Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Một tháng sau, gia chủ Tiêu gia Tiêu Thế Thành vạch mười tội danh của kim thượng giữa triều đình, phẫn nộ trách kim thượng tin lời gièm pha, để kẻ gian có thể mượn danh kim thượng hãm hại bách tính. Tiêu Thế Thành lập tức bị một đạo thánh chỉ đẩy vào thiên lao. Hoàng đế hạ lệnh bắt bớ và tịch biên Tiêu gia, lại phát hiện Tiêu phủ rộng lớn không có một bóng người. Mười ngày sau Tiêu Thế Thành bị chém đầu ở cổng chợ.

Lúc tin tức này truyền đến, Nhẫm Cửu đang ăn cơm với Phó Thanh Mộ. Khi đó Nhẫm Cửu rất chấn động: “Gia chủ Tiêu gia… cứ thế bị chém đầu à?”.

Gia tộc họ Tiêu rất lớn, Tiêu Thế Thành chính là gia chủ Tiêu gia, cũng là phụ thân của Tiêu Phi. Ông ta là tể tướng đương triều, quản lí sự vụ trong triều. Còn Tiêu Thế Lệ là em trai của Tiêu Thế Thành, bình thường phụ trách giải quyết công việc của Tiêu gia trên giang hồ. Lần này ngay cả gia chủ của mình mà Tiêu gia cũng hy sinh, xem ra đã dự định quyết một trận sống mái, không để cho mình có đường lui.

Phó Thanh Mộ vừa ăn vừa gật đầu: “Đúng vậy. Gã Tiêu Thế Thành đó là tể tướng đương triều. Ông ta dám ngang nhiên trách mắng hoàng đế, còn nói hoàng đế tin lời kẻ gian. Cho dù không phải hoàng đế muốn giết ông ta thì kẻ gian đó cũng phải giết ông ta. Tiêu gia đã tính trước việc này, bằng không cả gia tộc làm sao lại biến mất ngay dưới chân hoàng thành? Ván cờ này của Tiêu gia rất lớn. Tiêu Thế Thành ở trong triều nhiều năm, thế lực rất rộng. Bây giờ đột nhiên bị chém đầu như vậy, triều đình chắc chắn sẽ đại loạn. Trong triều không yên, đám Sở Cuồng chẳng phải sẽ dễ dàng hành động hơn hay sao? Cô nương cứ chờ xem vở kịch này đi”.

Nhẫm Cửu cảm thấy hơi khó nuốt. Dường như tất cả bọn họ đều không coi cái chết của Tiêu Thế Thành là một việc lớn, chỉ cảm thấy đó là một sự hy sinh hết sức cần thiết. Nhưng nhìn từ một góc độ khác, đó chính là cha đẻ của Tiêu Phi! Hắn… cũng không có cảm giác gì sao?

Chiều hôm đó Nhẫm Cửu nhìn thấy Tiêu Phi ở trên tường thành Giang Châu. Tiêu Phi, Sở Cuồng, Tiêu Thế Lệ, chưởng môn các đại môn phái và Nhẫm Cửu cùng đứng trên tường thành, Nhẫm Cửu nghe thấy Tiêu Thế Lệ đứng phía trước tuyên bố phải giết hết gian thần trong triều. Khi đó vẻ mặt Tiêu Phi không có gì khác biệt. Bọn họ chính thức trở thành phản quân trong mắt người đời, giơ cao lá cờ khởi nghĩa xua quân bắc tiến.

Tối hôm đó Nhẫm Cửu ngủ không ngon. Mặc dù mang dang giáo chủ Kì Linh giáo nhưng kì thực cho đến nay cuộc sống của Nhẫm Cửu cơ bản không có gì thay đổi. Sở Cuồng sẽ nói với Nhẫm Cửu những tính toán của hắn. Mỗi lần cánh phản quân bọn họ đạt được tiến triển gì đó, Sở Cuồng đều đến nói với Nhẫm Cửu. Bọn họ đã đánh hạ Giang Châu, bọn họ bắt đầu kế hoạch tiếp theo, bọn họ cần gây rối trên triều đình, vân vân và vân vân. Nhẫm Cửu gần như là nhìn mọi người đi tới từng bước một, nhưng khi đứng trên cổng thành, mọi người thật sự giơ cao lá cờ khởi nghĩa lên, Nhẫm Cửu mới thật sự ý thức được có những việc không còn giống như trước kia chỉ có mình và Sở Cuồng lo liệu.

Nhẫm Cửu biết bọn họ sẽ đi giết hoàng đế, nhưng quay đầu nhìn lại, Nhẫm Cửu chợt phát hiện chuyện này tiến triển quá nhanh, nhanh đến mức vượt xa tưởng tượng của nàng. Với tốc độ hiện nay, có lẽ chẳng bao lâu sau bọn họ có thể công chiếm các trọng điểm quân sự xung quanh thành Giang Châu. Không quá nửa năm, có lẽ bọn họ có thể đánh tới kinh thành, giết hoàng đế, đoạt lại cơ giáp của Sở Cuồng, sau đó bắt tên đầu xỏ Bạch Quý.

Sau đó thì sao? Khi đó đại thù của Nhẫm Cửu sẽ được báo. Sở Cuồng cũng bắt được người hắn muốn bắt, hoàn thành nhiệm vụ của hắn. Sau đó hắn sẽ phải trở về, về sao Santa, một ngôi sao xa cuối chân trời mà Nhẫm Cửu chỉ có thể nhìn thấy như những ngôi sao khác. Có thể hắn cũng có thể đưa Nhẫm Cửu theo, sau đó cùng Nhẫm Cửu đi… giải trừ khế ước. Từ đó… 

Mỗi người một nơi…

Bốn chữ này làm cho tâm trạng Nhẫm Cửu không yên, Nhẫm Cửu không muốn như vậy. Nhìn lại trước kia, Nhẫm Cửu không còn người thân, cũng không còn nhà. Nàng là người trên núi Chi Lương, nàng từng làm đầu lĩnh thổ phỉ ở đó. Trước kia nàng từng sống như một người bình thường, việc này những người khác đều sẽ không nhìn thấy được, chỉ có Sở Cuồng từng nhìn thấy. Nhìn đến tương lai, Nhẫm Cửu gần như có thể khẳng định không ai có thể cùng nàng trải qua những chuyện nàng và Sở Cuồng đã cùng nhau trải qua từ trước đến nay. Đi qua gian khổ, vượt qua sống chết.

Trong cuộc đời sao còn có thể xuất hiện một Sở Cuồng thứ hai để Nhẫm Cửu ái mộ? Cho nên, dù bây giờ Sở Cuồng không hề đáp lại tình yêu của Nhẫm Cửu, dù bây giờ cho  dù ngày ngày bọn họ không nhìn thấy mặt nhau, dù Nhẫm Cửu ở bên Sở Cuồng rất khổ cực, Nhẫm Cửu vẫn không muốn rời xa hắn.

Phản quân lấy Giang Châu làm cứ điểm, thừa dịp các châu phủ xung quanh còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng xua quân đánh hạ Từ Châu. Thắng lợi của chiến sự làm cho lòng tin của các phái võ lâm tang mạnh, có cảm giác như chỉ ngày mai đã có thể đánh hạ kinh thành.

Sở Cuồng từ Giang Châu chạy tới Từ Châu, trấn thủ Từ Châu đích thân chỉ huy hành động tấn công Sở Châu. Hắn không cho Nhẫm Cửu đi theo, nói là chiến dịch này có khả năng thắng lợi cực lớn, không cần Nhẫm Cửu ra tiền tuyến. Kì thực Nhẫm Cửu không yên tâm lắm. Dù sao thiết bị nhận biết thân phận của Sở Cuồng cũng ở trên người nàng. Nhưng rồi nghĩ lại, nếu không có sinh vật không mang hình người, khẩu súng phi quân dụng của hắn cũng đã đủ để giải quyết tất cả.

Nhưng hai ngày trước khi cuộc tấm công Sở Châu bắt đầu, Sở Cuồng vẫn gọi Nhẫm Cửu đến Từ Châu. Vừa thấy mặt Sở Cuồng sau mấy ngày xa nhau, Nhẫm Cửu còn đang thẫn thờ nhìn hắn, hắn đã nói với vẻ nghiêm nghị: “Đối phương có sinh vật không mang hình người”.

Nhẫm Cửu nghe vậy sửng sốt. Cũng phải… Ngoài việc đánh trận, Sở Cuồng không có lý do gì gọi nàng đến đây. Thế là Nhẫm Cửu đè nén tất cả mọi tâm tình trong lòng mình, cả nhớ nhung lẫn thất vọng đều thật sự không nên thể hiện trong lúc chiến tranh sôi trào máu nóng như thế này.

“Có mấy con?”, Nhẫm Cửu hỏi: “Là loại chúng ta đã gặp ở Kì Linh giáo hay loại chúng ta gặp ở dưới giếng Kì Linh giáo?”.

“Đều không phải”. Sở Cuồng kéo Nhẫm Cửu lên tường thành Từ Châu, đưa tya chỉ về phía trước: “Hơi hướng từ phía kia bay tới, em dùng trạng thái của người đồng hóa cảm nhận thở xem”.

Nhẫm Cửu nghe lời nhắm mắt lại, đến lúc mở ra thì hai mắt đã hoàn toàn biến thành màu đỏ. Nhẫm Cửu hít sâu một hơi, đột nhiên kinh hãi trợn mắt, đưa tay ôm ngực: “Đó là… cái gì?”. Trong không khí không có mùi lạ, nhưng dường như có một hơi hướng kì lạ ập vào khoang mũi, tiếp tục lan xuống tim nàng, bóp chặt trái tim nàng, làm cho nàng hoảng hốt và căng thẳng một cách vô cớ.

“Pheromone – nội tiết tố thông tin hóa học của sinh vật không mang hình người của đối phương”.

Mắt Nhẫm Cửu chuyển về màu đen, đưa tay lau trán: “Nhưng… vì sao vừa ngửi được đã làm em hoảng hốt như vậy, toát cả mồ hôi luôn?”.

“Bởi vì đối phương đủ lớn mạnh”.

Lúc nói ra mấy tiếng này, sắc mặt Sở Cuồng chưa bao giờ nghiêm nghị đến vậy.

“Là loại sinh vật không mang hình người vẫn đang chiến đấu với hạm đội Bình Minh bên ngoài liên hành tinh Santa. Liên minh hành tinh đặt tên cho chúng là Atula”. Sở Cuồng nói: “Phải có cơ giáp mới có thể đối phó bọn chúng”. 

Nhẫm Cửu nuốt nước bọt. Mặc dù Nhẫm Cửu chưa bao giờ thấy thứ gọi là cơ giáp mà Sở Cuồng nói nhưng cũng có thể tưởng tượng được đó là một trang bị rất lợi hại. Một yêu quái ngay cả Sở Cuồng cũng phải dựa vào trang bị mới có thể ứng phó được, một yêu quái mà mới chỉ ngửi thấy mùi đã khiến Nhẫm Cửu căng thẳng, vậy mà bây giờ bọn họ phải chiến đấu trong tình trạng tay không tấc sắt sao?

Sở Cuồng nhíu chặt lông mày: “Điều khiến anh không hiểu là giống sinh vật này ba năm nay mới tiến hóa thành. Bạch Quý phản bội hạm đội Bình Minh từ mười năm trước, đáng lẽ không có cơ hội bắt loại sinh vật không mang hình người ở cấp bậc này. Xem ra thí nghiệm của hắn phức tạp hơn anh nghĩ”.

Sở Cuồng nghiêm mặt nhìn Nhẫm Cửu: “Anh sửa lại một chút, là bọn chúng”.

“Bọn chúng?”.

“Đúng, có ba con”.

Nhẫm Cửu cảm thấy trước mắt tối đen. “Yêu quái lợi hại như vậy mà có những ba con…”, Nhẫm Cửu chỉ Sở Cuồng rồi lại chỉ chính mình: “Nhưng chúng ta chỉ có hai con”.

Sở Cuồng nghiêm túc sửa lại lời Nhẫm Cửu: “Là hai người”. Hắn quay người đi xuống dưới tường thành, vừa đi vừa nói; “Còn nhớ phát pháo hạt lần trước em bắn rơi phi thuyền cỡ nhỏ không? Trong tình trạng chỉ có hai người chúng ta hiện nay, ba sinh vật không mang hình người này chỉ có thể sử dụng pháo hạt mới có thể hủy diệt triệt để”.

Nhẫm Cửu gật đầu: “Nhớ thì vẫn nhớ, nhưng chẳng phải lần trước sau khi em dùng, anh đã chê trách em sao?”.

Sở Cuồng chợt dừng bước quay lại nhìn Nhẫm Cửu. “Đó không phải là chê trách”. Hắn quan sát vẻ mặt Nhẫm Cửu, sau đó nhìn đi chỗ khác: “Chỉ là phổ cập kiến thức cơ bản về chiến trường”.

“Được rồi, ờ thì phổ cập kiến thức cơ bản. Lầm trước chẳng phải anh đã phổ cập em thứ đó không thể dùng trên chiến trường hay sao?”.

“Cho nên mới nói là kiến thức cơ bản”. Sở Cuồng cất bước tiếp tục đi về phía trước: “Nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt, trạng thái khẩn cấp, tuân theo lựa chọn chiến lược tốt nhất, có thể bỏ qua kiến thức cơ bản”.

Nhẫm Cửu gật đầu, chớp mắt nhìn hắn: “Anh nói kiểu gì cũng có lí cả. Tóm lại khi đánh nhau với ba quái vật đó, anh muốn em dùng pháo hạt bắn bọn chúng đúng không? Nhưng thời gian tích lũy năng lượng của pháo hạt quá dài, khi băn lại không dễ ngắm chuẩn. Lần trước phi thuyền lớn như vậy còn đỡ, mèo mù vớ phải cá rán nên bắn rụng được. Lần này ba con yêu quái có kinh khủng đến mấy cũng không thể to hơn phi thuền đúng không? Em chắc chắn không bắn trúng được”. Nhẫm Cửu dừng lại một lát: “Không bằng giao cho anh, khi đó em phân tán sự chú ý của ba quái vật đó, anh ở phía sau bắn lén chúng”.

Nhẫm Cửu cho rằng dù thế nào thì cũng là vũ khí của Sở Cuồng, hắn sử dụng kiểu gì cũng tốt hơn mình.

Sở Cuồng chợt dừng bước: “Theo lẽ thường, quả thật nên sắp xếp như em nói. Nhưng… “. Hắn quay lại thoáng nhìn Nhẫm Cửu rồi thở dài: “Thiết bị nhận biết của anh ở trên người em”.

Nhẫm Cửu ngẩn ra: “Ơ? Nhưng anh vẫn có thể sử dụng thanh  kiếm do khẩu súng đó biến thành mà? Em tưởng pháo hạt gì đó không cần nhận biết thân phận chứ?”.

“Đương nhiên là cần. Chỉ khi biến thành kiếm thì không cần thôi, bởi vì hai khẩu súng này là loại chế tạo dành riêng cho người đồng hóa”. Sở Cuồng lấy hai khẩu súng một bạc một đen ra ra cho Nhẫm Cửu xem: “Khi khẩu súng này chuyển thành kiếm thì chỉ có người đồng hóa mới có thể sử dụng. Kể cả khi bị lấy cắp, nếu không phải người đồng hóa thì cũng không thể sử dụng thanh kiếm này. Mà người đồng hóa trên sao Santa đều nằm trong sự khống chế của hạm đội Bình Minh, là lực lượng chiến đấu tinh nhuệ, không bị nghi ngờ về độ trung thành và chuyện phản bội, cho nên trong trạng thái kiếm không cần đổ tài chính vào nghiên cứu phát triển tính năng nhận biết thân phận. Còn trạng thái súng thì bất kì ai cũng có thể sử dụng, một vũ khí quân sự nguy hiểm như thế đương nhiên cần tiến hành phân biệt thân phận liên minh”.

Sở Cuồng đưa khẩu súng màu bạc cho Nhẫm Cửu. “Cho nên ngày mai phải trông chờ vào em”. Hắn nghiêm mặt nói: “Tính mạng anh nằm trong tay em”.

Nhẫm Cửu cầm lấy khẩu súng, đột nhiên cảm thấy khẩu súng này nặng hơn trước rất nhiều. Nhẫm Cửu nhìn Sở Cuồng với ánh mắt sáng rực: “Em nhất định sẽ không bắn chết anh! Dù có phải liều mạng, em cũng sẽ bảo vệ tính mạng anh”.

“Chuyện ngày mai không cần em liều mạng”. Sở Cuồng nói: “Thời gian pháo hạt tích lũy năng lượng quá dài, nếu một phát không thể bắn chết bọn chúng thì cứ giao cho anh”.

“Em…”.

Không cho Nhẫm Cửu nói tiếp, Sở Cuồng lập tức cướp lời: “Còn nhớ những đau đớn về cơ bắp và khung xương không thể thích ứng sau khi biến thành người đồng hóa không?”.

Nhẫm Cửu cúi đầu như một đứa bé bị phu tử trách mắng: “Nhớ”.

“Nhớ thì tốt. Nếu ngày mai một phát không trúng liền xoay người bỏ chạy. Việc còn lại cứ để anh”. Sở Cuồng cài khẩu súng màu đen của hắn vào túi bên đùi: “Đây là quân lệnh, phải nhớ kĩ!”. Nói xong, Sở Cuồng lại nghĩ đến tính tình Nhẫm Cửu trước kia, cảm thấy dù hôm nay hắn đã dặn dò như vậy nhưng ngày mai sợ rằng Nhẫm Cửu vẫn sẽ không chạy trốn. Hắn phải nói mấy lời tàn nhẫn mới được: “Nếu em ở lại thì có thể sẽ thành gánh nặng của anh, vì thế nhất định phải rời khỏi đó”.

Nhẫm Cửu sững người, ngơ ngác nhìn bóng lưng Sở Cuồng đi xa dần. Gánh… gánh nặng sao? Nhẫm Cửu siết nắm đấm, cuối cùng lại chỉ cài khẩu súng màu bạc Sở Cuồng đưa cho vào đai lưng, miệng lẩm bẩm không cam lòng: “Dù anh không nặng lời với em như vậy thì em cũng biết chừng mực”.

Hôm sau Sở Cuồng chỉnh đốn quân đội, để Tiêu Phi dẫn quân xuất phát đến thành Sở Châu. Nhẫm Cửu và Sở Cuồng mặc quần áo của binh lính, Sở Cuồng đi hàng đầu đội quân, còn Nhẫm Cửu thì đi sau cùng.

Sở Cuồng nói Atula cực kì nhạy cảm với sát khí nhưng mắt lại không tốt lắm, cho nên dặn Nhẫm Cửu cố gắng giữ khoảng cách rồi hành động theo tình hình. Nhưng Nhẫm Cửu nhìn đội quân rất dài phía trước, muốn bắn chết Atula từ khoảng cách quá xa mà lại cách nhiều người như vậy thì chẳng phải vô hình trung tang thêm độ khó cho nhiệm vụ hay sao?

Còn chưa tới trước thành Sở Châu, đội quân do các nhân sĩ võ lâm hợp thành nhất thời xuất hiện sự hỗn loạn. Cổng thành Sở Châu mở toang, trên tường thành không ngờ lại treo đầy thi thể quân triều đình. Máu chảy xuống dưới thành, máu chảy vào con sông bao quanh thành, nhuộm nước sông thành màu đỏ.

Mùi máu tanh nồng nặc kích thích ngọn tóc Nhẫm Cửu chuyển sang màu trắng. Nhẫm Cửu cố gắng kiềm chế tâm tình xao động trong lòng, nhưng pheromone của Atula chui vào khoang mũi khiến lòng bàn tay nàng bất giác đổ mồ hôi. Tiểu binh bên cạnh biết thân phận của nàng, hắn quan tâm hỏi han: “Giáo chủ vẫn ổn chứ?”.

Nhẫm Cửu ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ như máu. Tiểu binh giật mình hoảng sợ, lúc này lại nghe thấy có người trong đội quân phía trước  kêu lên: “Đó là cái gì? Cái gì ở trên tường thành kia?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui