Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Không biết nàng... Lại phải chịu bao nhiêu đau đớn. Bàn tay cầm kiếm của Sở Cuồng siết chặt. Từ thời khắc Nhẫm Cửu bị bắt đi, Sở Cuồng đã biết Bạch Quý muốn dùng Nhẫm Cửu để nghiên cứu, Bạch Quý sẽ không làm hại tính mạng nàng. Nhưng Sở Cuồng lại không thể nào biết được nghiên cứu này sẽ mang đến bao nhiêu đau khổ cho Nhẫm Cửu. 

Tin tức hắn phát ra từ thiết bị liên lạc ở căn cứ dưới đất của Bạch Quý đã được phát hiện. Lực lượng được phái đến dù không phải quân chủ lực của hạm đội nhưng cũng thừa đủ để đối phó Bạch Quý. Mấy ngày nay tất cả mọi chuyện đều được tiến hành đâu vào đấy theo kế hoạch của hắn. Trinh thám dò xét, lập ra kế hoạch, bắt đầu tấn công, mỗi một bước đều đúng như hắn dự tính, không hề có gì sai lệch. Nhưng dù đã tính trước mọi chuyện, chỉ cần nghĩ đến Nhẫm Cửu là hắn lại khó kiềm chế sự nôn nóng và bất an cuồn cuộn trong lòng. 

Sở Cuồng khống chế tâm tình, đưa mắt nhìn Bạch Quý: “Ai nói với ngươi đó là cơ giáp của ta?” 

Bạch Quý nghe vậy, sắc mặt cuối cùng cũng thay đổi. 

Sở Cuồng lạnh lùng nói: “Hạm đội Bình Minh đã phái tổ chiến đấu số năm đến chi viện, hỗ trợ ta thanh trừng các nhân viên phản bội. Tất cả các ngươi đừng mong trốn được.” 

Hắn vừa nói xong thì một tiếng nổ rất lớn vang lên, sức ép không khí tràn tới làm mái tóc Bạch Quý rối bù. Phía bên kia đã có hai cơ giáp vượt qua hành lang vào trong đại sảnh, toàn lực áp chế những người đồng hóa bên đó. 

Bạch Quý sầm mặt, một hồi lâu sau lại đột nhiên mỉm cười. “Ngươi luôn xuất hiện ngoài dự đoán của mọi người như vậy, thảo nào có thể trở thành chiến sĩ số một trong hạm đội Bình Minh.” Hắn thở dài một tiếng: “Mưu đồ nhiều năm, ta chỉ còn cách thành công một bước, nhưng vận mệnh lại không cho ta bước qua.” 

“Ra lệnh cho người của ngươi từ bỏ chống cự, phối hợp điều tra, ra toà án liên minh có thể nhận được khoan hồng.” Sở Cuồng lạnh lùng nhìn hắn: “Nếu phản kháng sẽ hành hình tại chỗ.” 

“Ha ha...” Bạch Quý cười hai tiếng, tiếng cười bị tiếng ho dữ dội cắt ngang. Hắn đưa một tay che miệng, một tay giơ lên cao. Những người đồng hóa đang đánh nhau với cơ giáp sau lưng hắn đều dừng lại như quyết định thoả hiệp. 

“Ta phối hợp với ngươi...”, Bạch Quý nhìn Sở Cuồng, dừng lại rất lâu rồi đột nhiên chuyển giọng: “Thì sao cam lòng được!” 

Hắn phất tay, trong nháy mắt, tất cả đám người đồng hóa lại tiếp tục hành động, quấn lấy hai chiếc cơ giáp. Một con Atula sau lưng Bạch Quý đột nhiên lao về phía Sở Cuồng. Sở Cuồng đã chuẩn bị từ trước, vung kiếm lên đỡ. Tuy nhiên trong nháy mắt đó Bạch Quý đã tóm lấy Nhẫm Cửu trong tay một con Atula khác, lấy một ống thuốc trong tay áo ra đâm vào cổ Nhẫm Cửu. 

Toàn thân Nhẫm Cửu run lên, hơi thở đột nhiên trở nên nặng nề. 

Đồng tử Sở Cuồng co lại: “Ngươi vừa làm gì cô ấy?” Thanh trường kiếm màu đen chém ngang ngực một con Atula, Sở Cuồng định lao tới chém Bạch Quý nhưng lại bị con Atula thứ hai ngăn cản. Bạch Quý liên tục lùi lại mấy bước, nở nụ cười điên cuồng. 

“Con bé này đã rất hoàn mỹ, chỉ còn thiếu khống chế tư duy nữa thôi.” Hắn vừa cười vừa cố nén cơn ho, giọng nói trở nên khản đặc: “Vốn ta định từ từ nghiên cứu, nhưng các ngươi không cho ta cơ hội này nên đành phải tiêm thuốc khống chế tư duy thông thường! Ha ha ha!” Hắn nhìn Nhẫm Cửu chằm chằm: “Ta sẽ thất bại nhưng cũng không thể để các ngươi thắng lợi dễ dàng...”

Tiếng Bạch Quý đột nhiên dừng lại. Sau lưng hắn, Quý Thần Y đầu đầy máu cầm một cây kim đâm vào cổ hắn. Đó là một ống thuốc từ phòng thí nghiệm ở tầng trên rơi xuống vì chấn động kịch liệt vừa rồi, là thuốc đồng hóa Bạch Quý đã nghiên cứu nhiều năm nay. Quý Thần Y thở hổn hển, hiển nhiên việc đứng lên cũng đã là một vấn đề hết sức khó khăn với cơ thể nàng. 

Bạch Quý quay người lại, vung tay đánh vào mặt Quý Thần Y. Quý Thần Y lập tức ngã xuống đất. Bạch Quý trợn trừng nhìn Quý Thần Y, chỉ nghe thấy Quý Thần Y nói với giọng khàn khàn: “Thuốc của ngươi, ngươi cũng thử dùng xem...” 

Bạch Quý rút kim tiêm ra khỏi cổ nhưng thuốc trong ống tiêm đã theo máu chảy vào tim, trái tim hắn co thắt kịch liệt. Hắn buộc phải quỳ gối xuống, đau khổ há miệng muốn thở nhưng dường như không hít vào được hơi nào. Mặt hắn trở nên đỏ bừng, gân xanh nổi đầy trên trán, hai mắt sung huyết, ngay sau đó máu bắt đầu chảy ra từ miệng và mũi hắn. 

“A a a...” Hắn ngã xuống đất, nhìn đám người đồng hóa đều đã đứng yên không cử động vì không còn sự khống chế của hắn, vươn tay ra nhưng hoàn toàn không biết nên cầu cứu ai. Ánh mắt hắn rơi vào người Nhẫm Cửu đang được Sở Cuồng ôm lấy. Không nhìn thấy... Hắn không nhìn thấy gì nữa... Tim hắn co thắt, toàn thân bắt đầu co giật vô thức. 

Nhìn Bạch Quý đau khổ vùng vẫy dưới đất, Quý Thần Y cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, quay đầu đi chỗ khác. Bạch Quý cả đời nghiên cứu chế tạo thuốc đồng hóa, nhưng tỉ lệ thành công của thuốc đồng hóa thật sự quá nhỏ, ngay chính hắn cũng không dung hợp được. Hắn chết như vậy cũng có thể coi như chết trong tay mình... 

Khi Bạch Quý ngừng thở, tất cả người đồng hóa trong đại sảnh và hai con Atula đều ngã xuống đất như những con rối bị cắt dây, không còn khả năng tấn công nữa. 

Hai binh sĩ của hạm đội ngồi trong cơ giáp dường như đều không hiểu có chuyện gì xảy ra, điều khiển cơ giáp quan sát một vòng rồi lên tiếng hỏi: “Báo cáo sếp, toàn bộ quân địch... Mất khả năng hành động, nhiệm vụ đã hoàn thành chưa?” Binh sĩ này còn chưa nói xong, tiếng cảnh báo dồn dập lại đột nhiên vang lên trong cơ giáp của hắn: “Cực độ nguy hiểm! Cực độ nguy hiểm!” Thiết bị nhận diện mục tiêu nhanh chóng tập trung vào mối đe dọa, không ngờ lại là... Người Sở Cuồng đang ôm trong lòng. 

“Nhẫm Cửu.” Sở Cuồng nhìn mái tóc và răng nanh Nhẫm Cửu mọc dài ra với tốc độ rất nhanh, bình tĩnh lên tiếng gọi tên nàng. Nhưng bây giờ hắn gần như không thể xác định Nhẫm Cửu có thể hiểu lời hắn nói hay không. Cuối cùng Bạch Quý muốn điều khiển Nhẫm Cửu, nhưng suy cho cùng thì Nhẫm Cửu vẫn khác người đồng hóa thông thường, thuốc điều khiển tư duy thông thường tất nhiên sẽ sinh ra tác dụng khác đối với Nhẫm Cửu. Từ tình hình hiện nay có thể thấy loại thuốc này đã làm cơ thể Nhẫm Cửu rơi vào tình trạng cực xấu. 

Sở Cuồng trong trạng thái người đồng hóa gần như có một sự kháng cự tự nhiên đối với hơi thở của Nhẫm Cửu hiện nay. Nàng rất nguy hiểm, phải tránh xa nàng. Nhưng đây là Nhẫm Cửu, là Nhẫm Cửu đã đi cùng hắn một quãng đường dài chưa từng có người nào đi qua. 

Hắn bỗng nhớ lại rất lâu trước đây, lần hắn và Nhẫm Cửu rơi xuống dòng nước chảy xiết. Hắn bắn dây tời vào vách núi làm hai người không bị cuốn trôi. Nhưng Nhẫm Cửu lại không biết, nàng cho rằng mình đã bám được vào một cành cây nên hai người mới dừng lại được. Hắn bảo nàng buông tay ra, muốn dùng dây tời kéo hai người lên trên. Khi đó Nhẫm Cửu gần như bật khóc gào lên nàng không buông tay. 

Bất kể lúc nào nhớ tới chuyện này, Sở Cuồng đều không nén được sự xúc động trong lòng. Nhưng trước kia hắn không hiểu được tình cảm của Nhẫm Cửu. Mãi đến sau này ở bên cạnh Nhẫm Cửu càng lâu, hắn càng có thể nhận ra được nàng đã kiên quyết đến mức nào khi nói không buông tay. Bây giờ, trong thời khắc sống chết này, hắn làm sao nỡ buông Nhẫm Cửu ra? 

“Thưa sếp, tình hình rất nguy hiểm! Hãy nhanh chóng tránh xa người đồng hóa đó.” 

Binh sĩ trong cơ giáp nói với hắn như vậy nhưng Sở Cuồng lại như không nghe thấy. Hắn thấy Nhẫm Cửu mở mắt, đôi mắt không đen láy, cũng không có màu đỏ mà chỉ có một màu tím đậm đục ngầu, không phân chia đồng tử và tròng trắng, nhìn cực kì quái dị, hệt như mắt động vật. 

Móng tay nàng tóm vào vai Sở Cuồng, Sở Cuồng có thể cảm thấy đầu ngón tay nàng siết lại khiến móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt hắn. 

“Nhẫm Cửu, là anh!” Hắn cố gắng bước vào thế giới của Nhẫm Cửu. Hắn có thể nhìn thấy bóng hắn in trong mắt Nhẫm Cửu, nhưng... Lại không truyền vào trong tim. Nhẫm Cửu há mồm, cổ họng phát ra tiếng rú chói tai như muốn xé rách màng nhĩ. Đó không phải âm thanh loài người có thể phát ra. Trong nháy mắt tiếp theo, Sở Cuồng còn chưa kịp nói lời nào nữa, móng vuốt của Nhẫm Cửu đã xé rách vai hắn, xẻ dọc áo hắn. May mà khi Nhẫm Cửu sắp kết thúc cú vồ này, một chiếc cơ giáp khác đã lao tới đưa Sở Cuồng đi, nếu không có lẽ Nhẫm Cửu đã đâm vào bụng hắn. 

“Sếp?” 

Chiếc cơ giáp cỡ nhỏ chỉ cao gấp rưỡi Sở Cuồng. Sau khi cứu được Sở Cuồng, trên cánh tay cơ giáp dính đầy máu hắn. 

Binh sĩ trong cơ giáp cực kì sợ hãi: “Đó rốt cuộc là quái vật gì...” 

Sở Cuồng ôm bụng, nhắm mắt lại để hệ thống phục vụ điều trị cơ thể hắn. Lúc hắn mở mắt ra thì thấy Nhẫm Cửu đang đánh nhau với chiếc cơ giáp lớn hơn ở bên kia. Tình hình chiến đấu làm mọi người kinh hồn bạt vía, móng vuốt của Nhẫm Cửu xé rách một vệt dài ngoài vỏ cơ giáp, gần như có thể nhìn thấy cấu tạo bên trong. Binh sĩ bên này hoảng sợ nói: “Sếp! Chúng ta rút lui thôi! Pháo hạt trên tàu chiến bên ngoài đã chuẩn bị xong, một phát phá hủy chiếc tàu chiến nhỏ này không thành vấn đề.” 

Nếu có thể dùng cách đơn giản như vậy để giải quyết vấn đề thì lúc đầu hắn cần gì phải vạch ra một kế hoạch phức tạp như thế, Sở Cuồng cắn răng. Hắn nói với binh lính phía dưới là phải bắt sống Bạch Quý, nhưng bây giờ Bạch Quý đã chết, hủy diệt chiếc tàu chiến này trở thành việc đương nhiên. 

Nhưng điều hắn thật sự muốn là cứu Nhẫm Cửu! Dặn tàu bên ngoài chuẩn bị pháo hạt chỉ là đề phòng tình huống xấu nhất. Nhưng bây giờ rõ ràng còn chưa tới lúc từ bỏ mọi hy vọng. Mọi mối đe dọa đều đã biến mất, khó khăn thật sự lại đến từ chính bản thân Nhẫm Cửu. 

Nhẫm Cửu là cô gái dù cửa nát nhà tan cũng có thể đứng lên lần nữa, là cô gái kiên cường đến mức có thể nhiều lần chiến thắng bản năng. Hắn làm sao có thể không cho nàng một cơ hội nào mà đã tuyên bố từ bỏ nàng? 

“Ta sẽ ngăn cản cô ấy.” Thanh trường kiếm trong tay Sở Cuồng rung lên, lưỡi kiếm lấp lánh ánh sáng: “Các ngươi đi trước. Nếu ba mươi phút sau không thấy ta ra thì thông báo cho tướng quân dùng pháo hạt phá hủy phi thuyền này.” 

Binh sĩ trong cơ giáp gần như chết sững: “Sếp không rút lui cùng chúng tôi sao?” 

“Ta ở lại với cô ấy.” 

Hắn phải ở lại với Nhẫm Cửu. Nàng đã theo đuổi hắn quá lâu, đã theo đuổi quá vất vả, hắn tốt xấu gì cũng nên đáp trả lại nàng một lần. 

Sở Cuồng cầm kiếm tiến lên, chợt có thứ gì đó đập trúng mắt cá chân. Thì ra Quý Thần Y nằm dưới đất vừa nhặt một miếng kính vỡ ném vào chân hắn. Sở Cuồng quay lại nhìn Quý Thần Y, Quý Thần Y mấp máy môi: “Thuốc giải cho người đồng hóa.” 

Sở Cuồng sững ra như không hiểu Quý Thần Y nói gì. Quý Thần Y lấy một ống thuốc từ áo trong ra. Trong ống tiêm trong suốt chỉ có một chút chất lỏng màu vàng nhạt bằng móng tay: “Chỉ có một mũi này.” 

Sở Cuồng bước nhanh đến trước mặt Quý Thần Y. Quý Thần Y nhìn hắn chằm chằm: “Tôi không đảm bảo không có tác dụng phụ đối với cô ấy, nhưng tình hình có xấu đến mấy cũng không xấu hơn hiện nay được.” 

Sở Cuồng đưa tay cầm lấy ống thuốc, nghe Quý Thần Y nói tiếp: “Tôi vốn định giữ lại cho Tiêu Phi... Nhưng thôi, vốn cũng nhờ có Nhẫm Cửu tôi mới có thể chế ra được thứ thuốc này.” Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Sở Cuồng, Quý Thần Y nói: “Lần trước Nhẫm Cửu và Tiêu Phi cùng bị bắt về làm thí nghiệm đồng hóa, Nhẫm Cửu đánh rơi một viên đá có thể tự phát sáng, trong viên đá này có nguyên tố hiếm có thể chế tạo ra thuốc giải cho người đồng hóa mà tôi đã tìm kiếm suốt mười năm qua. Nhờ có Nhẫm Cửu nên cuối cùng tôi mới chế tạo được một liều.” 

Sở Cuồng nhìn chằm chằm vào ống thuốc, chưa bao giờ hắn biết ơn vận mệnh đến thế. Chỉ là một viên đá tình cờ có được, hắn nhất thời hứng lên tặng cho Nhẫm Cửu làm dây chuyền. Lúc Nhẫm Cửu nói đã làm mất hắn cũng không để ý. Ai ngờ được lúc này viên đá đó lại xuất hiện một lần nữa bằng cách thức bất ngờ như vậy? 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui