Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Nhẫm Cửu nói: “Cháu thích anh ấy, rất thích anh ấy, thích anh ấy nhất”.

Đêm đến, trăng sáng sao thưa, màn đêm sáng mờ, trong thành Sở Châu nhà nhà treo phướn trắng trước cửa, khắp nơi có thể nghe thấy tiếng khóc đau thương. Quá nửa quân đội triều đình chết trên tường thành Sở Châu hôm nay là trai tráng Sở Châu. Phó Thanh Mộ ngồi trên mái nhà lợp ngói xanh của sương phòng Châu phủ, tay cầm vò rượu, vừa nghe tiếng khóc phía xa vừa lẳng lặng uống rượu. Nhớ lại hai chiếc răng nanh trong miệng Nhẫm Cửu và hình ảnh Nhẫm Cửu uống máu như đói khát khi đè lên Lâm Cẩm Phong và Sở Cuồng, Phó Thanh Mộ không nhịn được che miệng, vẻ cà lơ phất phơ biến thành nghiêm túc hiếm thấy, cụp mắt xuống, suy nghĩ sâu xa.

Uống máu sao!

Cửa phòng bên dưới mở ra kẽo kẹt. Phó Thanh Mộ đưa mắt nhìn. Nhẫm Cửu từ trong phòng đi ra, bước chân lảo đảo, ngay cả giày cũng không đi, gần như là gắng gượng đi ra ngoài sân. Phó Thanh Mộ tung người nhảy xuống chặn Nhẫm Cửu lại: “Cửu cô nương, cô nương mới nghỉ được mấy canh giờ, chắc chắn vẫn còn đau lắm. Cô nương đừng đi lung tung, mau về nằm nghỉ tiếp đi!”.

Nhẫm Cửu ngẩng đầu nhìn hắn, thân thể chợt ngã sang một bên. Phó Thanh Mộ vội vàng đỡ lấy Nhẫm Cửu: “Ai da, đã nói là phải nghỉ ngơi...”.

Hắn còn chưa dứt lời, Nhẫm Cửu đã tóm cánh tay hắn, chỉ chỉ cổ họng mình. Phó Thanh Mộ hiểu ý: “A, ta hiểu rồi. Cô nương lại không nói được đúng không? Thế mới bảo cô nương phải về nằm nghỉ...  Cô nương đi tìm Sở Cuồng à? Sở huynh cũng đang nằm nghỉ trong phòng mình. Trước khi ngủ, Sở huynh đã dặn người khác không được quấy rầy trong mười hai canh giờ gì đó, bây giờ cô nương đến cũng không gặp được Sở huynh”.

Mười hai canh giờ... Nhẫm Cửu biết hắn đang tự chữa trị thân thể. Nhẫm Cửu hiểu tính Sở Cuồng, nếu không phải bị thương cực kỳ nặng, hắn sẽ không bao giờ tiến vào trạng thái ngủ đông trong “Thời kỳ chiến tranh” như hiện nay. 

Đều tại nàng... Nhẫm Cửu nhớ mình đã làm gì. Khi đó nhìn thấy Atula cắn vai Sở Cuồng hất đi, trong lòng Nhẫm Cửu chỉ có một ý nghĩ điên cuồng nổi lên, không ai được làm Sở Cuồng bị thương, không ai được làm hại tính mạng Sở Cuồng. Sau đó Nhẫm Cửu dường như trở lại căn phòng kim loại bị bắt đến lần trước. Quý Thần Y tiêm một mũi thuốc vào người nàng, trái tim đau đớn căng phồng như sắp nổ tung, máu trong người chảy rất nhanh, nhanh đến mức như vô số mũi dao xé nát cơ thể từ bên trong. Nhưng tình hình lại không giống hôm đó, Nhẫm Cửu không đau đến mức ngất xỉu. Kỳ thực ban đầu Nhẫm Cửu vẫn có ý thức, phải đi đối phó Atula, phải triệt để diệt trừ con quái vật đe dọa tính mạng Sở Cuồng này.

Nhưng khi tính mạng Atula bị kết liễu trong tay nàng, tính hiếu sát trong lòng nàng đột nhiên lại trỗi dậy. Nhẫm Cửu muốn bóp nát nhiều thứ hơn, khao khát phát tiết sát ý nồng nặc trong người, thậm chí là muốn... hút máu.

Lúc lao về phía Lâm Cẩm Phong, Nhẫm Cửu gần như đã không khống chế được thân thể mình nữa. Cho nên nàng tấn công Lâm Cẩm Phong chỉ để hút dòng máu ấm áp của hắn, bổ sung cho trái tim gần như đã khát khô vì ngọn lửa trong người. Sau đó... nàng... cắn Sở Cuồng... hút máu Sở Cuồng. Rõ ràng hắn là người nàng muốn bảo vệ mà lại bị chính nàng làm bị thương. Vừa nghĩ đến việc này, Nhẫm Cửu gần như không đứng vững được nữa.

Phó Thanh Mộ vội vàng đỡ Nhẫm Cửu: “Cửu cô nương, ta nói này, cô nương nghe lời ngoan ngoãn về nằm nghỉ đi. Lúc Sở huynh tỉnh lại, nếu cô nương còn nằm bẹp như vậy, Sở huynh nhất định sẽ quở trách cô nương”.

Nhẫm Cửu gật đầu, để cho Phó Thanh Mộ dìu mình về phòng. Đắp chăn cho Nhẫm Cửu xong, Phó Thanh Mộ kéo ghế đến ngồi cạnh giường: “Biết cô nương bây giờ không buồn ngủ, ta nói chuyện với cô nương một lát”.

Nhẫm Cửu chớp mắt nhìn hắn, sau đó vất vả đưa tay lên ra hiệu cho hắn giơ tay về phía mình rồi viết vào lòng bàn tay hắn: “Lâm Cẩm Phong bị tôi cắn có bị thương nặng không?”.

Phó Thanh Mộ cân nhắc một lát, đáp: “Cũng bình thường, bị thương không nặng lắm, có điều mấy ngày nay thân thể chắc sẽ hư nhược một chút. Nhưng ta thấy tên đó bị cô nương cắn mà hình như không tức giận gì cả, cô nương đừng suy nghĩ nhiều”.

Nhẫm Cửu im lặng một lát. Trong phòng im lặng nên có thể nghe tiếng kêu khóc của phụ nữ nhà nào đó từ bên ngoài truyền đến. Nhẫm Cửu quay đầu nhìn ra cửa sổ, Phó Thanh Mộ gãi đầu: “Cả buổi tối đều như thế. Quân đội thành Sở Châu đều là các thanh niên trẻ tuổi. Trong thành người đầu bạc tiễn người đầu xanh, khó tránh khỏi bị thương”.

Nhẫm Cửu nghe vậy lặng lẽ siết chặt nắm đấm. Phó Thanh Mộ nói chuyện với Nhẫm Cửu một lát rồi cáo từ. Hắn định đứng dậy ra về, Nhẫm Cửu giữ tay hắn, viết vào lòng bàn tay: “Vì sao anh cũng phải uống máu?”.

Phó Thanh Mộ sững ra, cười nói: “Nhịn cả một buổi tối, cuối cùng cô nương cũng hỏi ra câu này”. Hắn phất tay: “Không phải chuyện gì không thể nói ra. Đến lúc Sở huynh cũng tỉnh lại, ta sẽ nói với hai vị luôn thể. Tối nay cô nương đừng nghĩ ngợi gì, cứ ngủ đi”.

Nhẫm Cửu nằm trên giường, suy nghĩ hỗn loạn. Nàng vốn cho rằng đêm nay mình sẽ không ngủ được, nhưng không ngờ vừa nhắm mắt lại thì cơn buồn ngủ đã lập tức tràn tới. Chỉ một lát sau nàng đã ngủ thiếp đi.

Nhẫm Cửu ngủ rất lâu, tới lúc tỉnh lại thấy Sở Cuồng đã ngồi bên cạnh mình. Hắn đang cầm một thứ kỳ quái đâm vào cánh tay Nhẫm Cửu. Nàng nhíu mày, thấy máu mình thoáng cái đã tràn vào một thứ bẹp bẹp làm nó phồng lên, không khỏi tò mò: “Đây là cái gì?”.

Sở Cuồng ngẩng đầu nhìn Nhẫm Cửu: “Tỉnh rồi à?Đây là máy xét nghiệm máu cỡ nhỏ, giúp anh phân tích tình hình cơ thể em”.

Nhẫm Cửu đương nhiên biết vì sao hắn phải đâm thứ này vào tay mình, thế là lại đưa tay ra thêm một chút nữa: “Lấy nhiều máu một chút có thể phân tích rõ ràng hơn không?”. Nhẫm Cửu còn muốn biết cơ thể mình bây giờ rốt cuộc ra sao hơn cả Sở Cuồng, vì sao cơ thể lại không nghe theo sự khống chê của nàng nữa? Ánh mắt Nhẫm Cửu bất giác nhìn vào cổ Sở Cuồng nhưng lại không nhìn thấy vết thương của hắn vì cổ áo hắn dựng lên che khuất chỗ bị nàng cắn hôm trước. Chắc là hắn cố tình không muốn để nàng nhìn thấy. Ánh mắt nàng trở nên ảm đạm.

“Cơ thể em dường như có phản ứng ngoài dự tính với thuốc đồng hóa. Trước đây anh đã chủ quan, không tìm hiểu tình hình cơ thể em kĩ hơn. Ngoài thử máu, anh còn muốn lấy nhiều thông tin về cơ thể em hơn”.

“Thông tin gì?”.

“Sau khi tiêm thuốc đồng hóa, khi không chuyển đổi, thân thể em có gì khác thường không? Chẳng hạn như cơ thể khó giữ thăng bằng hoặc chu kỳ sinh lý không ổn định”.

Nghe thấy Sở Cuồng nghiêm túc thảo luận với mình những chuyện này, Nhẫm Cửu đã hoàn toàn miễn dịch. Nàng chăm chú suy nghĩ một lát: “Từ lúc rời núi Chi Lương, chúng ta cả ngày chyaj ngược chạy xuôi, chu kỳ của em đã không đều lắm, cho nên chuyện này không có gì lạ. Còn cảm giác thăng bằng gì đó dường như tốt hơn trước kia một chút. Nếu nói có gì khác thường, ngũ quan nhạy bén hơn trước có tính không?”.

“Đây là chuyện bình thường?”. Sở Cuồng thầm ghi nhớ trong lòng rồi lập tức hỏi tiếp: “Lần đầu tiên tỉnh lại sau khi bị tiêm thuốc, cơ thể em có gì khó chịu không?”.

“Khó chịu thì không, nhưng vì giác quan đột nhiên nhạy bén hơn rất nhiều nên không quen được”. Nhẫm Cửu nghĩ một lát: “A, đúng rồi. Lần đầu tiên em tỉnh lại trong nhà trọ, cổ họng không phát ra âm thanh được. nhưng sau đó lúc chạy đến bờ suối, nhìn thấy anh thì đột nhiên lại có thể mở miệng nói chuyện. Khi đó em không quá để ý, bây giờ đột nhiên anh hỏi đến, dường như đó chính là chỗ khó chịu”.

“Không thể nói được?”, Sở Cuồng cau mày. Hắn bảo Nhẫm Cửu há miệng ra, kiểm tra cổ họng cho Nhẫm Cửu: “Nói đến chuyện này, lần đầu tiên sử dụng sức mạnh của người đồng hóa quá độ, sau khi cơ thể có thể cử động trở lại, hình như em cũng không thể nói được”.

Nhẫm Cửu gật đầu: “Hôm qua cũng thế”.

Sở Cuồng nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Như vậy là thuốc có ảnh hưởng nhất định với hệ thống phát âm của em. Bây giờ không biết có thiết bị khác nên không thể kiểm tra toàn diện cho em đươc. Tóm lại trong tình hình hiện nay, sau này em cố gắng ít chuyển hóa thành người đồng hóa thì tốt hơn”.

Nhẫm Cửu kinh ngạc, trợn mắt nhìn hắn: “Như vậy sao được...”. Như vậy sao được, như vậy thì chẳng phải nàng sẽ trở thành một người hoàn toàn vô dụng hay sao? Trong mắt Nhẫm Cửu không giấu nổi sự ủ rũ. Sau khi có được năng lực của người đồng hóa, Nhẫm Cửu dần dần trở lại là Nhẫm Cửu ngông nghênh trước kia, cũng càng ngày càng vui vẻ. Sở Cuồng biết đó là bởi Nhẫm Cửu một lần nữa tìm được vị trí của mình trên cuộc đời này, tìm được giá trị của bản thân đối với thế giới này. Chính sức mạnh của người đồng hóa đã mang đến sự tự tin cho Nhẫm Cửu.

Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đột nhiên hắn nói với Nhẫm Cửu sau này không thể sử dụng năng lực mà Nhẫm Cửu vẫn lấy làm tự hào nữa. Điều này rõ ràng đã cướp đi sự tự tin của Nhẫm Cửu một lần nữa, buồn bã là khó tránh khỏi. Sở Cuồng chỉ nghĩ đến đó, hắn mấp máy môi muốn an ủi nàng mấy câu. Nhưng một người không thể hiểu rõ về chuyện tình cảm sao có thể nhanh chóng nghĩ ra lời gì quan tâm dịu dàng để an ủi người khác? Thế là sau một hồi yên lặng, hắn mở miệng nói: “Anh mang mẫu máu đi phân tích trước. Vì phải thử máu nên vừa nãy anh không gọi em dậy ăn. Trên bàn có cháo, em rửa mặt súc miệng xong thì ăn cho đỡ đói”.

Nhẫm Cửu ủ rũ gật đầu.

Sở Cuồng nhìn Nhẫm Cửu một lát, cuối cùng không nói gì nữa, xoay người định bước ra ngoài.

“ Vết thương...”. Nhẫm Cửu sau lưng hắn nhỏ giọng cất lời: “ Vết thương đã đỡ chưa”.

Sở Cuồng nghiêm mặt trả lời: “ Tự chữa trị mười hai canh giờ, nội thương cơ bản đã khỏi hẳn. Có điều trong vòng mười ngày không thể chuyển sang trạng thái người đồng hóa. Anh đã bàn bạc với Tiêu Phi và các trưởng môn, để tránh lại gặp phải sinh vật không mang hình người, dự định tạm nghỉ ở Sở Châu nửa tháng, chỉnh đốn quân đội, chờ xem diễn biến”.

Hắn trả lời nghiêm túc, Nhẫm Cửu cũng không có gì để nói nữa. Cuối cùng lúc hắn bước ra ngoài, sắp sửa khép cửa phòng lại, Nhẫm Cửu mới khẽ nói một câu: “Xin lỗi anh!”.

Sở Cuồng khựng lại, lúc này mới biết hôm nay Nhẫm Cửu buồn có lẽ không phải chỉ vì không thể sử dụng sức mạnh của người đồng hóa nữa mà còn áy náy vì đã dùng sức mạnh này làm hắn bị thương.

“Không cần tự trách mình. Đó không phải là ý muốn của em”, nói xong câu này, hắn khép cửa lại. Hắn đứng yên trước cửa một lát, tiếng Phó Thanh Mộ chợt vang lên bên cạnh: “Sở huynh cứ thế đi luôn à?”.

Sở Cuồng quay lại nhìn hắn một cái: “Ờ. Mẫu máu cần phân tích kiểm nghiệm thật sớm”. Như vậy hắn mới có thể sớm biết cơ thể Nhẫm Cửu rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì, hắn mới có thể nhanh chóng tìm được phương pháp giải quyết vấn đề này, mới có thể làm cho Nhẫm Cửu trở lại bình thường, mới có thể bảo đảm sau này Nhẫm Cửu sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. 

Phó Thanh Mộ thở dài một tiếng: “Cửu cô nương thật là đáng thương...”.

Sở Cuồng nhìn hắn.

“ Sở Huynh tốt xấu gì cũng lên nói với cô ấy thêm mấy câu. Hôm qua Sở huynh không thấy cô ấy...”.

“Nói nhiều cũng vô ích”. Sở Cuồng nói: “An ủi không có ý nghĩa bằng hành động”.

Phó Thanh Mộ nắm tay lại: “Có lúc thật sự muốn thấy Sở huynh ăn quả đắng”.

“Ta không ăn thứ đó”. Sở Cuồng nói xong quay người đi về phía phòng hắn.

Phó Thanh Mộ nhìn bóng lưng hắn, ngán ngẩm bĩu môi rồi mở cửa vào phòng Nhẫm Cửu. Đi vòng qua bình phong, hắn thấy Nhẫm Cửu đang ngồi bên bàn ăn cháo, nhưng nói chính xác thì không phải là ăn cháo mà chỉ làm động tác ăn cháo.

Phó Thanh Mộ biết Nhẫm Cửu nghe thấy những lời hắn và Sở Cuồng nói ngoài cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui