Cửu Đỉnh Ký

- Không hợp lý.

Dương Đông bên cạnh cũng nhíu mày:

- Hình Ý môn chúng ta và Thần Miếu Man tộc căn bản không hề lui tới, sao họ lại đến công kích Hình Ý môn chúng ta?

- Nhưng, việc này đã xảy ra.

Hồng Vũ một bên có vẻ rất trầm ổn, hai mắt lóe lên chút ánh sáng:

- Vô cớ mà tới xum xoe, không gian thì cũng là trộm. Cùng một đạo lý, nếu không có cừu hận mà thần thú của Thần Miếu Man tộc vô duyên vô cớ tới đây công kích Hình Ý môn ta, khẳng định là có nguyên nhân. Hơn nữa, lúc trước tên nhân loại hư cảnh đi cùng con yêu thú này khi công kích Hình Ý môn lại không hề hiện thân. Cha, nếu con đoán không sai, nguyên nhân nhất định nằm trên người tên nhân loại hư cảnh.

- Tất cả nguồn cơn hẳn là đều liên quan tới hắn.

Hồng Vũ tỉnh táo nói.

Đằng Thanh Sơn tán thưởng nhìn nhi tử.

Xem ra, việc buôn bán đích xác có thể rèn luyện con người.

Hắn nhìn nhi tử, lại nhìn con gái. Hai chị em này về tuổi tác và sự từng trải thì hoàn toàn tương phản với nhau.

- Đúng, chỉ cần tìm được tên nhân loại hư cảnh này, có lẽ sẽ hiểu được mọi việc.

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

- Nhưng Thanh Sơn, bây giờ phiền toái lớn nhất của chúng ta là không biết đi đâu để tìm tên nhân loại hư cảnh này.

Lý Quân lắc đầu bất lực.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn đột nhiên nhìn vào bất tử Phượng Hoàng đang đậu gần đó. Lúc này tên áo đen đang bị lực thiên địa cường đại ép sát trên mặt đất.

- Đây là…

Đằng Thanh Sơn đi tới đó.

- Cha, đây là đại nhân vật đứng sau lưng đám người bắt con đó.

Hồng Lâm mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm vào người áo đen, trong hai mắt lóe ra sự giận dữ:

- Chính là hắn! Hắn còn bảo Phàn An Nhiên phải tự mình rạch nát mặt con, phải rạch đủ mười chín đao. Nếu như không có Tiểu Bạch và Hỏa Phượng xuất hiện, chắc con đã…

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn nhìn về phía người áo đen trở nên lạnh buốt.

- Ha ha! Đúng, chính là ta hạ lệnh, vậy thì sao? Ha ha!

Tựa hồ nhìn thấy Đằng Thanh Sơn đang chăm chú nhìn hắn, tên áo đen đã bị phá đan điền liền điên cuồng quát lên.

- Có trách thì trách tên Phàn An Nhiên thật sự quá vô dụng, đúng là một tên phế vật! Đưa một phụ nữ ra khỏi nhà, lại khiến cho ngươi chú ý, phái bất tử Phượng Hoàng theo dõi!

Đằng Thanh Sơn đi đến trước mặt người áo đen kia, lạnh lùng nhìn hắn.

- Hả?

Đằng Thanh Sơn hơi biến sắc.

- Đằng Thanh Sơn, có bổn sự giết ta đi! Lão tử chết rồi có thành quỷ cũng không buông tha cho ngươi!

Người áo đen nghiến răng, trừng mắt gầm lên.

- Ngụy Hàn!

Đằng Thanh Sơn chợt mở miệng gọi.

Người áo đen biến sắc.

- Ngụy Hàn, năm đó là một trong những tiên thiên cường giả của Thanh Hồ đảo, ta không nhận lầm đó chứ?

Đằng Thanh Sơn tươi cười nhưng lại làm cho người áo đen cảm thấy ớn lạnh. Từ sau chiến dịch Đại Duyên sơn, tiên thiên cường giả của Thanh Hồ đảo vốn đã ít còn ít hơn. Còn Đằng Thanh Sơn thì vô cùng căm hận Thanh Hồ đảo, nên có tư liệu rất đầy đủ về từng tiên thiên cường giả của Thanh Hồ đảo.

Ngụy Hàn cảm thấy ớn lạnh.

- Ngụy Hàn!

Đằng Thanh Sơn từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn Ngụy Hàn.

- Thật không ngờ, Thanh Hồ đảo các ngươi còn dám can đảm báo phục Hình Ý môn ta, rõ là muốn chết! Nói đi… cái tên cường giả hư cảnh khống chế yêu thú phi cầm rốt cuộc là ai.

- Giết ta đi! Có bổn sự thì giết ta ngay đi!

Người áo đen Ngụy Hàn ghiến răng, khóe miệng chảy cả máu ra, gầm lên.

- Đừng mơ tưởng lão tử nói ra một chữ!

- Giết ngươi à?

Đằng Thanh Sơn lạnh lùng cười:

- Giết ngươi làm gì? Ngụy Hàn, bây giờ ta cho ngươi cơ hội để nói. Chỉ cần ngươi nói ra cường giả hư cảnh khống chế yêu thú phi cầm đó là ai, ta sẽ không đuổi tận giết tuyệt dư nghiệt Thanh Hồ đảo các ngươi. Nhưng nếu ngươi cắn răng không mở miệng, ta sẽ ra lệnh toàn diện đuổi giết tất cả dư nghiệt Thanh Hồ đảo các ngươi trên cả Cửu Châu đại địa.

- Có một giết một, có một vạn giết một vạn, không để lại một tên nào!

Đằng Thanh Sơn vừa nghĩ đến việc con gái bị hủy dung, Hình Ý môn bị hủy diệt, không thể áp chế sát khí trong lòng.

Đằng Thanh Sơn vừa nói ra, sắc mặt Ngụy Hàn liền trở nên tái nhợt.

- Có nói không?

Đằng Thanh Sơn cười lạnh một tiếng

- Đợt lát nữa, ngươi muốn nói ta cũng không thèm nghe!

Vẻ mặt Ngụy Hàn không ngừng biến hóa, trong lòng lưỡng lự.

Hắn không sợ chết.

Nhưng vừa nghĩ tới ngàn vạn đệ tử Thanh Hồ đảo tiềm phục các nơi, hắn cũng cảm thấy lo lắng. Hình Ý môn bây giờ không phải là Hình Ý môn lúc vừa mới khai sơn lập phái, Hình Ý môn bây giờ hoàn toàn có năng lực tiến hành điên cuồng giết chóc những người của Thanh Hồ đảo trên cả Cửu Châu đại địa.

- A Đông, truyền lệnh, trên cả Cửu Châu…

Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.

- Ta nói! Ta nói!

Ngụy Hàn vội kêu.

Đằng Thanh Sơn dừng lại, lạnh lùng nhìn Ngụy Hàn, cũng không mở miệng, chỉ đứng đó chờ y nói.

Ngụy Hàn hít sâu một hơi:

- Vốn các đệ tử Thanh Hồ đảo còn sống cũng không có tư tưởng trả thù, nhưng vào một ngày, có một vị cường giả hư cảnh thần bí tìm đến chỗ chúng ta, nói hắn là bạn của Thiên Nhãn Kiếm Thánh sư tổ, vừa mới trở về Cửu Châu. Biết sư tổ bị Đằng Thanh Sơn giết chết, hắn quyết định báo thù cho sư tổ, do đó bảo chúng ta đi hỗ trợ.

Đằng Thanh Sơn nhíu mày.

- Thanh Hồ đảo chúng ta lúc vừa diệt vong cũng có không ít người muốn báo thù, còn sắp đặt không ít gian tế ở Quy Nguyên Tông, thậm chí là ở Hình Ý môn. Nhưng thời gian quá dài, không ít người đã nhạt lòng cừu hận, thế hệ thanh niên không còn muốn báo thù nữa. Hơn nữa Hình Ý môn càng ngày càng mạnh, chúng ta cũng không đấu lại.

- Lúc bạn của Thiên Nhãn Kiếm Thánh tới gặp Thanh Hồ đảo chúng ta, những lãnh đạo còn sống cũng chia thành hai phái. Một phái muốn báo thù, còn một phái khác thì không muốn đối đầu với Hình Ý môn ngươi, cho rằng đó là việc lấy trứng chọi đá.

Ngụy Hàn từ từ nói.

Đằng Thanh Sơn đột nhiên nói:

- Lúc trước chặn giết những thiếu niên Nội Gia quyền nhất mạch của ta ở Viêm châu, còn cả việc tiết lộ bí tịch ra ngoài, đều là do Thanh Hồ đảo các ngươi gây ra à? Quả thật là hết hi vọng có thể thay đổi rồi.

- Đằng Thanh Sơn, ngươi là người thông minh, ta không nói ngươi cũng biết. Đúng, đây là do chúng ta làm.

Ngụy Hàn lắc đầu nói:

- Nhưng trong lần đầu tiên chặn giết, hiển nhiên có người mật báo. Trong những đệ tử Thanh Hồ đảo còn sống, có một bộ phận chủ chiến, có một bộ phận không muốn đánh. Chúng ta sớm đã nghĩ tới, khẳng định là do phái bên kia mật báo.

Đằng Thanh Sơn không lên tiếng.

- Đằng Thanh Sơn, ngươi muốn giết ta thì cứ việc giết, chỉ hi vọng ngươi lưu lại Thanh Hồ đảo nhất mạch của ta!

- Mười chín năm đã qua, bây giờ rất nhiều thanh niên không còn liên quan tới chuyện năm đó, hi vọng ngươi hãy tha cho bọn họ.

Ngụy Hàn nói thẳng.

Lý Quân luôn đứng cạnh Đằng Thanh Sơn đột nhiên hỏi:

- Ngụy Hàn, vị nhân loại hư cảnh đó có bộ dáng ra sao?

- Hắn đeo mặt nạ vàng, ta cũng không biết hắn.

Ngụy Hàn lắc đầu nói.

Thẩm vấn tỉ mỉ Ngụy Hàn xong, Đằng Thanh Sơn cũng biết thêm nhiều tin tức.

Đằng Thanh Sơn cho tỷ đệ Hồng Lâm Hồng Vũ về phòng nghỉ ngơi, còn Dương Đông cũng cáo lui đi xử lý việc cứu chữa những người của Hình Ý môn bị thương tổn. Lúc này chỉ còn lại có Đằng Thanh Sơn và Lý Quân.

- Tiểu Quân, nàng đoán xem hư cảnh nhân loại đeo mặt nạ vàng tự xưng là bạn của Hạt Tử Kiếm Thánh đó là ai?

Đằng Thanh Sơn mở lời.

- Chắc là trưởng lão của Thần Miếu Man tộc.

Lý Quân nói có vẻ không chắc.

- Có phải là trưởng lão của Thần Miếu không thì ta không biết, nhưng ta nắm chắc chín thành, người này hẳn chính là Cổ Ung.

Hai mắt Đằng Thanh Sơn lóe lên vẻ tàn khốc.

Lý Quân kinh ngạc nói:

- Cổ Ung?

- Đầu tiên là chặn giết nhân mã Hình Ý môn, sau đó tiết lộ bí tịch của Hình Ý môn để Vũ Hoàng môn đối đầu với ta, tiếp theo là muốn hủy diệt cả Hình Ý môn. Thủ đoạn chiêu sau tàn nhẫn hơn chiêu trước, không có cừu hận thì sao lại làm như vậy? Vừa vặn Cổ Ung có cừu hận không đội trời chung với ta.

- Nếu Hạt Tử Kiếm Thánh thật sự có một bằng hữu hư cảnh lợi hại, năm đó khi Thanh Hồ đảo bị diệt vong, sao Hạt Tử Kiếm Thánh không mời hắn tới hỗ trợ? Do đó căn bản chỉ là nói láo.

- Hơn nữa, có thể dễ dàng tìm được nơi đệ tử Thanh Hồ đảo tiềm phục, nếu là người ngoài thì không thể dễ dàng làm như vậy được.

- Huống hồ, năm đó ta tìm khắp cả Cửu Châu đại địa cũng không tìm được Cổ Ung. Mười chín năm nay, hắn rốt cuộc chạy trốn tới nơi nào? Trốn mười chín năm, một khi hiện thân sao lại không báo thù chứ?

- Quan trọng nhất chính là, Cổ Ung có nhận thức tương đồng với sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng của ta. Sư phụ ta nếu không phải cưỡng cầu muốn một lần hiểu được "Sinh chi đạo" thì e rằng sớm đã đạt tới hư cảnh rồi. Cổ Ung và sư phụ cũng giống nhau, hơn nữa trải qua rất nhiều gian khổ, tới bây giờ mà Cổ Ung không tiến vào hư cảnh thì mới là việc lạ.

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Lý Quân:

- Tiểu Quân, nàng nói xem người này không phải là Cổ Ung thì còn có thể là ai?

Lý Quân nghe Đằng Thanh Sơn nói thế, cũng hoàn toàn bị thuyết phục, không khỏi khẽ gật đầu.

- Nhưng thế sự vô thường, ya cũng chỉ có thể nắm chắc chín thành mà thôi.

Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói:

- Trước khi vạch trần tên thần bí mang mặt nạ vàng, ta không dám hoàn toàn khẳng định đó chính là Cổ Ung.

- Tiểu Quân! Lúc trước Đao Trì từng cảm ứng được khí tức của nhân loại hư cảnh thần bí cưỡi con yêu thú hư cảnh Hắc Ô, bây giờ ta cùng Đao Trì lục soát khu vực chung quanh thử xem, nếu như vận khí tốt, không biết chừng có thể tìm được hắn.

Đằng Thanh Sơn không dám buông lỏng một chút nào, không tìm ra người thần bí đó thì hắn không thể an tâm.

- Ừm, cẩn thận một chút!

Lý Quân gật gật đầu.

- Ừm!

Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía con Lục Túc Đao Trì gần đó…

- Đao Trì!

Lúc này Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi thương, nhảy lên lưng Lục Túc Đao Trì, nhanh như chớp biến mất khỏi tầm mắt Lý Quân.

Buổi chiều.

Trên trời cao trong vắt vạn dặm, Đằng Thanh Sơn cưỡi trên lưng Lục Túc Đao Trì bay lượn trên trời cao.

"Quả thật rất cẩn thận."

"Đầu tiên là chặn giết nhân mã Nội Gia quyền nhất mạch của ta, thành công thì tốt, còn nếu như thất bại, hai đệ tử Vũ Hoàng môn được sắp đặt trong đó cũng làm ta tưởng lầm, cho là Vũ Hoàng môn đã làm việc này. Rõ ràng là có kế hoạch dự phòng cẩn thận."

"Lần thứ hai, tiết lộ bí tịch cho Vũ Hoàng môn, làm cho ta đấu với Vũ Hoàng môn, muốn mượn đao của Vũ Hoàng môn giết ta."

"Lần thứ ba, chỉ để con yêu thú hư cảnh tới tàn phá hủy diệt, cho dù thất bại, hắn vẫn còn có cơ hội khác."

Đằng Thanh Sơn cảm thấy lòng nặng trĩu.

Địch nhân này, mỗi một lần xuống tay trả thù đều không lộ ra át chủ bài, như vậy cho dù có thất bại một lần, vẫn còn có vốn để ngóc đầu tiếp tục trả thù.

Có địch nhân như vậy, Đằng Thanh Sơn không thể ngủ ngon được.

"Phải tìm được hắn, giết chết hắn!" - Đằng Thanh Sơn trong lòng thầm nhủ.

Đột nhiên hắn đã tới vùng Đại Duyên sơn mênh mông. Lúc trước hắn và Lục Túc Đao Trì đã tìm suốt hai canh giờ, căn bản không sót một chỗ nào. Đằng Thanh Sơn chỉ biết, nhân loại hư cảnh thần bí đó rất cẩn thận, e rằng không để cho mình có thể dễ dàng tìm được.

- Đao Trì, xuống dưới!

Đằng Thanh Sơn chỉ phương hướng.

Lục Túc Đao Trì lập tức lao xuống, tiến vào trong Đại Duyên sơn.

Đằng Thanh Sơn vừa vào Đông Hoa uyển, lập tức phát hiện ra Dương Đông đang đợi giữa đình viện.

- Sư phụ!

Dương Đông vừa thấy Đằng Thanh Sơn, lập tức chạy tới.

- Sư phụ!

Dương Đông vội cung kính nói:

- Đã tra xong tổn thất rồi.

- Nói đi!

Đằng Thanh Sơn nhíu mày.

Dương Đông cung kính nói:

- Hôm nay con yêu thú hư cảnh Hắc Ô công kích, làm nhiều cung điện và phủ đệ của Hình Ý môn bị sụp đổ, đã vụn tung tóe. Có vài chục vạn người trong Hình Ý môn bị thương, trong đó có trên hai mươi người bị tàn phế, chín người bị đá đè chết. Trong chín người này, có sáu người là đệ tử nữ, ba người là đệ tử nam, họ đều bị đá to đè chết.

Đằng Thanh Sơn nghe thế trong lòng càng phẫn nộ.

- Ừm!

Đằng Thanh Sơn miễn cưỡng gật đầu:

- Hậu táng cho họ, rồi báo cho gia đình của họ biết.

- Dạ!

Dương Đông cũng cảm thấy trong lòng nặng trĩu.

Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy Lý Quân đang đang đi ra khỏi khuê phòng của Hồng Lâm. Vừa thấy Đằng Thanh Sơn, nàng lập tức đi tới:

- Thanh Sơn, đã về rồi à, không tìm được sao?

- Ừm!

Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.

- Lâm Lâm thế nào rồi?

- Vừa mới ngủ.

Lý Quân bất lực lắc đầu:

- Con bé Lâm Lâm, từ bé đã y như con trai, trông thì kiên cường, nhưng trong lòng thì… chà, e rằng…

Đằng Thanh Sơn cũng biết, lần này đã làm cho con gái bị đả kích quá lớn.

- Không thể trì hoãn nữa, phải lập tức tìm cho được nhân loại hư cảnh thần bí đó.

Đằng Thanh Sơn rốt cuộc không thể chịu được:

- Tiểu Quân, A Đông! Ta chuẩn bị lập tức đi Man Hoang, tới Thần Miếu Man tộc bái phỏng họ một lần.

- Thần Miếu Man tộc?

Lý Quân lắp bắp kinh hãi.

- Không tìm được tên chủ mưu, ta không yên tâm.

Đằng Thanh Sơn nói.

Lý Quân hít sâu một hơi, cũng khẽ gật đầu. Nàng cũng không phải không đau đầu.

- Ta sẽ đi cùng Tiểu Thanh tới Thần Miếu Man Hoang, để Đao Trì ở đây trấn thủ.

Đằng Thanh Sơn nói:

- Tiểu Quân, nàng cũng không cần lo lắng! Nếu có chuyện gì, Yêu Long Tử Tích lão ca cũng sẽ ra tay giúp đỡ.

Cùng ngày, Đằng Thanh Sơn lẳng lặng cưỡi Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh rời khỏi Đại Duyên sơn, bay về Man Hoang phía nam.

"Vù!"

Tốc độ của Bất Tử Phượng Hoàng rất kinh người, nhanh chóng bay qua đồng bằng sông ngòi, chẳng mấy chốc đã tiến vào khu vực Man Hoang, hạ thấp xuống núi rừng vô tận phía dưới.

Đằng Thanh Sơn có thể dễ dàng cảm ứng được trong Man Hoang bên dưới có khí tức của vô số mãnh thú độc trùng. Hắn cầm Luân Hồi thương, chỉ lặng lẽ quan sát.

Hồi lâu, đợi đến khi hoàng hôn.

- Hả?

Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt đã nhận thấy giữa núi rừng phía dưới có vô số khí tức, hơn nữa những khí tức này mạnh hơn mãnh thú độc trùng bình thường nhiều. Trong đó cũng không ít linh hồn khí tức có thể so với tiên thiên cường giả, thậm chí còn có cả khí tức của cường giả hư cảnh. Trong đó có vài đại cường giả hư cảnh đang tụ tập một chỗ.

- Tới rồi, nơi cường giả hư cảnh tụ tập hẳn là Thần Miếu.

Đằng Thanh Sơn vội nói cho bất tử Phượng Hoàng.

- U…

Bất Tử Phượng Hoàng lập tức đáp xuống, chẳng mấy chốc đã lao xuống khu rừng phía dưới.

"Vèo! Vèo!"

Hai bóng người từ giữa cánh rừng vọt lên, sau đó lơ lửng giữa không trung, nhìn Bất Tử Phượng Hoàng và Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn cũng quan sát người hai người vừa tới, chỉ thấy hai người này đều đi chân trần, mặc vải bố giống như những người khổ hạnh trên Cửu Châu đại địa, vẻ mặt tươi cười.

- Khách nhân từ xa tới, xin hoan nghênh tới Thần Miếu Man tộc…

Một lão già gầy gò mặt đầy nếp nhăn khẽ gật đầu cười nói.

- Ô ô u kỷ..

Một tiếng hót cao vút phẫn nộ chợt vang lên.

Đằng Thanh Sơn hơi biến sắc. Theo khí tức thì đó chính là con yêu thú Hắc Ô.

- Hùm, là các ngươi làm bị thương thần thú Hắc Ô à?

Lão giả mặt đầy nếp nhăn sắc mặt hơi giận

- Hống…

- Ô ô…

Nhất thời Đằng Thanh Sơn nhận thấy có một khí tức hư cảnh cường đại từ phía dưới Thần Miếu điên cuồng vọt lên, có vẻ đầy địch ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui