Lâm Uyển Đình? Sao lần nào cô cũng xuất hiện đột ngột vậy? Tại sao mỗi khi chị Sa Hạnh gọi cho tôi thì đều bị cô cướp máy?
Cái số cô cũng khổ quá! Đi một vòng rồi cuối cùng vẫn gặp lại cô ta.
Né Lâm Uyển Đình như né tà, vậy mà cô ta cứ tự động tìm đến cô để gây sự.
Chắc là thấy cuộc đời quá nhàm chán, không có việc gì làm nên mới như vậy.
Cơ mà sao bao nhiêu người như thế, tại sao có mỗi Triệu Gia Hân bị Lâm Uyển Đình nhắm tới?
"Nghe nói, cô đang thử vai Trần San San trong bộ phim tôi làm nữ chính?"
- Đúng rồi, cô nắm thông tin cũng nhanh nhỉ.
Đây không phải là một câu hỏi mà là một câu trần thuật, sâu xa hơn, nó hàm chứa ngữ khí mỉa mai.
"Không cần khen ngợi, chuyện đó có khó gì với tôi?"
- Ồ! Đúng nhỉ, tôi lỡ quên mất, cô chính là tiểu thư lá ngọc cành vàng của nhà họ Lâm danh giá, Lâm Uyển Đình mà.
Chuyện đó đối với cô thì khó gì chứ.
"Vậy nên..."
Triệu Gia Hân nghe tiếng nước chảy, rồi tiếng vang của chén.
Cô đoán là Lâm Uyển Đình đang uống trà với tư thế rất là sang chảnh.
Triệu Gia Hân im lặng, chờ cô ta nói tiếp.
"Tôi có lòng tốt nói cho cô biết, vai diễn đó, cô đừng mơ mà có được."
- Cô lại phát điên gì à?
"Hừ, tôi không thích là không được.
Chỉ cần cô muốn thì tôi sẽ lấy đi tất cả "
- Vui lắm à? Lấy đi tất cả những gì tôi muốn thì cô vui sao?
"Vui? Đương nhiên là vui rồi.
Triệu Gia Hân, cô không biết ư, làm khổ cô cũng là thú vui của tôi đó."
Sau đó là một điệu cười khà khà ghê đến rợn người.
Triệu Gia Hân thầm than khóc trong lòng.
Từ ngày cô tốt nghiệp đi làm diễn viên đến giờ, chưa có một ngày nào dễ thở cả.
Cô cũng có tài diễn xuất, tuy nhan sắc chỉ thuộc tầm trung bình, ngoại hình không có gì mấy nổi trội nhưng được đánh giá là có năng lực diễn xuất.
Tuy nhiên, năng lực chẳng có gì đáng nói khi cô là kẻ thù thời đại học của con gái giám đốc.
Tất nhiên, khi ở dưới quyền họ, Triệu Gia Hân phải làm theo lời họ.
Đến cả quản lí, họ cũng chẳng cho cô một quản lí có năng lực.
Thiết Sa Hạnh trong mắt cô là một quản lí lúc nào cũng chỉ biết cúi trên luồn dưới, nịnh nọt Lâm Uyển Đình.
Suốt thời gian cô hoạt động dưới sự quản lí của chị ta mà chả lấy được một vai diễn tốt, nói đúng hơn là bị bỏ bê.
Khi muốn có vai diễn, Triệu Gia Hân lại phải một mình chạy đôn chạy đáo làm chân sai vặt cho một đoàn phim nào đó để đổi lấy một vai diễn phụ nhỏ nhoi.
Và tất nhiên, tất cả những gì cô đổi đều là trong sạch, theo một cách của cô, chứ không giống như một số người đánh đổi thân thể, trinh tiết cho sự nghiệp.
- Lâm Uyển Đình, tôi đâu muốn dây dưa với cô, sao cô cứ ám tôi hoài vậy?
Triệu Gia Hân lại nghe thấy từ bên kia truyền tới một điệu cười chứa đầy sự khinh bỉ.
Riết rồi cô cũng quen rồi, lần nào nói chuyện với cô, Lâm Uyển Đình chẳng đem cái giọng tiểu thư đó ra.
Mục đích để chọc cô điên lên rồi gây gổ với cô ta đấy mà.
Nhưng mà Triệu Gia Hân không phải là người dễ kích động như thế.
Cô luôn không quan tâm hoặc không có cảm xúc gì với những lời nói khó nghe của những người cô không thân thích.
Thế nên Triệu Gia Hân đã may mắn không mắc bẫy của cô ta.
" Triệu Gia Hân, không phải cô lợi hại lắm sao? Còn dám không nghe lời quản lí mà làm bừa mà? Sao? Gặp tôi lại sợ à?"
- Ừ! Vì ở đâu cô cũng hiện hình nên tôi phát sợ cô rồi.
Triệu Gia Hân không ngần ngại mà đáp lời.
Đúng là cô sợ cô ta lắm rồi.
Người gì mà dai như đĩa, cứ ám hết lần này tới lần khác, từ năm này sang năm khác.
Cô và crush cũ của cô ta cũng đâu còn qua lại đâu.
Cô cũng từng xin lỗi và giải thích rõ ràng với cô ta rồi mà.
Đường đường là tiểu thư nhà họ Lâm cao cao tại thượng sao cứ phải tốn công phí sức so đo với một cô gái nhỏ bé yếu ớt như Triệu Gia Hân vậy? Triệu Gia Hân nhìn ra cửa sổ, chăm chú ngắm nhìn khung cảnh ven đường, ngắm những hàng cây như lao tới tấp về phía cô, ngẩm nghĩ một điều gì đó.
Một lần nữa, cô lại cảm thấy thế giới của người giàu thật khó hiểu.
"Ha ha! Với tôi mà nói, chỉ làm cô sợ thôi vẫn còn chưa đủ.
"
- Cô còn muốn sao?
"Đương nhiên là muốn hủy hoại danh dự rồi đến sự nghiệp và tương lai cô, làm cô đau khổ, cho cuộc sống hạnh phúc hiện tại của cô tan nát.
Đến lúc ấy, tôi mới thực sự hả dạ"
- Tại sao vậy? Tôi nhớ mình đâu có làm gì cô? Tôi cũng không thích và không có ý định thích người cô thương.
Cô biết rõ tôi không có lỗi mà vẫn cứ nhắm vào tôi.
Buồn cười thật đó.
Nhưng tôi không biết lí do vì sao cô lại ghét tôi như vậy nhỉ?"
"Không Triệu Gia Hân, tôi không những ghét mà còn hận cô nữa.
Tại sao ư? Lí do rất đơn giản: Bởi vì tôi ghét cô! Triệu Gia Hân, cô chẳng cần làm gì cả bởi vì từ khi cô xuất hiện đã là một sai lầm rồi.
Hôm đó trên sân thượng, nếu như không phải là cô tự nhiên chen ngang thì có lẽ anh Hạo Nam đã đồng ý làm người yêu tôi rồi.
Cô luôn miệng nói cô không có hề lỗi? Vậy thì tại sao hôm đó cô lại xuất hiện? Sân thượng vốn trống vắng không có ai lên, vậy thì cô lên đó làm gì? Đừng nói là ngắm cảnh.
Có bao nhiêu chỗ sao cô chỉ chọn mỗi chỗ đó.
Rõ ràng là cô biết trước rồi cố tình đi theo phá đám chúng tôi."
- Này, đừng đùa chứ!
Triệu Gia Hân nhăn mặt, lộ rõ vẻ không tin được.
Gì mà cố tình? Sao cô ta lại cứ nghĩ cô cố tình? Sân thượng là của nhà cô ta à? Cô thích thì cô lên chứ liên can gì? Các người muốn yêu đương thì ra chỗ khác mà yêu, công khai ra chốn công cộng người ta thấy lại mắc công nói người ta qua đáng.
"Triệu Gia Hân, tôi khuyên cô đừng lúc nào cũng giả bộ như mình vô tội nữa.
Nói cho cô biết, ngày tháng còn dài, hạn hợp đồng của cô với công ti nhà tôi, do tôi quản lí là năm năm nữa mới hết hiệu lực.
Để xem từ giờ đến lúc đó, trông cô sẽ thảm hại như thế nào.
Ha ha!"
Điệu cười man rợ vừa tắt thì cùng lúc đầu dây bên kia đã mất kết nối.
Cô phát mệt với cái bệnh tiểu thư kia.
Triệu Gia Hân bực mình, tắt điện thoại đút vào túi áo.
Cảm xúc tức giận vì bị ức chế quá lâu.
Cô không kiểm soát được bản thân nữa mà lỡ chửi thề hai tiếng "Chết tiệt!"
Và hai phút sau, Triệu Gia Hân mới load được chuyện gì đang xảy ra.
Triệu Gia Hân vì quá tức giận nên đã lỡ quên mất trong xe còn có một người nữa.
Khi vừa nhớ ra, lập tức, cô chột dạ quay sang nhìn Cửu Châu.
Giờ này trông hắn vẫn bình thản nhìn thẳng phía trước, gương mặt đẹp trai ngời ngời còn mang vẻ cười cợt.
Cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào mình, Cửu Châu quay lại, vừa lúc chạm vào ánh nhìn của cô, bốn mắt nhìn nhau, không nói một lời.
Sau cùng, Cửu Châu vẫn là người mở lời trước:
- Không ngờ lúc em giận lại như thế.
- Tôi thế nào?
- Rất đáng yêu!
Triệu Gia Hân nghệt mặt ra, gương mặt ngơ ngác tỏ vẻ không hiểu nổi.
Người đàn ông này, có lẽ đã mê muội cô quá rồi.
Bất kể việc gì, hành động gì mà cô làm hắn đều thấy thú vị.