Tuy cái danh tình nhân này cũng chẳng tốt đẹp gì nhưng ở bên cạnh Cửu Châu ít nhất cô sẽ có một chỗ dựa, một chỗ dựa lớn trong cái vòng giải trí đầy vết nhơ này, để khi yếu đuối sẽ không ai có thể bắt nạt Triệu Gia Hân.
Lâm Uyển Đình nghe Triệu Gia Hân khiêu khích như vậy, cô ta giống như vừa nghe được một câu chuyện buồn cười nhất trên thế gian này.
Không chỉ có Lâm Uyển Đình, hai cô gái bên cạnh cô ta cũng lên mặt hách dịch.
Kiều Sa Bạc tiến lên phía trước một bước, vênh mặt, lên giọng hỏi Triệu Gia Hân.
- Con nhỏ này, cô có biết vì sao sự nghiệp của cô mãi không được lên cao, chỉ có lùi chứ không có tiến không?
Triệu Gia Hân hít một hơi thật sâu, cố gắng che đi dáng vẻ đau khổ khi nghĩ đến chuyện ấy, kìm nén tâm trạng nặng nhọc mà lạnh lùng trả lời:
- Biết chứ, là do Lâm tiểu thư đây bị người thương đá, không phân biệt được phải trái đúng sai nên tôi là đối tượng xui xẻo bị cô ta nhằm vào.
- Con nhỏ này, mày muốn chết sao?
- Bình tĩnh đi Jun.
Cô tiểu thư tên Jun định dơ tay đánh Triệu Gia Hân thì bị Lâm Uyển Đình giữ lại, Kiều Sa Bạc lên tiếng nhắc nhở.
So với Jun, Kiều sa Bạc tỏ ra trầm tĩnh và sáng suốt hơn nhiều.
Cô ta cười lạnh, mỉa mai cô:
- Không phải là Uyển Đình không biết phải trái đúng sai mà sự thật là cô dám quyến rũ bạn trai của cô ấy.
Thời đại học cô học cùng cô ấy mà không biết cô ấy thích anh ấy sao.
Rõ ràng cô dùng mưu hèn kế bẩn quyến rũ bạn trai nhà người ta mà còn lúc nào cũng cho mình là người vô tội.
Cô nghĩ xem, cô làm trong công ti nhà Uyển Đình, cơ hội tốt như thế tại sao cô ấy không nhân cơ hội cho cô tiêu tùng luôn? Bởi vì cô ấy vẫn còn lương thiện muốn cho cô một chút thể diện để cô theo đuổi cái ước mơ nghèo nàn đến đáng thương của cô.
Triệu Gia Hân nghe những lời này thì tức điên lên.
Cái gì mà quyến rũ bạn trai người khác chứ? Đến tên của anh ta cô còn chẳng biết thì nói gì là thích.
Còn nữa, rõ ràng hôm ấy Triệu Gia Hân nhìn thấy Lâm Uyển Đình tỏ tình bị người ta từ chối mà, lấy đâu ra chuyện đã thành "bạn trai nhà người ta" rồi.
Mấy người này, thay trắng đổi đen cũng dã man quá! Từ kẻ bắt nạt đã trở thành nạn nhân rồi.
Nếu như mấy người này là con trai thì Triệu Gia Hân đã đá cho vài cước nát mặt rồi, nhưng xui xẻo bọn họ là con gái, là tiểu thư nhà giàu, gương mặt còn trắng trẻo xinh đẹp thế kia nếu bị nát thì sẽ trông đáng thương lắm.
- Này, Kiều Sa Bạc, sao cô cứ nằng nặc chắc chắn là tôi quyến rũ anh ta chứ? Sao cô không nghĩ Lâm Uyển Đình bám đuôi hắn ta lâu như vậy mà vẫn không làm người ta rung động cho nên mới trút giận lên tôi?
- Ha ha, con nhỏ này, cô nghĩ mình đang nói gì vậy chứ? - Lâm Uyển Đình kích động lên tiếng.
Jun tiếp lời:
- Đúng vậy, cô nghĩ mình là ai mà dám nói với chúng tôi như vậy chứ? Xinh đẹp tài giỏi như đại tiểu thư Lâm thị mà anh ấy không thích, chẳng nhẽ lại đi thích con nhỏ xấu xí không một chút tài năng như cô sao? Xin lỗi, người ta đẹp trai chứ không bị mù nhé!
Trời ơi! Cứ nói chuyện với mấy người này chắc cô điên mất thôi.
Từ nãy đến giờ phải đứng khiến chân cô đã mỏi nhừ rồi, vậy mà còn phải tiếp những lập luận vô lí của mấy cô tiểu thư không biết trời cao đất dày, tưởng mình là trung tâm của vũ trụ này.
Triệu Gia Hân nhận ra một điều, chỉ vì họ được ăn sung mặc sướng, từ nhỏ đã không phải lo nghĩ cái ăn cái mặc, được tôn sùng như những công chúa, bà hoàng nên cứ tưởng mình là nhất.
Và cô cũng rút ra một chân lí, cứ đứng cãi nhau với họ cũng vô ích, những điều cô nói căn bản họ không hiểu và cứ muốn rẽ sang một hướng khác theo ý mình.
Một cái miệng dù có sắc bén đến mấy cũng không thể đấu nổi ba cái miệng.
Huống hồ đầu óc mấy người này còn không được bình thường, mắc bệnh tiểu thư quá đáng.
- Được rồi, chuyện gì đã qua thì tôi cũng không muốn nhắc tới nữa, các cô muốn làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói, tôi không tranh cãi nữa.
Đi đây!
Triệu gia Hân định bỏ đi, đến lúc bước gần Kiều Sa Bạc, đột nhiên cô ta lên tiếng:
Trốn tránh, nghĩa là cô thừa nhận mình quyến rũ đàn ông?
Trốn tránh? Trốn cái gì? Rõ ràng cô không muốn tiếp tục tranh cãi nhưng cô ta cứ níu kéo lại chứ? Triệu Gia hân điên tiết, khảng khái đáp lại:
- Xin lỗi nhé, chẳng phải bao lâu nay tôi nói tôi không quyến rũ anh ta nhưng các cô vẫn cố tình nghe không hiểu ấy sao? Lần nào cũng thế, hỏi qua hỏi lại rồi khăng khăng vào quyết định của mình.
Các cô chủ yếu muốn gây chuyện với tôi chứ đâu tốt lành gì muốn nghe tôi giải thích.
Mà công nhận, các cô cứ nói tôi là con nghèo hèn này nọ, nhưng sao các cô nhìn thấy tôi lại tìm cách lại gần và bắt chuyện? Rõ ràng lần nào tôi cũng cố tình tránh mặt rồi mà? Tự cho mình là cao quý nhưng lại muốn tiếp cận kẻ mình luôn miệng khinh thường, ba vị tiểu thư đây cũng thật là rảnh rỗi!
- Không cần cảm thán.
Cô có biết vì sao không Triệu Gia Hân? Vì chúng tôi muốn nhìn cô thảm hại, muốn cho cô bị chèn ép đến tức chết, phải tự động rút khỏi giải trí.
Lâm Uyển Đình trực tiếp lên giọng.
- Ô, muốn tôi tức chết sao? Nhưng hình như lần nào cũng bị phản tác dụng nhỉ? Các cô căn bản chẳng bao giờ nói lại tôi và khi nào cũng mang khuôn mặt đen như đít nồi phủi mông bỏ đi.
- Vậy nên chúng tôi mới đánh vào sự nghiệp của cô.
Võ miệng không phải là con đường duy nhất để khiêu khích lòng kiên trì của cô.
- Xin lỗi nha, nhưng đến giờ hình như cái mục đích muốn tôi giải nghệ hình như vẫn chưa thành thì phải.
Tôi vẫn chưa ra khỏi công ti cô, ngày ngày vẫn lượn lờ trước mặt cô.
- Thì có sao chứ? Tôi thích nhìn cô mỗi ngày đến cố gắng nỗ lực mà danh tiếng và sự nghiệp vẫn không nhúc nhích.
- Ha ha!
Cái sở thích này cũng thật là kì lạ và biến thái.
Nhưng càng thế càng chứng tỏ Lâm Uyển Đình là con người rất nhỏ nhoi và hẹp hòi, thiếu nhân tính và mất tình người.
Cô ta có biết chỉ vì tính ích kỉ của cô ta mà cô dù diễn xuất tốt, gương mặt được mà vẫn không có hợp đồng béo bở không? Nếu cô ta bao dung hơn một chút thì có lẽ Triệu Gia Hân cũng đã trở thành một át chủ bài của công ti, cô sẽ có nhiều hợp đồng đóng phim, hợp đồng quảng cáo hơn.
Nếu không phải bị cô ta tiểu nhân hãm hại thì có lẽ cô đã kiếm được nhiều tiên hơn để chữa bệnh cho mẹ, chứ không phải bản thân như bây giờ, mà đang ở trên đỉnh cao của sự nghiệp rồi.
Lòng đố kị của con gái thật đáng sợ.
Cô ta có biết cô ta đã gián tiếp hủy hoại đời cô không? Nếu cô ta biết, chắc chắn là sẽ cười nhạo và nói là do lựa chọn của Triệu gia Hân chứ cô ta không hề có lỗi, rồi lại phủi mông bỏ đi như chưa có chuyện gì.
Triệu Gia Hân miệng nở nụ cười, nhưng lòng lại vô cùng lạnh lẽo.
Đây chính là cái vòng xoáy của tiền bạc, chỉ chứa đầy những bất công.
Có tiền thì làm gì cũng đúng.
Không tiền, không quyền đi đâu cũng không có tiếng nói.
- Triệu Gia Hân, cô cười gì chứ? Có cái gì mà đáng cười không?