[Cửu Giới Hệ Liệt] - Thất Lạc Phong Ấn

Cái bẫy được chuẩn bị tỉ mỉ.

Gordon giơ tay lên vuốt ve sợi tóc trong hộp như đang vuốt ve thú cưng của mình, “Cậu đang ám chỉ hắn đấy a? Tên bạch vu sư có duyên gặp cậu một lần. Sau lần chia tay hôm ấy nhất định cậu rất vương vấn hắn, nào ngờ hắn lại gặp được ta, cũng lấy dao đâm vào họng ta y hệt như cậu.”

Mặt Ansbach không chút biểu cảm. Từ lúc Gordon xuất hiện với bộ mặt của hắc vu sư anh gặp được ở Ai Cập, Ansbach đã biết mỗi một hành động của mình đều nằm trong tính toán của đối phương.

Vốn tưởng mình là thợ săn, hóa ra chỉ là con mồi, cảm giác này chẳng ai không thấy khó chịu.

Người hơi yếu đuối chắc đã đắm chìm trong tuyệt vọng chê trách bản thân.

Nhưng Ansbach là người từng trải biết bao tự trách cùng giày vò nên quá quen với việc tự đánh giá và khẳng định giá trị của bản thân.

Đúng, anh thất bại rồi, nhưng vậy thì đã sao?

Anh từng trải qua thất bại còn đau khổ hơn thế này.

Nhưng anh chịu đựng nổi, vả lại còn cứu chữa được.

Gordon ngẩn ra. Phản ứng lạnh nhạt của Ansbach hoàn toàn nằm ngoài dự tính của lão ta.

Đặc điểm nổi bật của Malkavian là gì chứ?

Điên!

Cái tôi cực đoan của họ khiến họ một khi rơi vào bế tắc, dù có là Thần cũng khó lòng thay đổi ý chí của họ.

Nội tâm tràn ngập những cảm xúc cực đoan như hung tàn, buông thả, hưng phấn, kích động, điên cuồng, si mê… thì phải bất chấp quy tắc, tự ý phát tiết mới vui!

Gordon tưởng niệm Ansbach của quá khứ đến mức thèm khát.

Nhưng hiện thực luôn tàn nhẫn. Cảm xúc của Ansbach bây giờ ổn định như một người tu hành lâu năm.

Chẳng khác nào bãi nước đọng.

Không hề mang tính kích thích!

Không hề có sức sống!

Hệt như cái xác đã mất hết tính sáng tạo và sinh mệnh!

Khiến người ta đau đớn đến nhường nào.

“Đã hết hy vọng.” Đôi mắt tràn ngập ác ý cứ ghim chặt lấy mặt Ansbach để tìm ra dấu vết của sự bất an và kinh hãi, “Tên bạch vu sư cậu gửi gắm hy vọng…”

“Thất. Bại. Rồi.”

“Chẳng khác nào con chó mất chủ…”

“Cúp đuôi bỏ chạy về thế giới của hắn.”

“À phải, có lẽ cậu vẫn chưa biết thân phận của hắn.”

“Lũ bạch vu sư xưng hắn là…”

“Tộc trưởng.”

Ansbach đổi tư thế đứng, vẻ mặt ung dung như đã chuẩn bị sẵn sẽ nói chuyện khá lâu.

Đây không phải là kết quả Gordon muốn thấy.

Gordon gạt sợi tóc trắng, lấy ra một sợi lông vũ màu đen, “Giờ thì hãy nhìn xem thứ này! Chắc cậu sẽ cảm thấy hứng thú, đúng vậy, là lông vũ của đọa thiên sứ. Ta sưu tập nhiều lắm, mỗi cọng lông đều được nhổ ra từ những đôi cánh khác nhau. Mớ này chỉ là một phần nhỏ thôi, trong kho của ta còn nhiều lắm. Ta tính may một chiếc áo choàng, sợi tóc này có thể dùng làm đường viền, nhất định sẽ rất đẹp.”

Ansbach nói: “Áo choàng lông quạ đúng là rất hợp với phong cách của hắc vu sư.”

Nghi vấn của anh chẳng những không khiến Gordon nổi giận mà ngược lại còn mừng rỡ, “Không phải ai cũng vinh hạnh được gặp quân đoàn đọa thiên sứ.”

Ansbach cảm thấy bệnh của lão này hình như đã vào giai đoạn cuối, chẳng còn thuốc chữa nữa, “Ý ông là ông đánh bại quân đoàn đọa thiên sứ?”

“Ai biết địa ngục bị cái gì, tự dưng phái chúng đến nhân giới tìm cái chết.” Nói đến đây, Gordon như đang vô cùng bất bình hậm hực, “Nhìn lại cái gọi là công bằng của Thần đi. Đọa thiên sứ phản bội thiên đường, vậy mà chỉ bị thay đổi tạo hình. Còn nhân loại chỉ vì ăn nhầm quả cấm mà mất sự bất tử! Cứ nhìn huyết tộc mà xem, tên Cain giết hại anh em bị trừng phạt thế nào? Hắn đạt được sự bất tử, còn được Thần che chở, không cho bất cứ sinh vật nào gây tổn thương cho hắn! Đương nhiên là ngoài hàm răng chẳng biết để làm gì và một khoản chi không nhỏ cho nha khoa!”

Ansbach nói: “Ta từng hoan nghênh ông gia nhập huyết tộc.”

“Tại sao ta lại phải gia nhập vào thứ chủng tộc thấp hèn, đồi bại, tràn ngập mùi thối nát ấy chứ?” Gordon vung nắm tay, “Nhân loại mới là sinh vật cao quý nhất trong chín giới! Là tác phẩm hoàn mỹ nhất của Thần! Bọn ta vốn nên sống trong vườn Địa Đàng, sử dụng trí tuệ của mình để thay đổi cả thế giới!”

Dẫu có đổi sang một cơ thể trẻ tuổi hơn, tâm hồn Gordon vẫn đã thối rữa đến tận cùng.

Suy nghĩ của lão ta còn rối hơn mớ len bị mèo cào.

Ngoài miệng lão luôn đề cao mình ngang ngửa với Thần, nhưng trong tư tưởng vẫn xem mình như nạn nhân bị đối xử bất công.

Một mặt lão ta ngưỡng mộ quyền năng của Thần, mặt khác lại không ngừng phát triển những kế hoạch ảo tưởng.

Hai tư tưởng cực đoan xoắn xuýt trong đầu lão ta, va chạm kịch liệt tạo ra một nồi canh mùi vị quái dị.

Ansbach cố uốn nặn lại suy nghĩ của lão, “Nếu Adam và Eva không ăn trái cấm, vẫn còn sống trong vườn Địa Đàng thì sẽ không có con cháu, tức là không có ông của bây giờ. Còn nếu Adam và Eva ăn trộm trái cấm, tức là ông sẽ đoản mệnh. Vậy nên tưởng tượng của ông sẽ không bao giờ biến thành sự thật.”

Gordon im lặng một giây rồi rống lên: “Bởi thế ta mới phải khiến cho nó phát sinh! Ta muốn Thần biết lựa chọn của ông ta là sai lầm! Trí tuệ mà nhân loại sở hữu có thể thay đổi thế giới này!”

Ansbach nói: “Có lẽ đây mới là nguyên nhân nhân loại chết sớm.”

Trái tim Gordon như bị đâm trúng, dáng vẻ kiêu ngạo của lão yếu thế hẳn đi.

Từ cái xác khỏe mạnh sung sức chợt hiện lên điệu bộ ủ rũ chỉ có ở người lớn tuổi.

Lão khom lưng ho sù sụ.

Ansbach vừa lặng lặng cử động chân thì nhìn thấy biểu cảm hả hê lóe lên trong mắt Zofie.

Điều gì khiến hắn không biết sợ là gì?

Ansbach cố gắng kìm chế sóng ngầm đang cuộn trào trong lòng. Gánh nặng trên người và trong lòng khiến anh không dám mạo hiểm như trước. Nhỡ mà… Nhất định phải tính toán kỹ lưỡng trước khi hành động.

Gordon ngừng ho, đứng thẳng người lên, “Còn nhớ tôn chỉ của Nghịch Cửu Hội không?”

Ansbach cau mày.

Ai mà nhớ.

Với anh của ngày xưa, Nghịch Cửu Hội, Nghịch Thập Hội, thậm chí là Nghịch Thần Hội chẳng qua chỉ là cái cớ để anh thỏa thuê buông thả.

Nếu không phải cứ bị nhắc đi nhắc lại, chắc anh đã sớm quên mất sự tồn tại của nó.

Gordon chậm rãi nói: “Thế giới cần có thay đổi.”

“Nghịch Cửu Hội chân chính không phải là một tổ chức.”

“Cũng không phải là một đám người.”

“Mà là, lý tưởng.”

Bệnh tâm thần quả là đáng sợ.

Càng đáng sợ hơn nữa chính là, người ta cứ nghiêm chỉnh đi thuyết phục kẻ khác với mớ lý luận giẻ rách mơ mơ hồ hồ.

Cảnh tượng trước mắt quen thuộc đến đáng sợ. Ansbach nhớ hình như mình cũng từng như vậy. Chọn đại ai đó rồi bắt đầu công cuộc tẩy não từng bước một, hoặc khủng bố tinh thần người ta đến mức thân tàn ma dại. Anh chẳng buồn để ý xem họ nghĩ gì, hay sẽ đạt được thứ gì, mà đơn thuần chỉ vì anh hưởng thụ quá trình chinh phục.

Một người được xã hội tô vẽ cho đủ các sắc màu lại bị mình tẩy trắng từng ly từng tí, sau đó để mặc cho mình sơn phết lên những màu mình thích.

Cứ như khiến một người sống cuộc đời mới.

Thích thú nhường nào.

Chắc đây cũng là tâm trạng của Gordon.

Thuyết giáo không mệt mỏi, vừa đấm vừa xoa, uy hiếp dụ dỗ đủ cả, rốt cuộc chỉ để có được giây phút người khác khuất phục dưới mình.

Ngón tay Ansbach mân mê cái bụng mềm mại của mèo đen, trong đầu không ngừng suy nghĩ.

Nếu khuất phục trước lão ta có thể giúp anh và Oregon chuyển nguy thành an, Ansbach cũng chả ngại gì từ bỏ chút tự trọng. Nhưng Gordon rõ ràng không hề đơn giản như vậy. Vì vậy phải luôn làm giá để Gordon dù khát khao lại không đạt được, ấy mời là cách đảm bảo sự an toàn cho anh và Oregon.

Ansbach không hề nhúc nhích, việc này đã khiến lòng kiên nhẫn của Gordon bay sạch không còn tăm hơi. Lão lạnh lùng nhìn sang chú mèo đen đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Ansbach.

Mèo đen: “…” Gì vậy trời, đừng nói nằm mà cũng trúng đạn nha!

Quả nhiên, Gordon nói: “Hắn đã thay đổi cậu.”

Ansbach nói: “Trước khi thay đổi thế giới, chúng ta phải thay đổi tình yêu trước.”

Gordon nói: “Ngu xuẩn! Ấu trĩ! Nông nỗi! Ngốc nghếch! Vô tri!” Một chuỗi năm từ chửi liên tiếp thể hiện rõ nội tâm dữ dội của lão. “Tình yêu? Chỉ là kích thích do nội tiết tố gây ra mà thôi! Còn nếu muốn tìm cảm giác tim đập nhanh cậu có thể đi nhảy dù thử! Bảo đảm kết quả ngoài sức tưởng tượng!”

Ansbach nhìn lão bằng ánh mắt thương hại. Lão già FA đáng thương.

Gordon nói: “Cậu không có tư cách nhìn ta bằng ánh mắt đó!”

Ansbach ngẫm nghĩ rồi đáp: “Đúng vậy. Có người thích ăn chay, có kẻ ưa ăn thịt, không phân sang hèn mà chỉ vì sở thích khác nhau thôi. Bất hạnh là ông thích ăn chay, còn ta thích ăn mặn.”

“Đừng tưởng ta không nhận ra sự giễu cợt trong lời cậu.”

“Đã giễu cợt gì đâu, chỉ đang khoe mẽ thôi.”

Ansbach sở hữu một gương mặt Gordon không thể không thừa nhận là rất đẹp trai, cũng có nghĩa là ai cũng phải công nhận đẹp trai, gương mặt đó đủ để tung hoành phương Đông lẫn Tây, lại không chịu sự thử thách của thời gian. Trước đây Gordon rất thích vừa nói chuyện vừa thưởng thức gương mặt ấy, nhưng còn hiện tại lão chỉ hận không thể xé nát gương mặt đắc ý ấy!

Dám sử dụng thứ lão luôn khinh bỉ để khinh bỉ lão, đúng là khó lòng nhẫn nhịn.

“Tình yêu của cậu và Oregon chẳng khác nào khúc gỗ từng bị đàn mối viếng thăm, dù bề ngoài có hào nhoáng bao nhiêu thì bên trong cũng đã mục nát có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.”

“…Đúng là có mối nhưng cũng chỉ như kiến càng muốn lay đổ cây, không biết tự lượng sức mình.”

“Vậy tại sao Oregon lại bị phong ấn?”

Mặt Ansbach cứng đờ.

Mèo đen đang thoải mái nằm trên khủyu tay Ansbach, nó giơ chân vỗ nhẹ lên tay anh mấy cái tỏ vẻ an ủi.

Ansbach yên lòng trả đòn: “Có một từ gọi là tình thú, ông không hiểu đâu.”

“Ha! Ta không hiểu. Người trong cuộc mù mờ, kẻ đứng ngoài tỏ tường, chỉ có một mình ta mới hiểu loại tình yêu của hai người là không có nền móng, lúc nào cũng chao đảo chực đổ.” Gordon cười lạnh,  “Nếu cậu đã cảm thấy tình cảm giữa cậu và Oregon là hoàn mỹ vô khuyết, long trời lở đất, vậy ta sẽ cho cậu cơ hội để chứng minh. Nếu chứng minh hắn quả thật hoàn mỹ như cậu tưởng tượng, cậu sẽ được tự do, ta đảm bảo không làm phiền cậu nữa. Còn nếu ngược lại cậu sẽ mất đi tình yêu cậu luôn xem trọng! Hệt như năm xưa vậy, do chính tay cậu phá hủy!”

Sắc mặt Ansbach trở nên u ám.

“Hối hận rồi ư? Sợ rồi ư? Nhưng ta không cho cậu cơ hội lựa chọn.” Gordon cười lạnh, “Cậu phải trả giá đắt cho sự khoe mẽ ban nãy của mình! Dù bây giờ có hối hận quỳ xuống cầu xin ta, ta cũng sẽ không đổi ý.”

Ansbach siết tay ghì chặt mèo đen, những ngón tay giấu dưới bụng mèo nhẹ nhàng gõ nhịp.

Không có ngôn ngữ ra hiệu, không giao lưu bằng mắt, anh chỉ có thể đánh cược vào sự ăn ý giữa hai người.

“Gordon.” Ansbach cau mày, “Ông nhất định phải tiến hành loại thí nghiệm vô bổ này sao?”

“Cậu đang nhận lỗi với ta ấy à?” Gordon nói trong hưng phấn, “Hỡi bầu trời ban đêm, hỡi biển cả mênh mông, hãy cho ta biết đây là ai thế này? Là ai đang phải cúi thấp cái đầu cao quý của hắn! Là ai…”

Trong nháy mắt Ansbach phóng nhanh xuống biển.

“Bắt lấy hắn!” Đang phát biểu giữa chừng mà bị ngắt lời, Goron nổi giận đùng đùng.

Sau màn xuất hiện ấn tượng, vị thiên sứ đẹp đẽ tĩnh lặng như món trang sức giờ phút này bỗng tao nhã giơ tay lên…

Thời gian ngừng trôi.

Biển cả ngừng nhấp nhô.

Gió ngừng thổi.

Những con muỗi ngừng bay lượn.

Và còn cả Ansbach đang chuẩn bị nhảy xuống nước, chân chỉ cách mặt biển một ly.

Trên bờ biển, đôi cánh của Zofie giữ nguyên tư thế nửa khép nửa mở, tay trái vung ra sau, tay phải vung đến trước, chân trái giơ ra trước, chân phải đạp về sau, cả người như sắp tung bay, thế nhưng… lại cứng đờ.

Chỉ có Gordon là khẽ nhếch mép, từ từ cất bước đi đến bên cạnh thiên sứ, “Đưa tên huyết tộc trên lưng hắn qua đây!”

Ngón trỏ phải của thiên sứ hơi nhúc nhích.

Thân thể của Oregon trên lưng Ansbach chầm chậm bay lên, dần dần trôi đến trước mặt Gordon rồi đáp xuống ngay mũi chân lão ta.

Thiên sứ mở mắt ra, đôi mắt xanh lam trong trẻo hiện lên chút nghi ngờ, “Ngươi đang đố kỵ?”

Gordon ngẩn ra rồi giật mình đáp: “Ngươi đang nói chuyện với ta?”

Thiên sứ lại im lặng.

Dường như Gordon đã quen với việc này, lão tự nói tiếp: “Hai người bọn họ là một cặp tình nhân, bình thường cứ thích giày vò lẫn nhau, xem việc giày vò nhau là tình thú. Ta phải cho họ thấy sự thật. Bọn họ căn bản không hợp với nhau. Vị trí thích hợp nhất dành cho Ansbach là ở bên cạnh ta, đi theo ta để thống trị cả thế giới này.”

Thiên sứ chớp mắt nói: “Là đố kỵ.”

Gordon nói: “Ta đang giúp họ giải thoát! Ngươi chưa thấy cảnh bọn họ chung đụng với nhau đâu. Tính cách hai người họ hoàn toàn tương phản, lại không biết thông cảm cho nhau, chỉ biết hoài nghi trách móc lẫn nhau, bầu không khí quanh họ chẳng lúc nào không đậm mùi thuốc súng. Nếu có xảy ra chuyện gì bất hạnh, suy nghĩ đầu tiên chính là đổ lỗi cho đối phương! Dù đối phương có vào nhà vệ sinh cũng sẽ nghi ngờ người còn lại dùng bồn cầu tự xả để che giấu gì đó!”

Thiên sứ nói: “Nhưng họ yêu nhau.”

“Ta sẽ chứng minh đó chỉ là ảo giác của họ.” Gordon thì thầm tự nhủ: “Ansbach sẽ nhận ra phản bội ta là sai lầm to tác nhường nào. Đúng vậy, cậu ấy sẽ nhận ra.”

Cứ như tìm được động lực, lão chợt phá ra cười đầy vẻ ma quái, chầm chậm giơ tay lên chỉ vào mèo đen và đọc cả tràng thần chú dài dòng tối nghĩa…

Trời vẫn tối đen như mực, trăng vẫn sáng vằng vặc, mặt biển vẫn dập dìu gợn sóng.

Nhưng một người một mèo trên biển đã biến mất không còn bóng dáng.

Zofie đang định ra tay, thấy vậy thì không khỏi ngẩn ngơ nhìn quanh quất.

Trên cát không có dấu chân dù là của người hay mèo.

“Xảy ra chuyện gì?” Gã ngờ vực nhìn Gordon.

Gordon hoàn hồn, nhìn thiên sứ với vẻ kích động, “Thành công rồi? Ta thành công rồi? Ta thật sự đã quay ngược thời gian rồi!”

Thiên sứ nghiêng đầu, mờ mịt nói: “Ta cảm thấy sức mạnh của mình đang từ từ tăng lên.”

Gordon đương nhiên chả buồn quan tâm vì sao, lão đang kích động đến mức nói năng lung tung: “Quá tuyệt vời! Có Thần trên cao, kỳ tích thật sự đã xảy ra! Ta biết ta vốn không phải người bình thường. Thần đang quan tâm tới ta! Ta sẽ đánh bại Thần, ta có thể.” Lão vừa nhảy nhót vừa kêu gào, để lại cả đống dấu chân lộn xộn trên cát, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại. “Thiệt hy vọng được nhìn thấy vẻ mặt của Ansbach khi đọc lá thư của ta.”

“Trong thời gian ba tháng nếu không tìm được cách quay về, Oregon này sẽ chết.” Gordon cúi đầu nhìn thân xác Oregon nằm lặng lẽ trên bãi cát, lắc đầu tỏ vẻ thương hại, “Nếu trên đời thật sự có tình yêu thì cái cảm giác sự sống chết của người yêu nằm trong tay mình chắc hẳn rất thú vị. Cố gắng một cách điên cuồng, phấn đấu đến kiệt sức, thời gian mỗi lúc một ít dần, thất vọng bắt đầu sinh sôi, hoảng hốt, mông lung, rối bời… Cho đến giây phút cuối cùng, trong tim sẽ tràn ngập tuyệt vọng vì sự vô năng của bản thân. Biết trước kết cục lại không thể nào thay đổi, chỉ mới tưởng tượng thôi mà ta đã thấy tim sắp tan nát.”

“Y có cơ hội thành công nhất định.”

“Tiếc quá, đây là đề thi có liên quan đến lòng tin cùng sự ăn ý.” Gordon khoanh tay lại, “Với Malkavian, đề thi này không có lời giải.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui