Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Nghĩ kĩ lại thì Sở Cuồng dường như chưa bao giờ ăn một bữa cơm Nhẫm Cửu nấu. Lúc trước ở sơn trại núi Chi Lương, tuy cũng là Nhẫm Cửu nấu cơm nhưng khi đó hắn không quen với thói quen ăn uống ở tinh cầu này nên không ăn miếng nào. Sau đó rời khỏi núi Chi Lương, hối hả ngược xuôi, nếu không ăn uống tạm bợ trên đường thì cũng ăn trong phủ của người khác. Hắn chưa bao giờ từ từ thưởng thức những món ăn Nhẫm Cửu nấu.

Giấu mình sau một bụi cây bên ngoài nhà bếp, Sở Cuồng yên lặng nhìn Nhẫm Cửu trong bếp vui vẻ nấu nướng, vừa hát vừa cười như bất cứ người bình thường nào khác trên tinh cầu này. Nếu không gặp hắn, có lẽ cuộc sống của Nhẫm Cửu bây giờ vẫn vui vẻ và đơn thuần như vậy.

“Ơ, Sở huynh, sao huynh lại ở đây?”, Phó Thanh Mộ cầm một hồ lô rượu đi tới sau lưng Sở Cuồng: “Vừa rồi thấy Tiêu Phi đi tìm huynh đấy”.

“Hắn có việc gì à?”.

“Không biết”. Phó Thanh Mộ nhún vai: “Ta hết rượu nên vội đến nhà bếp lấy rượu uống, không có thời gian hỏi hắn”.

Sở Cuồng lại nhìn Nhẫm Cửu đang bận rộn trong bếp, dặn dò Phó Thanh Mộ một câu rồi rời khỏi đó: “Để ý cô ấy nhé!”.

Tiêu Phi báo cho Sở Cuồng không ít tin tốt. Mấy ngày hôm trước bọn họ tung tin thánh thượng thất đức dung túng yêu vật, các thành trấn xung quanh Sở Châu, Từ Châu và Giang Châu có phản ứng cực kỳ có lợi đối với phản quân, đã có mấy thành trấn  lần lượt ủng hộ khẩu hiệu giệt gian thần của bọn họ, cũng có không ít thổ hào nông dân đứng lên khởi nghĩa. Vài ngày nữa tin tức truyền đi xa hơn, có lẽ tình thế còn tốt hơn bây giờ. Đến lúc đó thiên hạ đại loạn, chuyện ép hoàng đế thoái vị sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Sở Cuồng nghe xong liền nói: “Ta không có ý định can thiệp vào việc nội chính của các vị. Mục đích của ta chỉ là bắt được Bạch Quý, áp giải về liên minh để liên minh trừng phạt. Còn bây giờ ta đối phó với quân vương của các vị là vì hắn gây trở ngại cho ta. Ta chỉ cần hủy bỏ năng lực hành chính của hắn để hắn không có khả năng giúp Bạch Quý nữa là được. Còn chuyện ép thoái vị hay lật đổ chính quyền là chuyện của các vị”.

Tiêu Phi khẽ cười: “Tả hộ pháp quả thực không phải người thường, ngay cả hoàng đế cũng không muốn làm”.

“Ta không hứng thú với việc làm vua một cõi”. Nói xong hắn nhìn sắc trời bên ngoài: “Sắp trưa rồi, ta đi ăn cơm. Nếu có chuyện quan trọng để buổi chiều bàn tiếp”.

Tiêu Phi uống một ngụm trà, đưa mắt nhìn Sở Cuồng đi khỏi đó.

Từ lúc biến thành người đồng hóa phục vụ cho hạm đội Bình Minh, Sở Cuồng rất ít khi chờ mong chuyện gì. Thắng lợi của chiến sự chẳng qua là kết quả của kế hoạch tác chiến chu đáo trước đó. Xua đuổi sinh vật không mang hình người ra khỏi phạm vi thiên hà chẳng qua là kết quả khi từng bước thực hiện kế hoạch. Thậm chí hắn cũng không chờ mong gì về cuộc sống sau khi xuất ngũ. Trong cuộc xâm lấn quy mô lớn của sinh vật không mang hình người lần đó, hắn đã mất cha mẹ, mất quê hương, biến thành quái vạt bị người đời sợ hãi. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, lúc Sở Cuồng đã chết. Sau khi bị tiêm thuốc đồng hóa, tỉnh lại trong phòng bệnh, sự tồn tại của hắn là thừa thãi. Hắn chỉ đang dung thời gian dư thừa để làm những việc trong kế hoạch. Cho nên đâu có gì đáng chờ mong.

Nhưng bây giờ dường như hắn bắt đầu có một chút chờ mong, chờ mong xem thức ăn Nhẫm Cửu nấu sẽ như thế nào, chờ mong xem lúc nhìn thấy hắn, Nhẫm Cửu có thể tươi cười gọi tên hắn hay không.

Đứng bên cạnh bàn ăn, Sở Cuồng nhìn thấy những món Nhẫm Cửu làm cũng đơn giản và khoáng đạt như tính tình nàng. Tất cả các món ắn đều đựng trong đĩa to, trên bàn chỉ bày được năm đĩa đã không còn chỗ trống. Mỗi món ăn đương nhiên đều không đẹp mắt tinh tế như đầu bếp châu phủ, nhưng ngửi mùi thơm, nhìn màu sắc phối hợp cũng biết Nhẫm Cửu đã dụng tâm. Hơn nữa cả năm đĩa đều là các món chay. Nhẫm Cửu vẫn nhớ hắn không bao giờ động vào thịt. Nhưng vấn đề duy nhất là Nhẫm Cửu không nhận ra hắn.

Nhẫm Cửu ngồi trên ghế, tay chống cằm, chớp mắt nhìn ra cửa rồi lại nhìn Sở Cuồng lẩm bẩm: “Tiêu Phi hôm nay anh cũng đến phòng tôi ăn cơm, sao Sở Cuồng còn không tới?”.

Sở Cuồng không trả lời. Đợi một lát nữa, cuối cùng Sở Cuồng đứng lên, ra sân đi một vòng, lôi Phó Thanh Mộ từ trên nóc nhà xuống, sầm mặt ra lệnh cho hắn: “Đi ăn cơm!”.

Phó Thanh Mộ hơi đỏ mặt vì uống rượu: “Cửu cô nương hôm nay vẫn không nhận ra huynh à?”.

Sở Cuồng im lặng lôi Phó Thanh Mộ vào nhà.

Hai người bước vào cửa, Nhẫm Cửu nhìn mặt hai người rồi lại tiếp tục chống cằm nhìn ra ngoài cửa. Phó Thanh Mộ thấy thế nhỏ giọng thì thầm: “Tài nhỉ, hôm nay cũng không nhận nhầm ta thành Sở huynh, xem ra Cửu cô nương sẽ phải đợi cả ngày rồi. Chúng ta đi đâu để bắt một Sở Cuồng đến cho Cửu cô nương đây?”.

Sở Cuồng yên lặng một hồi lâu: “Gọi  Lâm Cẩm Phong tới đây”.

Phó Thanh Mộ chớp mắt: “Không phải chứ? Gã thiếu chủ nhà họ Lâm đó có ý đồ với Cửu cô nương mà! Đến lúc đó Cửu cô nương nhận nhầm  Lâm Cẩm Phong thành Sở huynh… tên nhóc con nhà họ Lâm đó không phải chính nhân quân tử như ta, biết đâu hắn lợi dụng lúc Cửu cô nương nhận nhầm mà làm chuyện gì đó bất lợi, đến lúc mất vợ không biết Sở huynh khóc với ai?”.

Khóe miệng Sở Cuồng giật giật. Thực ra nếu theo tính toán của hắn trước kia, có một người như  Lâm Cẩm Phong động lòng với Nhẫm Cửu là một chuyện không thể tốt hơn được nữa. Hắn có gia thế, có ngoại hình, gần như hoàn toàn phù hợp với một đống tiêu chuẩn tìm tướng công mà Nhẫm Cửu nói với hắn. Quan trọng nhất là người này được Nhẫm Cửu cứu hai lần, trong lòng không chỉ nảy sinh tình yêu mà còn có ngưỡng mộ và cảm kích, tình cảm như vậy sẽ tương đối khó biến chất. Quả thực là lựa chọn tốt nhất cho mùa xuân thứ hai của Nhẫm Cửu.

Nhưng không biết vì sao, rõ ràng thời gian chưa qua bao lâu, Sở Cuồng lại đã hoàn toàn không muốn giao phó Nhẫm Cửu cho người khác nữa. Cho dù biết tâm tư của  Lâm Cẩm Phong, biết  Lâm Cẩm Phong là người thích hợp với Nhẫm Cửu, hắn cũng hoàn toàn không muốn… giao Nhẫm Cửu cho  Lâm Cẩm Phong.

Thân thể cô gái này là của hắn, trái tim là của hắn, tính mạng lấy lại được sau khi chết cũng là của hắn, hắn đã vô cùng vất vả khổ sở bới xác Nhẫm Cửu từ giữa đống xác chết. Hắn và Nhẫm Cửu đã đi quãng đường rất dài, đã có quá nhiều kỉ niệm, hắn đâu nỡ để những kí ức về một người khác ghi đè lên kí ức về hắn? Nhưng khi đã vứt bỏ tất cả mọi vấn đề khác, bây giờ quan trọng nhất là Nhẫm Cửu không nhận ra hắn.

Thức ăn trên bàn nguội dần theo thời gian, ánh mắt Nhẫm Cửu cũng dần dần trở nên ảm đạm. Nhớ lại hình ảnh Nhẫm Cửu vừa khẽ hát vừa rửa rau trong bếp, Sở Cuồng quay sang nói với Phó Thanh Mộ: “Người nào cũng được. Chỉ cần Nhẫm Cửu cho rằng hắn là ta thì cứ bắt hắn ngồi xuống ăn cơm”. Hắn không nỡ để Nhẫm Cửu thất vọng. Cho dù phải tìm người thay thế cũng được. Hắn không muốn Nhẫm Cửu thất vọng về hắn.

Phó Thanh Mộ nhìn Sở Cuồng: “Hê hê, hôm nay Sở huynh đã biết thương người ta rồi đấy”. Thấy Sở Cuồng liếc mắt nhì, Phó Thanh Mộ vội nói: “Được được được, ta đi tìm người. Ôi… Đều là lỗi của ta, chỉ vì để Cửu cô nương vui vẻ nhất thời mà hôm qua tự nhiên lại nhận lời cô ấy trưa nay đến ăn cơm”.

Phó Thanh Mộ ra ngoài tìm hai gã sai vặt đến, làm bộ làm tịch đi qua trước cửa, nhưng Nhẫm Cửu đều không nhận nhầm bọn họ là Sở Cuồng. Thế là Phó Thanh Mộ lại chạy đi tìm  Lâm Cẩm Phong tới. Nhẫm Cửu cũng nhận  Lâm Cẩm Phong là Sở Cuồng. Cuối cùng Phó Thanh Mộ cắn răng đi lôi cả Tiêu Phi đến, nhưng Nhẫm Cửu chỉ coi hắn là người lạ, nhìn hắn một cái rồi lại chăm chăm nhìn ra ngoài, sống lưng chùng xuống ủ rũ, miệng cũng phụng phịu vì tủi thân.

Một đám đàn ông trong phòng lúng túng nhìn nhau. Tiêu Phi nói mình không giúp được gì nên đi trước.  Lâm Cẩm Phong lại ân cần ngồi xuống, nhìn Nhẫm Cửu, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng khuyên bảo: “Cửu cô nương, hay là cô nương cứ ăn trước đi”.

Nhẫm Cửu không động đậy.

Trơ mắt nhìn thức ăn dần nguội lạnh, Sở Cuồng đi tới bên cạnh bàn, vừa lấy bát đũa cho Nhẫm Cửu vừa nói: “Không cần chờ hắn, các hạ cứ ăn cơm trước, thức ăn nguội rồi”. Hắn xới một bát cơm đặt trước mặt Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu cũng không từ chối, ngoan ngoãn bưng bát cơm lên.

“Chắc là Sở Cuồng bận chuyện gì đó”. Nhẫm Cửu nói: “Anh ấy bận, tôi biết”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui