Cửu Đỉnh Ký

- Lâm Lâm!

Đằng Thanh Sơn nhìn bóng người quen thuộc trên lưng Bất Tử Phượng Hoàng, không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

Hồng Lâm ngồi trên lưng Bất Tử Phượng Hoàng, nhìn thân ảnh của cha cùng với Yêu Long và Lục Túc Đao Trì trôi nổi giữa không trung, không kìm được nước mắt. Trong lòng áy náy với cha, cộng với ngoài mặt luôn giữ vẻ bình tĩnh nhưng bên trong lại vô cùng bi thương, bây giờ nhìn thấy người thân, lúc này nàng đã hoàn toàn bộc phát ra mọi ủy khuất trong lòng.

"Vù!"

Đằng Thanh Sơn vội bay về phía Bất Tử Phượng Hoàng, chỉ liếc mắt nhìn tên áo đen bị cặp vuốt sắc bén của Tiểu Thanh chộp cứng: "Người áo đen kia hẳn là một trong những người bắt Lâm Lâm đi."

Đằng Thanh Sơn lúc này cũng không thèm để ý đến một kẻ như thế, liền đáp xuống lưng Bất Tử Phượng Hoàng.

- Cha!

Hồng Lâm nhào vào lòng Đằng Thanh Sơn, ôm chặt lấy hắn, không kìm được khóc òa lên. Đằng Thanh Sơn ôm con gái, khóe miệng lộ ra nụ cười vui mừng. Hắn không khỏi nghĩ đến lúc trước khi con gái còn nhỏ, vẫn chơi đùa với em trai ở Đại Duyên sơn, bị ong vò vẽ đốt đau, liền lập tức chạy về ôm lấy mình khóc ầm lên. Mặc dù con gái đã lớn, nhưng loại tình cảm này vẫn còn tồn tại y như lúc trước.

Bên ngoài bị ủy khuất là lại về tìm cha.

Dù sao, cha mẹ vĩnh viễn là con chỗ nương tựa vững chắc nhất cho con.

- Đừng khóc, tốt rồi, đừng khóc nữa!

Đằng Thanh Sơn vỗ nhè nhẹ vào lưng con gái.

- Ừm!

Hồng Lâm vùi đầu vào ngực cha, tìm được sự an ủi tinh thần, lúc này nàng buông cha ra, ngước mắt nhìn lê, nhẹ giọng nói:

- Cha, con xin lỗi!

- Ha ha, tốt rồi!

Cho dù Đằng Thanh Sơn lúc trước có giận tới đâu, lúc này bao nhiêu bực dọc cũng đã tan thành mây khói cả.

- Đi!

Hắn nắm lấy tay con gái, chỉ cho Tiểu Thanh bay về phía Yêu Long Tử Tích và Lục Túc Đao gần đó.

- Hống…


Cái đầu khổng lồ của Yêu Long khẽ gật đầu với Đằng Thanh Sơn, rồi phát ra một tiếng gầm khẽ.

- Hống hống…

Đằng Thanh Sơn cũng phát ra một tiếng gầm khẽ.

Hắn chỉ biết vài câu thú ngữ đơn giản. Câu này là có ý mời Yêu Long Tử Tích.

"Vèo! Vèo! Vèo!"

Tam đại yêu thú Bất ử Phượng Hoàng, Yêu Long Tử Tích, Lục Túc Đao Trì, cùng với Đằng Thanh Sơn dắt tay con gái, lao thẳng xuống dưới, bay vào trong Đông Hoa uyển của Hình Ý môn.

Hình Ý môn bị con yêu thú phi cầm đáng sợ Hắc Ô tấn công, cuồng phong lan đến làm không ít cung điện phủ đệ sụp đổ, làm bị thương không ít đệ tử Hình Ý môn.

- Xem kìa!

- Con thần long to quá kìa! Còn Bên kia là Bất Tử Phượng Hoàng!

- Bên cạnh chính là môn chủ!

Không ít đệ tử Hình Ý môn ngẩng đầu nhìn lên, hai mắt tỏa sáng. Bất luận là Yêu Long hay Bất Tử Phượng Hoàng, thậm chí đến cả môn chủ Đằng Thanh Sơn, trong lòng đám đệ tử Hình Ý môn này đều là những truyền thuyết cả. Bây giờ có thể nhìn thấy cảnh tượng như thế, cả đám đều kích động khó có thể khống chế được tâm tình.

- Mất rồi!

- Hình như là bay vào Đông Hoa uyển.

Không ít đệ tử trong lòng cảm thấy hụt hẫng, mắt đăm đăm nhìn về phía Đông Hoa uyển xa xa. Đó là nơi ở của môn chủ họ, tổ sư khai sáng nội gia quyền Đằng Thanh Sơn, trong Hình Ý môn cũng rất ít người có tư cách đi vào đó.

- Cả đám đứng ngây ra đó làm gì, mau mau đi giúp vác đá đi!

Lập tức có đệ tử lên tiếng hô lớn.

- Bên này, bên này, mau tới thêm hai người! Vương sư đệ bị đè ở phía dưới kìa, nhanh!

- Dẹp mớ loạn thạch bên này đi, nó chặn cứng cả đường sá!

Tiếng huyên náo không ngừng vang lên khắp Hình Ý môn, là tiếng những người cố gắng cứu những đệ tử xui xẻo bị phủ đệ sup xuống đè phải.

Trong Đông Hoa uyển của Hình Ý môn, giữa sân luyện võ trường Vũ viện, vì nơi này có một luyện võ trường chiếm diện tích rất lớn, do đó cái sân này là sân lớn nhất trong trong Đông Hoa uyển.


Lúc này, giữa luyện võ trường đang có một con yêu long hình thể khổng lồ, hai con mắt màu vàng thô lố như hai cái bánh xe, hơi thở phun ra làm cho không khí chung quanh đóng băng.

- Hồng Vũ, đưa Lâm Lâm về phòng nghỉ ngơi đi!

Đằng ThanhSơn lại chỉ Lí Quân nói:

- Nàng giúp ta hỏi Tử Tích huynh một chút, lúc trước ta và Đao Trì đuổi theo con yêu thú phi cầm đó, tại sao Tử Tích lão ca lại ngăn trở chúng ta!

- Ừm! Hồng Vũ, con cùng với chị về nhà đi!

- Vâng!

Hồng Vũ gật đầu lia lịa.

Lý Quân lúc đó cũng nhìn thấy cảnh này trên bầu trời Hình Ý môn, cũng cảm thấy nghi hoặc không hiểu tại sao yêu long lại ngăn trở bọn Đằng Thanh Sơn, liền quay đầu nhìn về phía yêu long, phát ra một tràng tiếng gầm. Yêu Long Tử Tích nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, đôi mắt màu vàng to đùng hiện lên vẻ thiện ý, phát ra mấy tiếng gầm gừ. Tiếng gầm quanh quẩn vang vọng mãi trong sân, nhưng những đệ tử trong Hình Ý môn lại căn bản không nghe được bất kỳ thanh âm nào. Vì cả không gian Vũ viện đã được ngưng kết hoàn toàn, dao động thanh âm căn bản không thể truyền ra ngoài.

- Hả?

Lý Quân có vẻ hơi kinh ngạc.

- Cái gì thế?

Đằng Thanh Sơn không kìm được lên tiếng hỏi.

- Thanh Sơn, Tử Tích lão ca nói y đang giúp chàng đó.

Lý Quân tỏ vẻ cổ quái.

- Giúp ta?

Đằng Thanh Sơn trừng mắt, dở khóc dở cười.

- Hắn chỉ cản trở ta thì có, giúp ta cái gì! Tử Tích lão ca thật là… Nàng hãy hỏi một chút, tại sao ngăn chúng ta mà lại bảo là giúp ta!

Lý Quân cũng nghi hoặc, vội hỏi Yêu Long Tử Tích. Cái đầu khổng lồ của con yêu long lắc lư rồi phát ra những tiếng gầm gừ.

- Ồ!


Lý Quân có vẻ giật mình, làm ĐằngThanh Sơn càng thêm nghi hoặc.

Lập tức, Lý Quân nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, giải thích:

- Thanh Sơn! Vừa rồi Yêu Long Tử Tích lão ca nói… con yêu thú phi cầm hư cảnh đó tên là "Hắc Ô", mặc dù thiên phú rất xoàng, nhưng cũng là một yêu thú phi cầm hư cảnh đã sống mấy ngàn năm. Thực lực của nó chỉ có thể xem như loại trung bình trong đám yêu thú hư cảnh, nhưng nếu như chàng giết chết con yêu thú hư cảnh này, lúc đó sẽ chọc vào một đại địch. Con yêu thú hư cảnh đó tuyệt đối không thể giết được…

- Đại địch?

Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt hiểu ý của Yêu Long Tử Tích.

Hiển nhiên con yêu thú Hắc Ô này có lai lịch rất bất phàm, giết nó sẽ rước đại họa.

- Rốt cuộc chọc vào đại địch gì? Tiểu Quân, nàng hỏi một chút xem con yêu thú phi cầm hư cảnh tên là Hắc Ô rốt cuộc có lai lịch gì!

Đằng Thanh Sơn nhíu mày nói:

- Ta hoài nghi… thế lực sau lưng nó chính là người có âm mưu đối phó với Hình Ý môn ta.

- Ừm!

Lý Quân cũng tỏ vẻ rất nghiêm túc, một lần nữa quay sang hỏi Yêu Long Tử Tích.

Lần này, Yêu Long Tử Tích nói với Lý Quân một hồi, có vẻ như giảng giải… rất nhiều tin tức. Đằng Thanh Sơn chỉ nhìn thấy Lý Quân lúc thì kinh ngạc, lúc thì gật đầu, lúc thì ra vẻ kinh dị, hồi lâu lại giật mình. Nhất thời hắn cũng cảm thấy đầy nghi hoặc không hiểu rốt cục Yêu Long Tử Tích đang nói cái gì.

- Tiểu Quân, nói xem là chuyện gì thế?

Đằng Thanh Sơn đứng bên cạnh liền nói. Dương Đông cùng với tỷ đệ Hồng Vũ, Hồng Lâm cũng đứng một bên nhìn chằm chằm vào Lý Quân.

Lý Quân không kìm được phải cảm thán một tiếng:

- Thanh Sơn, thiếp cuối cùng cũng xem như hiểu rồi.

- Rốt cuộc là hiểu cái gì? Sau lưng con yêu thú phi cầm hư cảnh tên là Hắc Ô đó rốt cuộc là thế lực nào?

- Thanh Sơn, con yêu thú phi cầm tên là Hắc Ô này kỳ thật là thần thú trong Thần Miếu Man tộc, hoặc có thể nói là thần thú của Thần Miếu Cự Nhân tộc.

Lý Quân trả lời.

Đằng Thanh Sơn chớp mắt.

Hai chị em Hồng Lâm, Hồng Vũ bên cạnh, thậm chí cả Dương Đông đều ngơ ngẩn.

Thần Miếu? Thần Miếu Man tộc hoặc có thể nói là Thần Miếu Cự Nhân tộc?

- Thần Miếu là gì, sao ta chưa bao giờ nghe qua?


Đằng Thanh Sơn nhíu mày.

Lý Quân cười nói:

- Không biết cũng bình thường thôi. Man Hoang ở phía nam Dương châu chúng ta vô cùng rộng lớn. Sâu trong Man Hoang đại khái gần vạn dặm, nơi đó có một bộ tộc nhân loại sinh sống. Bất kỳ người bình thường nào trong tộc người này hầu hết đều cao một trượng (hai thước năm), trong đó có người còn cao to hơn, do đó họ được gọi là Cự Nhân tộc hoặc gọi là Man tộc.

- Gì cơ?

Đằng Thanh Sơn cảm thấy khó tin.

- Man tộc? Cự Nhân tộc?

Hồng Lâm, Hồng Vũ và Dương Đông đều vô cùng kinh ngạc đến ngây người.

Ai cũng biết Man Hoang cực kỳ nguy hiểm, càng đi sâu vào trong thì càng nguy hiểm. Đến cả võ giả nhất lưu, đi sâu vào Man Hoang ba bốn ngàn dặm cũng không thể sinh tồn lâu được. Độc trùng độc thú rải rác khắp nơi. Càng xâm nhập sâu vào Man Hoang càng nguy hiểm… vào sâu gần vạn dặm mà lại tồn tại một bộ tộc nhân loại à?

- Theo như Yêu Long Tử Tích lão ca nói.

Lý Quân cảm thán:

- Năm đó vào thời đại bộ lạc, lúc Vũ Hoàng chưa thống nhất thiên hạ phân chia Cửu Châu, thậm chí khi đó Vũ Hoàng còn chưa sinh ra, cả đại địa luôn luôn có lũ lụt và hồng thủy tàn phá, rất nhiều bộ lạc bị bức tới mức phải không ngừng di chuyển, trong đó có không ít bộ lạc, toàn bộ tộc nhân vài chục vạn người thậm chí còn nhiều hơn cùng tiến vào giữa Man Hoang.

- Giữa vùng rừng rậm Man Hoang, lại không hề có lũ lụt.

Đằng Thanh Sơn nghe thế vô cùng kinh ngạc.

Sớm đã nghe nói, thời đại bộ lạc có nạn lụt lội, sau đó Đại Vũ thống nhất thiên hạ, trị lũ, được mọi người trên cả Cửu Châu đại địa tôn thờ, thậm chí khi cúng bái đời ở những đời sau, đều trước hết phải nói một câu "Vũ Hoàng tại thượng", sau đó mới nói ra những điều mà họ cầu xin.

Bởi vậy có thể tưởng tượng được mọi người cảm kích Vũ Hoàng ra sao.

Cũng từ đó có thể thấy được nạn lụt đáng sợ như thế nào, thậm chí còn làm cho vài bộ lạc cả tộc đều phải vào vào Man Hoang trốn lũ.

- Năm đó không ít bộ lạc lục tục tiến vào giữa Man Hoang.

- Mặc dù trong Man Hoang rất nguy hiểm, nhưng năm đó vào thời đại bộ lạc cũng có không ít dũng sĩ lợi hại. Hơn nữa, khi đó rất người người tiến vào Man Hoang, dựa vào số đông, không ngừng xâm nhập, giao đấu với độc trùng mãnh thú… Dọc theo đường đi, không ít tộc nhân bộ lạc bị chết, nhưng bộ lạc vẫn tiến bước. Họ phải tìm ra một nơi thích hợp để sinh tồn. Trong Man Hoang có rất nhiều trùng độc mãnh thú, bọn họ phải đấu tranh với tử vong, không ngừng tiến bước.

- Cả bộ lạc có cả phụ nữ trẻ em và cả hài tử, tốc độ di chuyển của bọn họ rất chậm, giữa đường cũng chết rất nhiều người.

- Rốt cuộc, sâu trong Man Hoang, họ tìm được một chỗ mà độc trùng mãnh thú ít hơn nhiều. Ở đây, rất nhiều bộ lạc trải qua bao nhiêu tai nạn, cuối cùng chỉ còn lại những tinh anh cuối cùng, những người còn sống cuối cùng. Những tinh anh này đều chiến đấu với rất nhiều dã thú thậm chí cả yêu thú, bị độc trùng cắn mà không chết. Từ đó những người này tiếp tục sống ở sâu trong Man Hoang, giữ lại thói quen sống của thời đại bộ lạc.

- Bởi vì sống rất lâu trong Man Hoang, cùng một vài nguyên nhân đặc thù, Man tộc (Cự Nhân tộc) này trở nên rất khác biệt với chúng ta, những dân chúng được sống ở Cửu Châu dồi dào tài nguyên.

- Lúc trước đã nói "Thần Miếu" thống trị cả Man tộc.

Thanh âm của Lý Quân vang vọng trong sân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận