Chiến trường hai bên bàn cờ.
“Quy ước chẳng những cấm không cho thiên sứ và đọa thiên sứ đến nhân giới mà còn hạn chế cả thời gian hàng lâm.” Thiên sứ nói nốt câu đó là biến mất ngay.
Oregon nói: “Dù nãy giờ mấy lời hắn nói rối như mớ bòng bong nhưng hành động cuối cùng lại khớp với lời nói ấy chứ.”
Sắc mặt giáo hoàng sa sầm, “Ngươi dám láo xược với quý ngài thiên sứ!”
Oregon nhe hai răng nanh ra, “Trông tôi giống đàn em của ông lắm ấy hở?”
Timothy hắng giọng một tiếng, “Nếu đã là lời dạy của thiên đường ắt hẳn sẽ có hàm ý…”
Oregon quay sang làm mặt quỷ với Ansbach.
Ansbach nói: “Tại có chênh lệch IQ đấy.”
Giáo hoàng lại muốn nổi giận nhưng vẫn phải dè chừng sắc mặt của Timothy, ông hừ một tiếng, đi sang chỗ khác không để ý đến họ nữa mà chỉ vểnh tai lên nghe xem phía sau nói gì.
Timothy nói: “Vùng đất phong ấn không chỉ là chuyện của con người mà là chuyện của cả huyết tộc, giờ chính là lúc chúng ta phải bắt tay với nhau. Nếu thiên sứ đã tin tưởng hai vị có thể điều tra mọi chuyện rõ ràng, thế thì tôi thay mặt giáo hội ủng hộ hai vị hết mình.”
Lời ông ta rõ ràng dễ nghe hơn giáo hoàng nhiều.
Oregon nói: “Nhìn ông tôi thấy giáo hội vẫn còn hy vọng chấn hưng.”
“Hừ!” Giáo hoàng nghiêng đầu trừng mắt ông ta, nhưng sực nhớ trong những năm mình quản lý, giáo hội bị Nghịch Cửu Hội len lỏi vào tệ hại, làm sao có thể giữ vẻ mặt khó chịu ấy nữa nên bèn quay phắt đi.
Oregon vờ như không thấy, bảo với Timothy: “Nếu ông đã có thành ý như vậy thì tôi không khách sáo nữa.”
“Đầu tiên, tôi muốn một chiếc du thuyền xa hoa. Trên du thuyền phải có quầy bar, hồ bơi, phòng bida, phòng đánh bài, thư viện, vũ trường, phòng karaoke, rạp chiếu phim, sân đá bóng và sân bóng rổ cỡ nhỏ… Mấy phòng khác ông thích thì thêm vào cũng được.”
“Ngoài ra tôi còn muốn có đầu bếp hàng đầu của các nước, tối thiểu phải có món Ý, món Tàu, món Pháp, món Ấn Độ… Không cần quá nhiều đâu, hai chục nước là được rồi. Nhưng tuyệt đối không được có đầu bếp nước Anh nhá.”
“Tiếp nữa tôi cần vài thứ vũ khí hiện đại. Không cần mấy loại vũ khí hạt nhân gì đâu, nhưng tên lửa hay ngư lôi thì cứ nhiều nhiều vô.”
“Cuối cùng tôi cần sự giúp đỡ của Sherlock Holmes. Mấy chuyện như đi tra án này nọ vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp.”
Ansbach hào hứng khen y: “Em suy nghĩ chu đáo thật đấy.”
Timothy còn chưa phát biểu ý kiến thì giáo hoàng đã không ngồi yên được nữa, “Hai người tưởng đi hưởng tuần trăng mật hả? Nếu có cả vũ khí và thám tử thì cần hai người làm cái quái gì nữa?”
Oregon nói với Ansbach: “Anh nghe thấy giáo hoàng bệ hạ nói gì rồi đúng không?”
Ansbach gật đầu nói: “Rõ vô cùng.”
“Vậy tức là do giáo hoàng bệ hạ từ chối chúng ta chứ không phải chúng ta thất hứa.”
“Chính xác.”
“Nơi đây là tòa thánh trung ương, chúng ta đương nhiên phải nghe lời giáo hoàng bệ hạ.”
Ansbach cười nói: “Khách phải nghe lời chủ.”
Hai người kẻ xướng kẻ họa làm cho giáo hoàng tức muốn xịt khói, thấy ông ta chỉ chút nữa thôi là xỉu luôn, Timothy bèn mở miệng đỡ lời: “Về vũ khí và thám tử tôi sẽ cố gắng nghĩ cách, nếu không đủ xin hãy châm chước giùm. Nhưng tôi sẽ phái quân đoàn Thủ hộ thần thánh đi theo để hai ngài điều động.”
Dù vẻ mặt ông ta có hiền hậu, thái độ có chân thành bao nhiêu, Oregon vẫn chưa đồng ý ngay. Trong kế hoạch của y vốn muốn nuốt lời hứa mà! Sau lần Ansbach gặp phải biến cố ở vùng đất phong ấn, có thể thấy nơi nó ẩn chứa còn nhiều nguy hiểm hơn bề ngoài của nó.
Ansbach không nói gì cả mà chỉ nhè nhẹ vuốt mặt y, cũng đã nêu lên thái độ của anh – Quyết định của Oregon chính là quyết định của anh.
Oregon nhắm mắt lại.
Ai nói chỉ có Ansbach bị y ảnh hưởng? Y cũng bị Ansbach ảnh hưởng cơ mà. Nếu là trước đây, y nhất định ưu tiên cho lợi ích của huyết tộc lên hàng đầu, còn hiện tại lại bắt đầu phải cân nhắc cho sự an toàn và hạnh phúc của cả hai.
Y chần chừ do dự khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.
Timothy dùng nụ cười để an ủi giáo hoàng, thong thả nói: “Chuyện hai vị bị ác linh quấn lấy chắn chắn không phải trùng hợp.”
Oregon mở choàng mắt ra.
Timothy dùng máy bay chuyên dụng đích thân đưa Ansbach và Oregon đến thủ đô của Argentina là Buenos Aires, một thành phố xinh đẹp ở Nam Mỹ. Lúc xuống máy bay, tổng giám mục địa phương đích thân đến đón.
Hai bên tỏ ra vô cùng thân thiết, qua lời giới thiệu mới biết hóa ra Timothy là người Ý nhưng tốt nghiệp viện thần học ở Buenos Aires, cũng ở lại đây một thời gian dài và là bạn cùng trường với tổng giám mục. Vì du thuyền xa hoa đi Nam Cực của Oregon, ông ta cố ý tìm đàn em giúp đỡ để tìm người có tiền ở Nam Mỹ tài trợ.
Vào lúc này, du thuyền đang đậu ở bến cảng.
Oregon nói: “Tuyệt cú mèo. Tôi còn tưởng ông sẽ báo danh cho chúng tôi vào đoàn du lịch hạng sang mà thôi.”
Timothy hỏi: “Ngài chấp nhận rồi?”
Oregon nói: “Đương nhiên là không. Tôi còn chuẩn bị sẵn sàng để quay đầu bỏ chạy nữa ấy chứ.”
Timothy nói: “Xin lỗi đã khiến ngài thất vọng.”
Oregon nói: “Trước khi du thuyền thỏa mãn được tôi, tôi vẫn giữ nguyên kế hoạch đó.”
Tổng giám mục nhìn y một cái, thản nhiên nói: “Yên tâm, ngài đây nhất định sẽ vừa ý thôi.”
Oregon không thèm để ý đến thái độ của ông ta. Ở giáo hội thái độ này mới là bình thường, còn mạnh vì gạo, bạo vì tiền như Timothy đến cả huyết tộc còn có thể bỏ qua mâu thuẫn lúc xưa để bắt tay với nhau mới là kẻ hiếm.
Tổng giám mục chuẩn bị xe đưa họ đến cảng. Ông ta suy nghĩ rất đơn giản, chỉ cần tiễn hai tên quỷ hút máu đáng ghét này đi là có thể cùng đàn anh họp mặt cho đàng hoàng.
Oregon cũng không phản đối.
Nếu y không phản đối, đương nhiên Ansbach càng không phản đối.
Thành phố Buenos Aires chịu ảnh hưởng của phong cách châu Âu, chỉ nhìn đường phố cứ ngỡ còn chưa rời khỏi châu Âu.
Xe bon bon chạy thẳng đến bến cảng.
Một chiếc du thuyền xa hoa màu trắng nằm một bên thành phố. Quân đoàn Thủ hộ thần thánh đến trước, đĩnh đạc đứng hai bên bờ chào đón hai người.
Oregon xuống xe, nhìn du thuyền rồi gật đầu tỏ vẻ hài lòng, “Tối nay tổ chức tiệc đêm trên du thuyền đi.”
Tổng giám mục liếc Timothy ý bảo ông ta hãy từ chối.
Timothy cười đáp: “Hy vọng kết quả thử món ăn khiến ngài hài lòng.”
Oregon cười nói: “Tôi có chút thích ông rồi đấy.” Đúng là khó mà ghét được một người vừa khôi hài lại biết điều.
Nhưng Timothy lại bị Ansbach lườm bằng ánh mắt u ám, vì vậy ông chẳng thấy đây là chuyện gì tốt lành. Ông ta nói: “Tất cả những gì của tôi đều thuộc về Thần. Nếu tôi có thể khiến ngài hài lòng cũng là nhờ Thần mà thôi.”
Oregon nói: “Vẫn còn một khoảng nhất định mới đạt được mức hài lòng. Tôi đang nôn nóng được thưởng thức các món ăn, thử mớ vũ khí và làm quen với nhiều bạn mới đây.”
Timothy nói: “Mời lên thuyền.”
Du thuyền này của đại gia nên có rất nhiều trang bị không cần nói cũng hợp ý Oregon. Tuy trên du thuyền không có sân bóng rổ và sân bóng trong nhà nhưng có phòng tắm hơi, hầm rượu, phòng chơi game cùng phòng tập thể hình. Có năm phòng ăn với phong cách khác nhau. Sở thích của vị đại gia này rất đa dạng, trên du thuyền ngoài thư viện còn có một phòng vẽ tranh và một phòng ghi âm. Còn kho hàng to nhất, theo yêu cầu của Oregon đã biến thành phòng chứa vũ khí.
Ngư lôi, tên lửa… đương nhiên không có.
Mấy loại này thôi bỏ đi, trên một du thuyền bình thường cũng không thể nào sử dụng, nhưng súng ngắn, lựu đạn này nọ vẫn có.
Tổng giám mục nhịn không được hỏi: “Huyết tộc đời thứ tư cũng phải dùng tới vũ khí hả?”
Timothy vội hắng giọng một tiếng. Nhiều lúc ông ta thấy thật mệt tim, khó khăn lắm mới thuyết phục được giáo hoàng ở Ý giữ nhà, vậy mà người đàn em luôn chững chạc điềm đạm của mình cứ như bị giáo hoàng nhập, chỉ sợ không có thêm chuyện để làm.
Oregon đáp: “Dùng lúc chiến tranh quy mô nhỏ trong nhà í mà, tránh lỡ tay làm bị thương.”
Tổng giám mục: “…”
Ansbach ôm eo y đi dạo một vòng quanh du thuyền, dán sát vào tai y và nói: “Có chiến tranh trong nhà hở? Chẳng phải đều do em đơn phương xâm lược thôi sao?”
Oregon nửa đùa nửa thật nói: “Anh chịu để tôi xâm lược à?”
Ansbach gặm cổ của y, “Trái tim của tôi đã bị em chiếm đóng, trở thành thuộc địa của em.”
Tổng giám mục nhìn Timothy bằng ánh mắt khó tin, “…” Vậy mà cũng nhịn được?
Timothy mặt không đổi sắc nhìn đồng hồ, “Nên ăn cơm rồi.”
Dù quan hệ hai người rất tốt nhưng tổng giám mục vẫn luôn để bụng chuyện Timothy thăng tiến nhanh hơn mình, nhưng giờ đây lại cảm thấy phục thật.
Cái gì gọi là đàn anh trong trường.
Chính là con đường để mình học tập người ta còn dài lắm.
Có tổng cộng chín đầu bếp, mỗi người làm hai món sở trường. Một trong hai món phải là món chính, món còn lại tùy ý, có thể là canh, là rau hoặc tráng miệng đều được.
Ansbach cùng Oregon mỗi món thử mấy miếng.
Oregon gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Timothy an tâm đôi chút. Không thể không nói, truyền thuyết đôi khi cũng đáng tin đấy chứ. Ít nhất so với Ansbach, quả thật Oregon dễ trò chuyện hơn nhiều.
Nhưng chẳng mấy chốc ông ta phát hiện mình mừng hơi bị sớm.
Oregon tò mò hỏi: “Chuẩn bị túi máu chưa?”
Timothy: “…”
Sau khi đầu bếp, vũ khí và du thuyền xa hoa đều qua ải, Oregon vẫn còn mong chờ thám tử tha thiết.
Timothy bảo rằng thám tử sắp tới rồi, trễ lắm là trước sáng ngày mai nhất định sẽ có mặt.
Oregon: “Tôi đã chuẩn bị sẵn quá trời câu hỏi xoáy đáp xoay thử IQ, phải trả lời được hết mới thông qua đấy nhé.”
Timothy: “…”
Đợi khi Oregon và Ansbach tiếp tục tham quan du thuyền, Timothy lập tức gọi điện cho người nào đó đã núp sẵn trên thuyền, “Tối nay đừng đi ngủ, ngồi xem mấy câu hỏi xoáy đáp xoay đi.”