà:

- Ta không nhiều lời nữa.

- Mở rương.

Tư Đồ Phiền ra lệnh một tiếng, ba thủ hạ lập tức mở ba rương sắt. Kẹt một tiếng, lộ ra những khối ngốc thạch được xếp đày đặc trong rương.

Đôi mắt Đằng Thanh Sơn lóe lên tinh mang, nhìn chằm chằm vào đình đài giữa hồ nước.

- Hả?

Đôi mắt Đằng Thanh Sơn lướt quanh.

- Xem ra rất nhiều gia tộc đều tới đây, ai cũng có dã tâm với bản đá ngốc thạch này. Hy vọng với hoàng kim ta chuẩn bị tạm đủ để mua bản đá ngốc thạch này.

Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất khó lường về giá cả của cuộc bán hội lần này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui