Công khai thân thế sáng giá.
Nửa đêm tỉnh giấc, phát hiện bản thân lại bị đưa vào ảo ảnh, “táo bạo” đã không còn đủ để hình dung tâm trạng của Ansbach trong lúc này. Nếu được anh chỉ muốn đi phá hủy tòa thánh trung ương rồi nghiền nát đám ruồi nhặng cứ thích bám riết lấy mình!
Đúng vậy, là nghiền nát. Chỉ có cách chết đó mới thỏa mối hận trong lòng anh!
Dù Metatron có giải quyết Gordon cũng đừng hòng anh nể nang gì.
Ansbach ngồi trên thuyền phẫn nộ nhìn quanh, phát hiện không có Oregon thì chẳng rõ trong lòng là vui mừng hay mất mác, nhưng nói chung càng tức giận hơn.
Thuyền là đà trôi theo hướng gió, chầm chậm đến gần một hòn đảo phía trước. Trên đảo có núi non trùng điệp. Nếu biết tiếng Trung anh nhất định sẽ cảm thấy rất giống chữ “Sơn (山)“, tiếc rằng anh không biết nên chỉ thấy nó giống chữ W.
Thuyền cập bờ, vài thiếu nữ mặc váy dài màu xám nhạt chạy tới, trông thấy anh thì như giật mình, tròn mắt tò mò nhìn anh trong chốc lát, đến khi anh nhìn lại, các cô bé cười hi hi bỏ chạy.
Ansbach thấy quần áo của các cô thì mắt tối sầm, ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi ngay chính giữa.
Trên đỉnh núi loáng thoáng có một cung điện, giữa sườn núi là Khải Hoàn Môn (1). Nếu hòn đảo này thật sự tồn tại nhất định sẽ là thắng cảnh nổi tiếng.
Ansbach giễu cợt nghĩ, sau đó men theo sườn núi đi băng qua Khải Hoàn Môn đến trước cổng cung điện. Cả đám lão già quá trung niên mặc áo choàng viền đỏ nối đuôi nhau bước ra khỏi cung điện, tiếp theo là một gã to con mặc áo choàng màu tím viền vàng, cuối cùng cùng ông cụ mặc áo choàng đỏ viền tím.
Bọn họ hình như không nhìn thấy Ansbach, vừa trò chuyện vừa đi ngang qua mặt anh. Cánh cổng to lớn mở toang để lộ cảnh tượng nguy nga tráng lệ. Một người mặc áo choàng dài màu tím, mang mão vàng đang đứng sâu bên trong cung điện, ngay trước ngai vàng.
Trước mặt người đó là hai thanh niên vóc dáng hao hao Ansbach.
Bóng lưng của cả hai đều cao to và đĩnh đạc.
Người mặc áo tím từ từ xoay lại. Ông ấy cũng như những người khác, không nhìn thấy Ansbach mà chỉ nhìn hai cậu thanh niên và nói: “Arcadius, con thống trị Đông La Mã. Honorius, con là vua của Tây La Mã.”
Ánh mắt trong mắt Ansbach tối đi, cất bước đi vào trong.
Ai ngờ anh vừa bước đi, người áo tím chợt quát lên: “Đứa con bất hiếu!”
Vùng giữa chân mày Ansbach giật nhẹ, cả người hơi run lên, mở choàng hai mắt. Oregon đang lo lắng nhìn anh.
“Anh gặp ác mộng.” Oregon vuốt ve vầng trán của anh.
Ansbach thở hổn hển bật dậy và mở đèn lên, “Đánh thức em à?”
Oregon hỏi: “Anh mơ thấy gì?”
“Giấc mơ đã lâu lắm rồi không thấy.” Ansbach lạnh mặt ngồi im một lúc, nghiêng đầu nhìn thấy Oregon đang lo lắng nhìn mình, “Em… Trước đây là người thế nào?”
Oregon ngẩn ra, “Người?”
“Trước khi trở thành huyết tộc.” Ansbach ngừng một thoáng rồi lại lắc đầu, “Không muốn nói cũng không sao.”
Oregon đáp: “À, chẳng có gì khó nói cả. Tôi chỉ tò mò tự dưng sao anh lại hỏi, chẳng qua là một gã thanh niên bình thường có lý tưởng sống. Anh có nhớ tôi từng bảo tôi muốn làm nghị viên nhưng không được không?”
Ansbach đáp: “Nhớ.” Đây cũng là nguyên nhân anh chạy tới Anh làm nghị viên thượng viên.
Oregon dè dặt hỏi: “Anh không sao chứ? Tôi đi rót cho anh ly nước nhé?”
Ansbach gật đầu, vuốt trán thì thấy đầy mồ hôi lạnh. Anh cau mày, đột nhiên nghe thấy Oregon thất thanh kêu một tiếng bèn vội vàng xông ra ngoài. Anh nhìn thấy Oregon đứng trong hành lang, ngây ngẩn nhìn người đàn bà có bầu đang nằm trên mặt đất.
Người đàn bà đó ôm bụng cao giọng hô hoán. Máu tươi chầm chậm chảy ra từ dưới thân người đàn bà.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì!” Macewen nghe tiếng động vội vàng chạy tới, thấy thế thì quát lên khiến Ansbach và Oregon hoàn hồn, luống cuống tay chân đi giúp người đàn bà.
“Cô ta sắp sinh rồi…” Macewen nói: “Xem xem đầu đứa bé có ra chưa.”
Ansbach mở chân người đàn bà ra xem, một cái đầu trơ trọi giữa chân cô ta đang cố gắng chui ra ngoài.
“Cẩn thận chút.” Macewen nhắc nhở anh.
Quỷ tha ma bắt thế nào Ansbach lại đưa tay đỡ sau đầu đứa bé. Anh nhìn thấy một gương mặt dính đầy máu ló ra từng tí từng tí.
Tiếng hét của người đàn bà yếu dần khiến tiếng quát của Macewen nghe như càng lúc càng to rõ.
“Cố lên!”
“Đứa bé sắp ra rồi.”
“Cô là mẹ của đứa bé, nếu cô hy vọng nó được khỏe mạnh bình an thì đừng bỏ cuộc, phải cố gắng lên. Nó cố gắng thế vì muốn nhìn thấy thế giới, cô làm sao để nó thất vọng được!”
“Hỏng bét, cô chảy máu nhiều máu quá!”
Sau câu đó, một thằng bé trôi tuột ra theo dòng máu chảy ồ ạt như nước triều.
Ansbach nhìn tay mình chìm trong biển máu.
“Phu nhân? Sinh rồi…” Macewen sắc mặt trắng bệch nhìn người đàn bà từ từ ngừng thở rồi chợt buông tay ra.
Ansbach nhìn cô ta rồi lại nhìn đứa bé.
Oregon chuyền một tờ giấy cho anh, Ansbach thuận tay nhận lấy lau mặt cho đứa bé…
Gương mặt nhỏ bé ấy… giống anh đến chín phần mười.
Ansbach ngây người.
Đôi mắt xanh lam của Oregon tối sầm, y chầm chậm giơ tay lên…
“Mày có chắc là hiệu quả không đấy?”
Nếu chủ nhân của phòng ngủ ngày còn tỉnh là có thể nhìn thấy bác sĩ Gachet trong bức “Chân dung của bác sĩ Gachet” đang nghiêng đầu nói chuyện.
Trong bức “Nụ cười của Mona Lisa” treo ở đối diện – cũng chính là đầu giường – nụ cười của Mona Lisa càng bí ẩn hơn, “Sự thật sẽ chứng minh tất thảy. Gordon chẳng hiểu Ansbach gì cả, chưa nắm bắt được nỗi sợ hãi sâu sắc nhất trong lòng hắn nên mới thất bại! Xem tao nè, tao thiết kế cho hắn hai giấc mộng lồng ghép với nhau để đánh vào nỗi sợ hãi thầm kín nhất của hắn, hắn nhất định không thể trốn thoát. Oregon càng khỏi phải nói, nhược điểm của hắn quá rõ ràng.”
Bác sĩ Gachet nói: “Đáng tiếc nhỉ. Cấp trên của chúng ta vốn rất xem trọng gia tộc Malkavian, Ansbach hồi xưa từng là mầm tốt, bây giờ lại không thể không hy sinh hắn ta.”
Mona Lisa nói: “Phải đó. Cấp trên của chúng ta không ngờ thiên đường xưa nay không nhúng tay vào chuyện gì giờ lại đột nhiên muốn quản lý chuyện ở nhân giới và huyết tộc. Hơn nữa còn thuyết phục được Lilith giúp thanh trừ Nghịch Cửu Hội quy mô lớn. Vì hành động khó hiểu này của thiên đường mà kế hoạch hai vị kia trù tính bao nhiêu năm suýt tí nữa thất bại.”
Bác sĩ Gachet nói: “Nguy hiểm thật đấy. Nếu Yvonne dùng máu của trưởng lão Singh gia cố phong ấn của vùng đất phong ấn sớm một bước, kế hoạch đã không thuận lợi đến vậy.”
Hai bức tranh đột nhiên im lặng.
Mona Lisa sau đó chợt nói: “Kế hoạch của các ngài chắc sẽ thành công chứ nhỉ.” Trong giọng nói tràn ngập do dự và hoài nghi, “Dù thiên đường có cản trở nhưng mà…”
Bác sĩ Gachet nói: “Không có nhưng nhị gì hết! Thiên đường vốn phải đứng về phía cấp trên nhà chúng ta! Thần rất quan tâm đến cấp trên nhà chúng ta! Cain…” Cái tên vừa bật ra, bức tranh “Chân dung của bác sĩ Gachet” chợt co quắp lại và phát ra tiếng thở dồn dập.
Mất một lúc nó mới nói tiếp: “Chúng ta không cần bận tâm nhiều thế. Giới huyết tộc mới là chiến trường chính của các quý ngài, chúng ta chỉ cần nghe theo lời dặn của cấp trên giải quyết xong chuyện ở nhân giới là được rồi.”
Mona Lisa cũng vui vẻ nói: “Đúng đấy. Phải cảm ơn Lilith và Ansbach, nhờ hai người bọn chúng bắt tay với nhau mà cấp trên mới buông tha nhân giới. Chúng ta chỉ cần giải quyết Ansbach, dọn dẹp vùng đất phong ấn là có thể về… Mày sao vậy?”
Bác sĩ Gachet của ở phía đối diện đột nhiên lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
“Tách.”
Đèn đầu giường sáng lên, Ansbach ngồi dậy, mỉm cười nói: “Xin hãy tiếp tục, ta đang rửa tai lắng nghe đây.”
Bức tranh “Chân dung bác sĩ Gachet” run lên, Ansbach chớp đúng thời cơ bắt lấy luồng khói đen thoát ra khỏi tranh, sau đó xoay người lại túm luôn luồng khói đen bay ra từ trong “Nụ cười của Mona Lisa”.
“Ác linh?” Ansbach giữ lấy hai luồng khói đen rồi lục trong mớ quà lưu niệm Oregon mua ra một cái lọ thủy tinh ném chúng vào.
Hai luồng khói: “…” Đừng có mà xem thường ác linh nha! Loại lọ này làm sao nhốt được chúng chứ!
Ansbach tủm tỉm cười và nói: “Người yêu của ta vẫn đang bị vây trong mộng, tâm trạng hiện giờ của ta không tốt, đừng có mà chọc giận ta vào lúc này.”
Hai luồng khói đen an phận nằm xuống đáy lọ.
Mona Lisa nói: “Sao ngươi lại làm được?”
Ansbach nói: “Ta đổ mồ hôi lạnh.”
“Chỉ đơn giản vậy thôi á?” Nó tỏ vẻ không dám tin, “Nhưng mà vào lúc này chẳng phải ngươi nên trong cơn hoảng loạn hả? Hồi nãy ngươi mới nhìn thấy hoàng cung của đế quốc La Mã cổ với người đàn bà sinh khó cơ mà! Chẳng lẽ ngươi không liên tưởng đến những chuyện không vui rồi tự thấy căm hận bản thân sao?”
Ansbach đáp: “Không.”
Giọng Mona Lisa chợt trở nên chói lói: “Mẹ của ngươi vì sinh ngươi khó khăn mà chết, cha của ngươi mang đế quốc chia cho hai đứa con của người vợ đầu tiên, mặc kệ ngươi bị hắc vu sư bắt đi không lo, không thể nào ngươi không oán hận hay bị bóng ma tâm lý.”
Ansbach hỏi: “Ngươi biết thân thế của ta?”
Mona Lisa ngậm miệng.
Ansbach lắc lắc cái lọ, “Làm sao để gọi Oregon tỉnh dậy?”
Hai luồng khói đen nằm giả chết trong lọ.
Ansbach đe dọa: “Ta biết ít nhất một trăm cách để xử lý ác linh.”
Khói đen tiếp tục giả chết.
“Đương nhiên cách tốt nhất là giao cho giáo hội, ta tin bọn chúng nhất định rất có hứng thú với các ngươi.”
Khói đen run nhẹ rồi lại tiếp tục giả chết.
Trên mặt Ansbach cũng bắt đầu xuất hiện khói đen, nhưng anh cố nhịn nói: “Ngươi thả Oregon ra ta sẽ nói cho ngươi biết vì sao ta không bị ảnh hưởng.”
“Thiệt hả?” Mona Lisa kìm lòng không đặng buột miệng hỏi nhưng bị bác sĩ Gachet quát bảo ngưng lại.
Ansbach đứng dậy, “Nơi này là Rome, trụ sở chính của giáo hội.” Dứt lời, anh một tay cầm lọ, một tay bồng Oregon, mở cửa sổ nhảy xuống đường, nhìn xe cộ qua lại rồi chạy về phía tòa thánh trung ương.
Mona Lisa hiểu rất rõ, mánh khóe này của mình với giáo hội chẳng phải câu đố gì khó giải. Khi Ansbach tỉnh lại, kế hoạch đã định sẵn là thất bại. Nhưng nó không cam tâm nên mới nhỏ giọng hỏi quá trình Ansbach tỉnh lại thế nào.
“Mẹ của ngươi chết vì ngươi, chẳng lẽ ngươi không bị ám ảnh gì sao?”
“Cha của ngươi vứt bỏ ngươi, chẳng lẽ ngươi không oán hận ông ta?”
“Anh em của ngươi trở thành vua của Đông La Mã và Tây La Mã, còn ngươi lại rơi vào tay hắc vu sư và chịu nhiều giày vò, chẳng lẽ ngươi không có tí gì uất ức ư?”
…
Tòa thánh trung ương đã xuất hiện trong tầm mắt, Mona Lisa cứ tưởng hôm nay sẽ không nghe được đáp án, nào ngờ Ansbach đột nhiên hỏi nó: “Ngươi cho rằng ta là ai?”
***
Chú thích:
(1) Khải Hoàn Môn: