Cửu Gia Đừng Làm Vậy

“Cửu cô nương...”. 

Nhẫm Cửu quay lại thoáng nhìn Phó Thanh Mộ, sau đó bưng cháo lên húp một ngụm. “Tôi không sao”, Nhẫm Cửu giải thích: “Tôi biết Sở Cuồng vẫn luôn như vậy”.

Từ đầu đến giờ vẫn luôn như thế.

Mấy ngày sau đó, ngoài bàn bạc các kế hoạch sau này với nhân sĩ võ lâm, thời gian còn lại, Sở Cuồng gần như đều dùng để phân tích mẫu máu của Nhẫm Cửu. Dù hắn đã rất cố gắng nhưng vì thiếu thốn thiết bị Sở Cuồng cũng đành lực bất tòng tâm. Nếu có thể tìm được cơ giáp thì tốt rồi, ít nhất thiết bị trên cơ giáp có thể phân tích được trong loại thuốc tiêm vào người Nhẫm Cửu có chứa gen của chủng loại sinh vật không mang hình người nào. 

Hắn đang suy nghĩ thì chợt nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, qua tầng tầng trúc xanh có thể thấy Nhẫm Cửu đang chơi trò bịt mắt bắt dê với một lũ trẻ con.

Nhẫm Cửu bình thường không có việc gì làm, ở một mình trong phòng thì buồn nên thỉnh thoảng lai đi chơi trong châu phủ Sở Châu. Châu phủ vốn có thị vệ tôi tớ, con cái những người này cũng ở trong phủ. Sau mấy ngày qua lại, Nhẫm Cửu đã trở nên thân quen với đám trẻ con này, mấy hôm nay buồn chán quá nên thường chơi trò chơi với chúng. Một cô nương lớn hơn đám trẻ con mười tuổi mà chơi với bọn chúng không có ngăn cách gì, nhanh chóng trở thành thủ lĩnh của lũ trẻ. 

Sở Cuồng nhìn Nhẫm Cửu từ cửa sổ. Dù bị bịt mắt những Nhẫm Cửu vẫn bắt đám trẻ con phát nào trúng phát ấy, sau khi bắt được lại cù làm đứa trẻ bị bắt vừa cười vừa giãy giụa trong lòng nàng. Nhẫm Cửu cũng vui vẻ cười khanh khách: “Hổ Tử, em còn chạy nữa không? Lần này bị chị bắt được rồi nhé!”.

“Ha ha ha, Cửu gia nhận lầm người rồi, em là Hắc Tử!”. Đứa trẻ vùng thoát khỏi tay Nhẫm Cửu, vừa chạy sang bên vừa cười. Nhẫm Cửu xắn tay áo cười to: “Bắt lầm người cũng không sao! Hôm nay chị phải bắt hết lượt tất cả các em!”.

Sở Cuồng như mất hồn nhìn nụ cười của Nhẫm Cửu. Hắn tạm thời đặt số liệu trên tay xuống, chăm chú nhìn nàng. Bên ngoài đang nắng đẹp, gió thổi hiu hiu, những sợi tóc dính đầy mặt Nhẫm Cửu vì chơi đùa quá vui vẻ, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến việc Sở Cuồng thấy hình ảnh này thật đẹp. Nhìn Nhẫm Cửu như thế này, dường như tất cả mọi chuyện phiền lòng đều có thể tạm thời dẹp qua một bên. Nhẫm Cửu vốn là người vui vẻ như vậy, chứ không phải như hôm đó...

Sắc măt Sở Cuồng hơi tối đi, lại nhìn về phía số liệu đang cầm trong tay. Kết quả xét nghiệm máu đơn giản của Nhẫm Cửu không hề khác những người đồng hóa thành công thông thường, nhưng rốt cuộc điều gì đã dẫn đến sự biến đổi lần thứ hai của Nhẫm Cửu? Nghĩ đến đôi mắt đỏ sậm và mái tóc trắng tinh như tuyết của Nhẫm Cửu hôm đó, sắc mặt Sở Cuồng không khỏi u ám. 

Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng cười sảng khoái của Nhẫm Cửu: “Phó Thanh Mộ! Xem anh trốn đi đâu!”. 

Ngay sau đó vang lên tiếng cười đùa của đám trẻ con.

Sở Cuồng ngước mắt nhìn ra ngoài sân, một tay Nhẫm Cửu tóm cổ áo Lâm Cẩm Phong mới đi vào sân. Lâm Cẩm Phong cũng không cảm thấy khó xử, thoải mái để Nhẫm Cửu tóm cổ áo mình, khẽ cười nói: “Cửu cô nương, cô nương bắt nhầm người rồi!”.

“Nói bậy, tôi làm sao bắt nhầm người được”. Nhẫm Cửu bỏ tấm vải bịt mắt xuống, cười tít mắt nhìn Lâm Cẩm Phong: “Hơ hơ, Phó Thanh Mộ, anh định lừa tôi à!”.

Lâm Cẩm Phong sửng sốt, bị Nhẫm Cửu làm cho không hiểu ra sao. Đúng lúc này Phó Thanh Mộ trốn trên nóc nhà kêu lên: “Cửu cô nương! Đạo sĩ ta ở trên nóc nhà cơ mà! Bình thường cô nương động thủ với đạo sĩ ta cũng đành chịu, nhưng bây giờ tại sao lại tóm cổ áo Lâm công tử người ta? Một đại cô nương mà không biết e thẹn gì à?”.

Nhẫm Cửu ngẩng đầu nhìn, trông thấy Phó Thanh Mộ liền cau mày: “Sở Cuồng, sao anh cũng biết nói đùa chứ?”.

Phó Thanh Mộ sửng sốt: “Trời đất ơi!”. Hắn từ nóc nhà nhảy xuống trước mặt Nhẫm Cửu: “Cửu cô nương nhìn kỹ đi. Khuôn mặt ta như hoa như ngọc, đâu có điểm gì giống cái bản mặt lạnh như băng của Sở Cuồng chứ”.

Nhẫm Cửu ngoan ngoãn quan sát hắn, sau đó càng lúc càng cau mày chặt hơn.

Đám trẻ con bên cạnh không hiểu chuyện gì, cũng hùa theo: “Cửu gia lại nhận nhầm người rồi!”, “trí nhớ của Cửu gia còn kém hơn cả nội em!”.

Sở Cuồng nghiêm mặt mở cửa ra ngoài, cất bước đi thẳng tới trước mặt Nhẫm Cửu, sầm mặt nhìn Nhẫm Cửu chằm chằm. Sự xuất hiện đột ngột của hắn làm đám trẻ con xung quanh im thin thít, dường như bọn chúng đều hơi sợ hắn. Sở Cuồng không quan tâm đến thần sắc những người xung quanh, nghiêm mặt hỏi Nhẫm Cửu: “Nhẫm Cửu! Anh là ai?”.

Nhẫm Cửu ngước mắt nhìn hắn một cái, bị vẻ mặt nghiêm nghị của hắn làm cho do dự: “Sở... Sở Cuồng?”.

Lâm Cẩm Phong bên cạnh nhíu mày: “Sở huynh, huynh làm cô ấy sợ đấy”.

Sở Cuồng không đáp lới Lâm Cẩm Phong, lại đưa tay nhìn Lâm Cẩm Phong, hỏi Nhẫm Cửu: “Hắn là ai?”.

“Này này, Sở huynh, huynh đang làm gì vậy?”, Phó Thanh Mộ cũng không nhịn được mở miệng: “Mấy ngày không nhìn thấy mặt, vừa xuất hiện đã hù dọa Cửu cô nương người ta rồi”.

Sắc mặt Sở Cuồng sầm xuống: “Yên lặng!”. Hắn nhìn Nhẫm Cửu chằm chằm, không bỏ qua bất cứ biểu hiện nào trên mặt Nhẫm Cửu, nhưng lúc này vẻ mặt Nhẫm Cửu rất ngỡ ngàng: “Bọn họ nói hắn là Lâm Cẩm Phong”.

Nghe thấy lời này, hai người đừng bên cạnh đều sững sờ. Thế nào là bọn họ nói?

“Bản thân em cho rằng hắn là ai?”.

Nhẫm Cửu lại nhìn Lâm Cẩm Phong: “Hắn rõ ràng chính là Phó Thanh Mộ mà”.

Thấy vẻ mặt cực kỳ hoang mang của Nhẫm Cửu, hai người bên cạnh mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Phó Thanh Mộ thậm chí giơ tay huơ huơ trước mắt Nhẫm Cửu: “Cửu cô nương, cô nương thật sự không phải đang đùa với bọn ta đấy chứ?”.

Nhẫm Cửu nhìn hắn lắc đầu. 

Sở Cuồng quay lại hỏi đám trẻ con đứng xung quanh: “Cô ấy bắt đầu nhận nhầm người từ bao giờ?”.

Một đứa trẻ bạo dạn trả lời: “Cửu gia ngay từ đầu đã nhận nhầm người, từ trước đến nay chưa bao giờ nhận đúng. Hôm nay nhận đúng thì ngày mai lại gọi sai”. Một đứa trẻ bên cạnh rụt rè tiếp lời: “Em đã nói với Cửu gia rất nhiều lần rằng em tên là A Trụ, nhưng chị ấy lại luôn gọi em là Thiết Đản”.

Sở Cuồng nhíu mày nhìn Nhẫm Cửu: “Em nhận nhầm người, vì sao không nói với anh?”.

Nhẫm Cửu gãi đầu: “Em còn chưa quen hết bọn nó, nhận nhầm là chuyện rất bình thường mà. Em không để ý lắm, hơn nữa…”, Nhẫm Cửu cúi đầu xuống: “Mấy ngày nay anh rất bận rộn mà…”.

Hắn bận rộn vì Nhẫm Cửu, nhưng lại lơ là chính bản thân Nhẫm Cửu. Sở Cuồng yên lặng một lát: “Là sơ suất của anh. Em vào nhà đi, nói với anh thật tỉ mỉ về những thay đổi của cơ thể em mấy ngày nay”.

Nhẫm Cửu không đi: “Không có thay đổi gì khác, cơ thể rất khỏe, không bệnh tật gì”. Nhẫm Cửu giơ cánh tay lên nắn bóp: “Anh xem này, em khỏe lắm”. Nói đến đây, Nhẫm Cửu hơi cúi đầu xuống: “Em không sao, em sẽ không trở thành gánh nặng của anh đâu”.

Trái tim Sở Cuồng thắt lại như bị người nào đó bóp chặt: “Em…” sao lại là gánh nặng của anh chứ?

Hắn còn chưa nói hết câu đã có người ngắt lời. “Sao cô nương có thể nghĩ như vậy được?”. Lâm Cẩm Phong sốt ruột nắm cánh tay Nhẫm Cửu: “Cửu cô nương sao có thể tự coi nhẹ mình như thế, nếu cô nương không khỏe thì đương nhiên phải chữa trị, sao có thể coi là gánh nặng được?”.

Nhẫm Cửu quay sang nhìn hắn, sau đó gãi gãi đầu, ánh mắt hơi ngượng ngùng nhìn bàn tay hắn đang nắm cánh tay mình

Lâm Cẩm Phong thấy thế mới rút tay lại.

Phó Thanh Mộ bên cạnh nhếch miệng nhìn, ánh mắt đưa qua đưa lại giữa Sở Cuồng và Nhẫm Cửu. Thấy sắc mặt Sở Cuồng sa sầm đến mức đáng sợ, hắn nghĩ bụng đáng đời gã họ Sở không biết ăn nói, sau đó cười giảng hòa: “Ai da ai da, bây giờ không có chuyện gì quan trọng bằng tìm hiểu xem rốt cuộc Cửu cô nương bị bệnh gì. Sở huynh xem xem, tại sao đang yên đang lành mà Cửu cô nương cứ nhận nhầm người như vậy?”.

Sở Cuồng lắc đầu. Bây giờ nếu muốn dựa vào thiết bị thử máu đơn sơ để phát hiện kiểu gene của Nhẫm Cửu rốt cuộc xảy rat hay đổi gì thì quả thực là nằm mơ giữa ban ngày. Hắn cũng không đoán được bây giờ Nhẫm Cửu bị làm sao, tình hình của Nhẫm Cửu không giống bất cứ người đồng hóa nào hắn từng gặp. Vì vậy bây giờ cũng không thể chữa trị cho Nhẫm Cửu được. Hắn thờ dài một tiếng: “Đành phải quan sát xem thế nào đã. Trong lúc không có cách nào khác, anh đã chế ra ba viên thuốc ức chế sức mạnh của người đồng hóa, mặc dù chỉ trị phần ngọn nhưng có vẫn hơn không”. Hắn gọi Nhẫm Cửu: “Vào phòng đi, anh cho em uống một viên xem sao”.

Nhẫm Cửu ngoan ngoãn đi theo hắn vào phòng.

Trong phòng Sở Cuồng bừa bộn hơn bình thường rất nhiều. Trước kia bất kể ở sơn trại trên núi Chi Lương hay là ở Kì Linh giáo, phòng Sở Cuồng bao giờ cũng sạch sẽ gọn gàng. Đây là lần đầu tiên Nhẫm Cửu nhìn thấy giấy tờ bừa bãi đầy dưới đất, trên bàn đầy những thứ kì quái như vậy. Nhẫm Cửu dẫm lên giấy dưới nền nhà, thấy hơi kinh ngạc: “Giấy đắt lắm”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui