Cửu Đỉnh Ký

Trong huyệt động Xà sơn bây giờ đã là ban ngày, huyệt động sâu thẳm mặc dù rất tối, nhưng với thị lực của Mục Vọng và Vân Mộng Chiến Thần cũng có thể nhìn được rất rõ.

- Tiền bối, Mục lão ca, hai người nhìn này.

Đằng Thanh Sơn đi tới một góc bên cạnh, bỏ ra những hòn đá nhỏ bao phủ bên ngoài, lộ ra cây Vân Mộng được che phía dưới. Cả cái cây nho nhỏ này tựa như điêu khắc bằng ngọc bích, toàn bộ mờ ảo có vầng sáng màu xanh lá, trái cây thì có hình đứa trẻ con.

Mắt Vân Mộng Chiến Thần và Mục Vọng đều sáng lên!

Vỏ quả màu xanh, đây là một trong tam đại linh bảo của Đoan Mộc Đại Lục... Vân Mộng Bạch Quả!

- Quả thật là nó!

Trên mặt Vân Mộng Chiến Thần lộ vẻ vui mừng.

Mục Vọng cũng cất giọng thán phục:

- Truyền thuyết nói là Vân Mộng Bạch Quả có hình dáng như trẻ con. Con đã sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy Vân Mộng Bạch Quả, thật là thần kỳ!

- Ừm.

Vân Mộng Chiến Thần vẻ mặt tươi cười.

- Nhìn kích cỡ Vân Mộng Bạch Quả, theo ta đánh giá thì ngắn thì hai ba tháng, lâu thì nửa năm một năm là có thể hoàn toàn trưởng thành. Chậc chậc... tài ba, lại sinh trưởng ở một khe đá nứt. Con Tử Hoàn Xà lại còn dùng đá che lại, dấu kín thật.

Vân Mộng Chiến Thần quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.

- Thanh Sơn, vận khí của ngươi đích xác rất tốt. Lúc đêm khuya, trong huyệt động tối đen như thế này, trái cây còn bị bịt kín. Dưới tình huống này ngay cả ta cũng khó có thể phát hiện ra được.

- Vận khí thôi. - Đằng Thanh Sơn cười.

- Ha ha…

Vân Mộng Chiến Thần vui vẻ cười:

- Thanh Sơn, ta đã nói là làm. Ngươi giúp ta tìm được Vân Mộng Bạch Quả... ừm, đợi chữa khỏi cho tiểu gia hỏa Vân Ký, phần Vân Mộng Bạch Quả còn lại ta sẽ cho ngươi để ngươi đi chữa hai chân cho cha. Bây giờ... Mục Vọng, con ở lại chỗ này trông chừng một ngày, sau này con không cần ở tại đây nữa, ta sẽ trường kỳ ở tại đây canh chừng.

- Sư phụ, để con ở luôn chỗ này đi. - Mục Vọng liền nói.

- Vài ngày nữa ta còn có việc an bài cho con đi làm.

Vân Mộng Chiến Thần quay đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.

- Thanh Sơn, chúng ta về Cổ Thành.

Đằng Thanh Sơn rất vui vẻ, nghĩ đến sắp có được sáu bản khắc đá hắn vui không kìm được, lòng vô cùng hớn hở. Sáu bản khắc đá... đủ để làm cho thực lực nhảy lên một nấc mới rất nhanh! Cũng không biết chừng có thể tiến vào hư cảnh! Ở Cửu Châu xa xôi, nơi đó có cha mẹ và thân nhân mà hắn hằng lo lắng.

Nằm mơ Đằng Thanh Sơn cũng muốn đạt tới hư cảnh, trở về Cửu Châu!

Chỉ có đạt tới hư cảnh, trở lại Cửu Châu mới có thể hữu dụng.

********

Đằng Thanh Sơn và Vân Mộng Chiến Thần cùng cưỡi Cuồng Phong Ưng, bay trở về Vân Mộng Cổ Thành.

Vân Mộng Cổ Thành, trong một phòng khách u tĩnh. Một bàn bày đầy các loại thức ăn mỹ thực, còn có những cái tô to đầy thịt quay.

- Thanh Sơn, ngươi trước tiên ở đây đợi trong chốc lát để ta đi lấy bản khắc đá. Khi ngươi ăn xong chắc ta cũng sẽ mang đồ vật tới.

Vân Mộng Chiến Thần cười, đeo thanh cự đao đầu sói của lão ly khai phòng khách, lưu Đằng Thanh Sơn và Cuồng Phong Ưng lại ăn uống.

Đằng Thanh Sơn và Cuồng Phong Ưng mười chín ngày nay ở Vân Mộng Trạch đều chỉ ăn một vài món thịt quay đơn giản.

- Chậc chậc.

Đằng Thanh Sơn uống rượu rồi dùng bữa, con Cuồng Phong Ưng cũng nuốt những thịt quay. Thịt quay này do những đầu bếp ở Húc Nhật Thành làm rất cẩn thận, mùi vị ngon hơn món thịt nướng do Đằng Thanh Sơn tùy ý làm ra nhiều.

Gần nửa canh giờ trôi qua, Đằng Thanh Sơn mới nghe được tiếng bước chân.

Chỉ thấy Vân Mộng Chiến Thần một tay vác một cái rương sắt to đùng đen bóng đi đến. Nhìn thoáng qua mặt bàn, cả cái bàn đầy thức ăn lúc nãy cơ hồ bị quét sạch hơn phân nửa, lão không khỏi cười:

- Ha ha… Thanh Sơn, ngươi thật là ăn khỏe ra phết. Yêu thú phi cầm của ngươi cũng y như vậy, trên mười tô thịt quay cũng đã ăn sạch.

- Tiền bối.

Đằng Thanh Sơn vội đứng dậy, ánh mắt dán vào cái rương sắt đen bóng.

Rương sắt này bề ngoài có vài hoa văn và cái khóa nâu đỏ. Trên khóa ẩn ẩn có dấu vết rỉ sét, hiển nhiên rương sắt này đã được rất lâu.

Đây là bản khắc đá Khai Sơn Tam Thập Lục Thức ngươi muốn. Chỗ này tổng cộng có sáu khối.

- Vân Mộng Chiến Thần nói rồi tiện tay ném trên mặt đất.

Xoảng!

Rương sắt nện sàn nhà phòng khách nẩy lên chấn động, trong rương sắt phát ra tiếng va chạm.

- Cắc!

Vân Mộng Chiến Thần đưa tay cầm lấy dây xích, dùng sức một chút dây xích đã dứt ra, rồi sau đó giở nắp rương lộ ra vật phẩm bên trong rương sắt.

Đằng Thanh Sơn mắt tỏa sáng, nhìn kỹ vào đó.

Chỉ thấy những khối khắc đá xếp đặc trong rương. Mỗi một bản khắc đá đều có hình chữ nhật, bên trái là đồ hình phủ pháp, bên phải là chữ 'Đạo'. Bản khắc đá Khai Sơn Tam Thập Lục Thức toàn bộ trong suốt tựa như ngọc bích, toàn bộ mờ ảo có vầng sáng màu xanh biếc lưu chuyển, không giống như phàm vật.

'Có sáu khối này là ta có thể tiến bộ rất nhanh! ' Đằng Thanh Sơn cảm thấy cả người nóng lên.

Vân Mộng Chiến Thần cười nhìn Đằng Thanh Sơn, quan sát vẻ mặt Đằng Thanh Sơn lúc này.

- Thanh Sơn... Ngươi tu luyện thương pháp, sao lại coi trọng bản khắc đá Khai Sơn Tam Thập Lục Thức như vậy? Bản khắc đá này tuy là do Thần Phủ Thiên Thần Đại Vũ tự mình khắc nên. Muốn ngộ đạo từ đó, hơn nữa đạt tới hư cảnh là chuyện tình không đơn giản. Vân Mộng Chiến Thần nói.

Từ cổ chí kim trong thiên hạ có rất nhiều người tìm được bản khắc đá, nhưng dựa vào bản khắc đá mà đạt tới hư cảnh chỉ là một số rất nhỏ.

Lúc trước Thần Phủ Sơn có ba mươi sáu bức điêu khắc. Nhưng cuối cùng thì sao? Chẳng phải cũng tan rã, tới cả bản khắc đá cũng bị người trong thiên hạ cướp đoạt.

- Tiền bối, bản khắc đá Khai Sơn Tam Thập Lục Thức rất có ích đối với vãn bối.

Đằng Thanh Sơn không giải thích nhiều.

- Ừm, từ hôm nay trở đi sáu bản khắc đá này cho Đằng Thanh Sơn nhà ngươi mượn.

Vân Mộng Chiến Thần nhìn Đằng Thanh Sơn.

- Thanh Sơn, mức độ trân quý của sáu bản khắc đá này thì ta không cần nhiều lời. Cho ngươi mượn xem vài năm thì không sao, nhưng sau vài năm ngươi cũng phải đưa sáu bản khắc đá trả lại cho Mục gia ta. Nếu mất...

- Tiền bối cứ yên tâm.

Đằng Thanh Sơn nhìn Vân Mộng Chiến Thần.

- Sáu bản khắc đá này tuyệt không có gì sơ xuất đâu.

- Có những lời này của ngươi thì tốt.

Vân Mộng Chiến Thần cười gật đầu, rồi cười vẻ đùa giỡn:

- Nếu mất nó thật, đến lúc đó ta bắt ngươi giết cả đám đại gia tộc, cướp những bản khắc đá của các gia tộc này. Nếu ngươi không muốn cướp ta bắt ngươi tới gán nợ. Ha ha... Mục Gia chúng ta đã có thể lời to rồi.

Đằng Thanh Sơn cười rồi đậy nắp rương sắt lại, khóa chặt lại.

- Tiền bối, việc này đã xong. Vãn bối không ở lại nữa.

Đằng Thanh Sơn kẹp cái rương sắt bên người.

- Ừ, đợi Vân Mộng Bạch Quả trưởng thành, ta sẽ lệnh cho người báo cho ngươi tới. Đến lúc đó, khi trị liệu cho tiểu gia hỏa Vân Ký, ta sẽ cho ngươi đứng một bên quan sát.

Vân Mộng Chiến Thần tỏ ra rộng lượng.

Đằng Thanh Sơn không khỏi thầm khâm phục Vân Mộng Chiến Thần.

Cho mình một bên quan sát... như vậy, Vân Mộng Chiến Thần tuyệt đối sẽ không tham lam Vân Mộng Bạch Quả.

- Vãn bối đợi người gọi. - Đằng Thanh Sơn cười nói.

Sau khi cáo biệt Vân Mộng Chiến Thần, Đằng Thanh Sơn cưỡi Cuồng Phong Ưng ly khai Vân Mộng Cổ Thành, bay về phía Thần Phủ Sơn Nam Sơn Vực.

Khi Cuồng Phong Ưng bay đến khu vực sơn mạch Thần Phủ Sơn, mặt trời đã hạ xuống phía tây, chiếu rọi chân trời phương tây đỏ rực.

Ngồi trên lưng Cuồng Phong Ưng bay trên trời cao, trước người để một cái rương sắt thật to.

Vuốt vuốt cái rương sắt, Đằng Thanh Sơn cảm thấy tâm hồn bay bổng.

'Sáu bản khắc đá!'

'Có sáu bản khắc đá này, ngắn thì ba năm, lâu thì bốn năm năm sẽ đạt tới hư cảnh.' Đằng Thanh Sơn tin tưởng mười phần. Theo tốc độ tu luyện, việc lĩnh ngộ Đạo tăng lên, Đằng Thanh Sơn cũng cảm giác được không bao lâu nữa mình có thể khai thông thiên địa, chân nguyên vô tận rồi.

'Cha, mẹ! Hãy chờ con.'

Đằng Thanh Sơn thấy rất vui sướng.

Cuồng Phong Ưng vẫn bay thẳng về phía Thần Phủ Sơn, tới trên bầu trời rừng cây phía bắc. Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã thấy trên bờ hồ Nguyệt Nha có một thân ảnh nhu nhược đang ngồi.

••••••

'Mười chín ngày rồi, Đằng đại ca đi Tây Thang Vực đã mười chín ngày rồi. ' Lý Quân vẫn ngồi ở ven hồ. Mặt hồ trước người nàng phủ một tầng băng dày đã bị đánh ra một lỗ thủng, rõ ràng thấy làn nước phía dưới.

'Cũng không biết Đằng đại ca rốt cuộc bao giờ thì về.'

Lý Quân cảm thấy rất lo lắng.

Mặc dù lúc trước ở Minh Nguyệt Đảo, Đằng Thanh Sơn lần đầu tiên bế quan khổ tu tới mấy tháng. Nhưng khi đó nàng luôn luôn được ở bên cạnh hắn.

Còn bây giờ... Đằng Thanh Sơn đi Tây Thang Vực, cũng chưa cho một thời gian chuẩn xác nào. Điều này làm Lý Quân mỗi ngày đều ngồi ở ven bờ hồ, thỉnh thoảng hướng mắt nhìn lên bầu trời. Nàng đợi Đằng Thanh Sơn cưỡi Cuồng Phong Ưng về.

Không có thời gian chuẩn xác, một ngày dài lê thê...

Hết ngày lại lặng lẽ về phòng.

...

Đằng Thanh Sơn nhè nhẹ vỗ cổ Cuồng Phong Ưng, bóp khẽ một cái. Cuồng Phong Ưng lập tức hiểu ý... Đằng Thanh Sơn bảo nó tạm thời chưa liệng xuống dưới. Mấy ngày nay đi cùng với Đằng Thanh Sơn, một vài động tác đơn giản của Đằng Thanh Sơn cũng đủ để nó hiểu ý.

'Tiểu Quân nàng...'

Từ trên trời nhìn xuống thân ảnh nhu nhược phía dưới làm trong lòng Đằng Thanh Sơn nổi lên những cơn sóng.

'Ta đối xử với nàng như vậy có phải là tàn nhẫn không? ' Đằng Thanh Sơn lặng lẽ nhìn xuống...

Đằng Thanh Sơn không phải một là hấp tấp, cũng không phải là người không hiểu đạo lí đối nhân xử thế. Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, Đằng Thanh Sơn cũng phỏng đoán rất chuẩn xác tâm tư người khác... ngay lần đầu khi cứu Lý Quân, Đằng Thanh Sơn đã cảm giác được cô nương nhu nhược không muốn xa rời mình.

Đặc biệt là lần này Lý Quân đi theo mình, nhất định đi Bắc Hải bằng được. Khi đi tới Đoan Mộc Đại Lục, tâm ý nàng càng không cần nhiều lời cũng hiểu.

Trái tim con người luôn luôn từ từ biến hóa. Đã hơn một năm nay Lý Quân ở cùng mình, trên biển, chuẩn bị thức ăn chiếu cố cho mình. Cùng mình thỉnh thoảng nói chuyện vui đùa, làm lữ trình trên biển không quá tịch mịch.

Một đường đi tới...

Một Thần Nữ Thiên Thần Sơn cao cao tại thượng được rất nhiều thị nữ hầu hạ, bây giờ nhưng lại cam tâm nấu cơm giặt giũ cho mình.

Mình muốn bế quan tu luyện, Lý Quân không hề có một câu oán hận.

Mình muốn sống ử bờ hồ Nguyệt Nha, Lý Quân cũng nghe theo Đằng Thanh Sơn.

Mình muốn đi Tây Thang Vực, Lý Quân lặng lẽ chờ đợi...

'Tiểu Quân... ' Đằng Thanh Sơn cảm giác được sự quan tâm của nàng. Kỳ thật vì bộ dáng của Lý Quân giống hệt x thê tử Tiểu Miêu, khí chất cũng rất giống làm Đằng Thanh Sơn khi đứng trước mặt Lý Quân thỉnh thoảng động tâm, khi thì lại sinh ra cảm tình đặc thù. Hai người đã hơn một năm sống cùng nhau đều đã quen thành ra tình cảm tự nhiên rồi.

'Nếu ta tiếp tục như vậy quả là quá tàn nhẫn với nàng.'

'Có ba điều bất hiếu, không có con là đứng đầu. Cha và mẹ năm đó cũng muốn ta cưới vợ.'

'Chờ ta đạt tới hư cảnh, sau khi trở về nếu nàng còn chờ ta sẽ thành thân với nàng. ' Đằng Thanh Sơn đưa ra quyết định.

Lập tức Đằng Thanh Sơn nhè nhẹ vỗ Cuồng Phong Ưng.

- U..

Cuồng Phong Ưng hót vang cao vút một tiếng rồi đáp xuống.

Lý Quân đang ngồi ở ven hồ phía dưới đang ngẩn ngơ nghĩ ngợi, nghe thanh âm này ngẩng phắt đầu lên vui mừng.

- Đằng đại ca!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui