Cửu Đỉnh Ký

Dịch: MaKhang

Bùi Tam lạnh nhạt cười, thay vì trả lời cho con gái ngược lại còn cảm thán hai tiếng: "Đằng Thanh Sơn, không nghĩ tới ngay cả Bùi Tam ta cũng bị hắn lừa. Có ý tứ thật có ý tứ."

Bùi Tuyết Liên không hiểu trong thâm tâm cha rốt cuộc là nghĩ gì, chỉ sợ trong thiên hạ người hiểu được tâm tư của Bùi Tam chẳng có bao nhiêu.

Sáng sớm ngày mùng năm tháng chín, Đằng gia trang vừa kiến lập Tây viện.

"Phượng hoàng mẹ đang muốn trở về." Đằng Thanh Sơn nhìn thấy Phượng hoàng mẹ đang trò chuyện với tiểu Thanh. Trong lòng hắn tuy rất muốn Phượng hoàng mẹ lưu tại đây nhưng chính là hắn cũng không có biện pháp giữ lại.

Đột nhiên Phượng hoàng mẹ nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, gáy to một tiếng trong trẻo.

"Huh?" Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý Quân.

"Thanh Sơn, Phượng hoàng mẹ nói là nó để con của nó ở lại đây. Nhưng tuyệt đối không hy vọng tiểu Thanh xảy ra chuyện gì, nếu có xảy ra chuyện thì cũng đừng trách nó vô tình." Lý Quân nghe được sắc mặt khẽ biến, Đằng Thanh Sơn không vì thế mà tức giận, hắn hiểu được đến Phượng hoàng mẹ quan tâm đến Tiểu Thanh vì thế liền cười hướng Phượng hoàng mẹ gật gật đầu.

Phượng hoàng mẹ đưa mắt nhìn Đằng Thanh Sơn, không nói thêm gì.

"U..." Giang hai cánh, Bất tử Phượng hoàng tiểu Thanh vỗ nhẹ một chút, sau đó Phượng hoàng mẹ hai cánh giang rộng, thân mình nó chìm đắm trong lửa đỏ trực tiếp nâng người lên không, nhanh chóng hướng phương bắc bay đi. Trong chớp mắt hòa vào thiên địa.

"Đi rồi." Gia Cát Nguyên Hồng trầm tư nhẹ giọng nói.

"Uhm, đi rồi." Đằng Thanh Sơn gật đầu.


Phượng hoàng mẹ lúc ở lại chấn giữ cũng như Định Hải Thần Châm (côn sắt do vua Ðại Võ đi trị thủy dùng làm trái đo để biết nơi sâu cạn, sau khi đo xong, bỏ nơi đáy biển cho bớt sóng), một chút cũng không cần lo lắng. Dù sao cũng tồn tại thế lực đủ giết chết hư cảnh đại thành. Đằng Thanh Sơn nghĩ đến Phượng hoàng mẹ xuất thân thiên phú tốt vô cùng, hơn nữa lại đạt đến cực hạn của yêu thú là hư cảnh đại thành. Chỉ có thể do cực mạnh cường giả điểm hóa.

Có yêu thú hư cảnh như thế tồn tại, sợ rằng nhân loại động hư cường giả như Bùi Tam, Tần Thập Thất nhìn thấy cũng sẽ đau đầu.

Có Phương hoàng mẹ, không ai dám đến tìm phiền toái.

Chính lúc Phượng hoàng mẹ vừa đi "Về sau ta và Tiểu Thanh cần phải cùng nhau chống lại." Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ. "Cửu Châu cường giả như mây, Thiên Thần Cung, Ma Ni Tự, Vũ Hoàng Môn đều như hổ rình mồi. Mặc kệ như thế nào, ta nghĩ nên tại Cửu Châu đánh lấy một mảnh giang sơn, trước tiên nên chiếm lĩnh cả Dương Châu rồi nói sau." Đằng Thanh Sơn tuy rằng tự tin nhưng không tự đại.

Ma Ni Tự, đệ nhất tông phái có được động hư cường giả ẩn trong gia tộc, Thiên Thần Cung cường đại thì không cần phải nói. Vũ Hoàng Môn là môn phái từ thời cổ xưa, Đằng Thanh Sơn tuy chưa biết con bài tẩy, khả dĩ cũng có thể khẳng định đó là con bài lợi hại. Bằng không Vũ Hoàng Môn há có thể truyền lại đời đời lâu như thế đươc?

Ăn cơm phải ăn từ từ, đường cũng phải từ từ đi.

Muốn tiếp tục đánh giang sơn phải truyền bá nhất mạch nội gia quyền, hiện tại bất quá mới bước bắt đầu thôi.

Trong sâu nội tâm của Đằng Thanh Sơn, chỉ một mảng Dương Châu hiển nhiên không thỏa mãn hắn đươc. Bất quá hiện giờ thực lực vẫn còn chưa đủ, không thể như Bùi Tam trực tiếp chiếm lĩnh đại thảo nguyên, Thanh Châu, U Châu tam địa.

Ba ngày đầu tháng chín, Quy Nguyên Tông đại quân bắt đầu xuất phát, tất cả ánh mắt toàn Cửu Châu đều tập trung tại đây.

Quy Nguyên Tông Long Cương Quân thật mạnh làm người ta run sợ.

Thành công dễ dàng!

Thời gian công thành phá trại hao phí rất nhỏ, trong khi hành quân dùng lựơng thời gian lớn và khống chế các quận thành.


Ngày mười hai tháng chín, đánh hạ thành Từ Dương Quận.

Ngày mười tám tháng chín, đánh hạ thành Phong Sơn Quận.

Ngày mười một tháng mười, đánh hạ thành Thiên Nam Quận.

Ngày hai mươi tám tháng mười, đánh hạ phương Bắc thành Sở Quận.

Dương Châu Bắc bộ, bên trong Giang Ninh quận tổng cộng sáu thành lớn. Gần hai tháng hầu như hoàn toàn bị Quy Nguyên Tông nắm trong tay. Thế công dễ dàng đạt được làm cho cả đất Cửu Châu kinh hô. Trong nhất thời các nơi cả Cửu Châu đàm luận về Quy Nguyên Tông. Các cuộc đàm luận mang sắc thái truyền kỳ về Đằng Thanh Sơn tùy ý có thể nghe được.

Quy Nguyên Tông một khi quật khởi liền chiếm lĩnh Dương Châu nửa giang sơn.

Mà Đằng Thanh Sơn chạy trốn chối chết trốn mất bốn năm, khi trở về liền dùng tên giả là "Kinh Ý" làm ra nhiều đại sự. Khi đến thân phận Đằng Thanh Sơn bại lộ, người trong thiên hạ mới hiểu được lúc trước khó trách Kinh Ý đi Thanh Hồ Đảo tìm phiền toái. Thanh Hồ Đảo năm đó tìm khắp thiên hạ đuổi giết Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn sao lại không trả thù!

Không ngờ "thù" lại tìm đến!

Trên các đường lớn ngỏ nhỏ đem rượu ra tiếp các người kể truyện, biện soạn rất nhiều chuyện xưa của Đằng Thanh Sơn. Tưởng tượng ra việc trải qua trong bốn năm biến mất của Đằng Thanh Sơn, nói cho đến nước bọt văng tung tóe. Toàn Cửu Châu cũng có rất nhiều anh hùng thiếu niên, trong lòng đều hướng về Đằng Thanh Sơn!

Trước nay chưa từng bàn đến nhân vật nào như vậy!

Cơ hồ dựa vào sức của bản thân, xóa đi sự tồn tại của siêu cấp tông phái là Thanh Hồ Đảo. Cửu Châu tràn đầy nhiệt huyết, các anh hùng lớp lớp xuất hiện, hiển nhiên chỉ có thời đại này. Tất cả anh hùng đều hiểu đây là thời đại của Đằng Thanh Sơn. Không cần nói hào quang của Đằng Thanh Sơn làm chói mắt, chỉ nói có bao nhiêu tuổi đầu đã là hư cảnh cường giả. Chỉ cần hiểu được hàm nghĩa "hư cảnh cao thủ", đều sợ hãi than không thôi.


Đêm khuya, tại Lộ thành, giữa thư phong âm trầm.

Hắc Y Hạt Tử cùng Thiết Phàn đang ngồi đối diện.

"Ngắn ngủn hai tháng." Hạt Tử Kiếm Thánh thanh âm khàn khàn, thân thể nhẹ run rẩy "Ngắn ngủn hai tháng, giang sơn Thanh Hồ Đảo của ta bị mất đi một nửa! Thiết Phàn, sao lại thế này? Như thế nào Quy Nguyên Tông như thế dễ dàng chiếm hoàn toàn năm quận? Không phải ngươi ở trong tối cầm quân phải kích lại hay sao? "khích kính."???????

"Sư tổ."

Hai trong mắt Thiết Phàn chợt đỏ: "Dương Châu bắc bộ sở quận vốn là của Thiết Y Môn, Thanh Hồ Đảo ta tàn sát Thiết Y Môn, nên trong lòng nhiều người Sở Quận đã sớm đối với chúng ta đầy cừu oán. Đáng lý phải hao phí hơn mười năm mới có thể chặt chẽ khống chế được Sở Quận. Khả dù sao thời gian quá ngắn để có thể ẩn núp tại Sở Quận để phản công. Căn bản là không làm được." "Từ dương quận, Thiên Nam quận, cũng chưa nắm được bao lâu." "Về phần Phong Sơn cùng hai quận là của Thanh Hồ Đảo ta trường kỳ khống chế, nhưng Bắc Dương Châu nằm trong tay Thanh Hồ Đảo chúng ta sức còn rất yếu. Quy Nguyên Tông ở hai thành này đều lưu lại ba vạn quân mã, hơn nữa bọn họ tại bản địa chiêu mộ binh lính, ý của chúng ta muốn dựa vào đó ẩn núp một ít qân để phản công thật rất khó!" Thiết Phàn trán giật giật: "Hơn nữa, tên Gia Các Nguyên Hồng hỗn đản kia còn chế định luật "liên tọa". Một khi bọn họ hợp nhất quân đội, một người phạm tội, một đội trăm người sẽ có tội như nhau! Hoặc là bị đày khổ sai cả đời, hoặc sẽ bị trực tiếp xử tử." Đưa đi khổ sai so với trực tiếp xử tử còn đáng sợ hơn.

"Tội liên tọa?" Hạt Tử Kiếm Thánh thở vào một hơi: "Gia Cát Nguyên Hồng thật ngoan tâm thủ lạt!" Một người phản loạn, cùng đội một trăm người toàn bộ xử tử!

Thi hành lệnh "liên tọa" thì đội quân trăm người tất cả sẽ giữ gìn nhau trung thành, không dám có một tia lơi lỏng. Bình thường luật "liên tọa" đối với dân chúng rất phản cảm, chỉ có thời kỳ loạn lạc mới có thể thi hành.

"Bất quá sư tổ an tâm." Thiết phàn trầm giọng: "Phía bắc Dương châu chịu sự khống chế của Thanh Hồ Đảo rất yếu. Như tại phía nam Dương Châu, Thanh Hồ Đảo chúng ta khống chế bền chắc như thép. Qua ngàn năm, chúng ta Thanh Hồ Đảo có rất nhiều gia tộc, đều ở tại Vũ An quận, Nam Tinh quận cùng các nơi đã thâm căng." Hơn nữa, Quy Nguyên Tông tại Phong Sơn cùng hai quận để lại sáu vạn đại đội. Cộng thêm Thiên Nam quận cùng ba quận kia mỗi quận một vạn quân đội. Nói cách khác, trong năm quận bọn họ hao phí chín vạn đại quân!" "Giang Ninh Quận có bao nhiêu quân đội?" "Bọn họ cho dù Long Cương Quân lợi hại có thể phá được quận thành, nhưng với gì có thể khống chế các thành trì đó?" Thiết Phàn mắt lộ ra hàn quang "Nam bộ bảy quận, bọn họ tới một người, chúng ta có thể nuốt một người! Trừ phi hắn có trăm vạn đại quân, nếu không, với số quân đội đáng thương của Giang Ninh quận, cũng không đủ cho bảy quận nuốt trọn." Bị mất nửa giang sơn, Thanh Hồ Đảo tự nhiên tức giận, nam bộ bảy quận tự sẽ chờ cùng Quy Nguyên Tông sống mái một trận".

Ngày một tháng mười một.

Tuyết lớn trắng như lông ngỗng phủ xuống, đem cả Đại Duyên Sơn phủ lên một màu bạc.

"Thanh Sơn." Đằng Thanh Sơn đang thong thả thi triển thương pháp chiêu đầu tiên đột ngột quay đầu dừng lại.

Lý Quân mình vận bộ áo da trắng như tuyết mỉm cười đi tới, hiện giờ bụng Lý Quân đã có chút nhô lên.

"Đi Nghi Thành một chuyến đã mua được những gì?" Đằng Thanh Sơn buông trường thương hỏi.

"Muội mua chút thức ăn để cúng." Lý Quân đã chạy tới cầm lấy tay Đằng Thanh Sơn" Thanh Sơn, muội thấy hôm nay tại Nghi Thành trà quán không ít người đàm luận đến huynh. Thêm nữa không ít người từ các quận thành khác đem con chính mình tặng cho Quy Nguyên Tông của chúng ta. Chắc là muốn gia nhập tông phái của chúng ta." "Ý nàng nói là muốn đem con giao cho Quy Nguyên Tông?" Đằng Thanh Sơn ngẩn người.


"Dân chúng Nghi Thành đều tự hào, họ đều nói huynh chính là Nghi Thành, đề huynh ngang với thiên địa có gì là lạ." Lý Quân nhịn không được vui vẻ cười rộ lên, người khác khen ngợi trượng phu nàng thì đương nhiên nàng cao hứng.

Đằng Thanh Sơn cũng cười theo.

Nghi Thành từ xưa đến nay không có nhân vật nào gọi là xuất chúng. Mà giờ xuất hiện Đằng Thanh Sơn, hiển nhiên đáng giá cho dân chúng Nghi Thành kiêu ngạo, cho dù mấy ngàn năm sau, dân Nghi Thành cũng có thể nói chúng ta cùng "Đằng Thanh Sơn" cùng quê hương.

"Thanh Sơn." Gia Cat Nguyên Hồng từ xa đi tới.

"Tiểu Quân, muội vào phòng tạm nghỉ." Đằng Thanh Sơn liền nói, Lý Quân nhu thuận gật đầu liền bước vào phòng.

Đằng Thanh Sơn hướng sư phụ đi đến: "Sư phụ."

"Ừ, Thanh Sơn. Long Cương Quân hiện tại bằng vào tốc độc nhanh nhất từ sở quận đánh Giá Châu vào chiều ngày mai là có thể trở về." Gia Cát Nguyên Hồng nói "Lúc trước ta phái ra mười vạn đại quân, cơ hồ đều đã an bài tại năm quận. Vội vàng chỉnh đốn lại quân đội năm quận, quét sạch phản tặc trong năm quận, đem năm quận nắm chắc trong tay." Đằng Thanh Sơn nghe được gật đầu.

"Sư phụ, chúng ta khi nào thì tấn công bảy quận nam bộ?" Đằng Thanh Sơn dò hỏi.

Đối với Thanh Hồ Đảo, Đằng Thanh Sơn tận đáy lòng cũng không để vào mắt.

Đứng trên cao nhìn xuống thế giới sẽ khác.

Trong quá khứ Đằng Thanh Sơn một lòng nghĩ muốn đối phó với Thanh Hồ Đảo, cho rằng Thanh Hồ Đảo là quái vật lớn, bất quá sau mấy lần trải qua hư cảnh đại chiến, hiện giời trong mắt hán Thanh Hồ Đảo bất quá chỉ là con hổ giấy mà thôi.

Chân chính có sức uy hiếp vẫn là tàn ẩn thâm sâu Ma Ni Tự và Vũ Hoàng Môn làm cho người ta cảm giác thần bí, cùng với Doanh Thị gia tộc và Thiên Thần Cung một theo khuông phép cổ xưa, một thì ngang ngược thiên hạ.

Đối thủ tương lai của mình chính là họ. Thanh Hồ Đảo không có bao nhiêu ý khiêu chiến.

"Tấn công bảy quận nam bộ?" Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận