Thế suy cho cùng cô có tác dụng gì?
Sau khi tự hoài nghi giá trị tồn tại của bản thân, Yvonne đã biết thân biết phận không xuất hiện trước mặt đôi tình nhân yêu nhau mấy trăm năm mà cứ như trẻ con mới biết yêu lần đầu kia nữa. May mà du thuyền rất rộng, nhiều thứ giải trí, chỉ cần tai thính mắt tinh là sẽ không nhỡ bước vào thế giới hai người của họ.
Vì Oregon và Ansbach không có chuyện gì gấp nên lúc bắt đầu đã dặn thuyền trưởng không cần lái quá nhanh, nếu thời tiết tốt có thể lái chậm một chút để họ thưởng thức phong cảnh dọc đường đi, còn thời tiết xấu thì càng phải lái chậm, an toàn là trên hết. Các thuyền viên vui vẻ thoải mái, những ngày đẹp trời còn giăng lưới đánh cá.
Oregon bị mùi cá thu hút, kéo Ansbach ra khỏi rạp chiếu phim để anh khỏi rúc mãi trong đó làm chuyện xấu. Vừa lên tới boong thuyền, hai người đã nghe thấy một trận hô hoán, sau đó là tiếng xì xầm bàn luận.
Y tò mò bước đến xem thử, phát hiện toàn bộ số cá bắt được đều nằm im trong lưới như chết cả rồi.
Thuyền trưởng là một ông già nhạy bén nhìn xa trông rộng, tự xưng đời trước chính là một con cá mập, đời này vì biển mà sinh ra, xông pha trên mặt nước đã hơn năm mươi năm, kinh nghiệm phong phú, dày dặn. Nghe đồn ông ta có dòng máu của người Viking. Nhìn thấy cá chết, sắc mặt ông ta hơi đổi và nói: “Tăng tốc.”
Oregon hỏi ông: “Lũ cá này sao lại chết thế nhỉ?”
Thuyền trưởng đáp: “Không biết. Nhưng tự dưng nhiều cá chết như vậy chắc chắn không phải điềm lành gì.” Trông hai vị khách tuổi còn quá trẻ, chỉ lo hóng chuyện vui mà không biết sợ là gì, ông ta cũng ngại không muốn kể rằng hôm qua vừa vào khu vực biển này, trong lòng đã thấy có điềm không lành.
Cá chết không ngon nên bị ném lại vào biển.
Oregon thấy tiếc, nhoài người ra lan can nhìn xuống.
Ansbach hỏi: “Tôi bắt cho em mấy con cá sống nhé?”
Oregon vẫn nhìn đăm đăm xuống biển và nói đầy hàm ý: “Mấy chuyện này thực hiện luôn là được rồi.” Còn phải hỏi sao, đúng là chẳng lãng mạn gì cả.
Ansbach nào phải chỉ không lãng mạn, phải nói là anh còn “keo” vô cùng.
Anh ngắm sườn mặt của Oregon, khẽ cười bảo: “Thế thì tôi được lợi ích gì?”
Oregon nhìn anh bằng vẻ mặt không dám tin, “Ôi trời ơi! Có ngài Cain trên cao! Nghe thấy cái lão cáo già bỉ ổi này nói gì chưa? Lão cáo già già khụ này lấy núi vàng núi bạc ra để dụ dỗ chàng thanh niên tuổi xuân phơi phới tôi đây trao thân gửi phận cho lão! Chỉ tội nghiệp cho tôi, giờ cả núi đá còn chẳng thấy đâu, thế mà lão ta còn…”
Ansbach chịu hết nổi bèn thẳng tay chụp lấy gáy y, lôi y tới hôn một cái ra trò rồi từ lan can nhảy xuống.
Ờ đằng xa có thuyền viên tình cờ trông thấy thì lập tức la hoảng.
Oregon phất tay bảo: “Đừng lo, anh ta chỉ xuống bắt cá thôi.”
Thuyền viên chạy tới, nhìn Oregon như nhìn một tên giết người biến thái.
Oregon chỉ đành nói: “Không tin cậu cứ chờ xem, chốc nữa anh ta sẽ…”
Ansbach bất thình lình từ dưới nước phóng lên với hai con cá trong tay. Anh nhìn chằm chằm vào thằng nhóc trẻ tuổi xuất hiện bên cạnh người yêu trong khoảng thời gian ngắn ngủi mình vắng mặt.
Thuyền viên sửng sốt nhìn Ansbach như gặp ma, cái miệng há hốc nửa ngày mới khép lại được. Gã cũng là người từng trải sóng gió, trong chốc lát vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, nói dăm ba câu vô nghĩa với Oregon rồi mới bỏ đi.
Ansbach nhìn lom lom theo bóng lưng của gã, ánh mắt như muốn bắn xuyên qua thân thể kia, “Chuyện gì đấy?”
Oregon đáp: “Thằng bé lo cho anh.”
Vẻ mặt Ansbach như mới gặp ma.
“Nó nghi ngờ tôi gây nguy hiểm đến tính mạng của anh.”
“…”
Oregon túm áo của anh, lã chã chực khóc thốt: “Nói! Anh quen với nó từ bao giờ! Tại sao nó lại quan tâm anh đến thế! Anh nói đi anh nói đi anh nói đi!” Không đợi Ansbach kịp đáp, Oregon lại la toáng lên: “Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe!”
Ansbach nói: “Tôi đi giết nó.”
“…” Oregon hết hồn vội kéo anh lại. Kịch bản đâu phải thế này!
Ansbach nói: “Tất cả những kẻ khiến em không vui đều phải chết.”
…
Oregon cười khan chuyển đề tài, “Cá trong tay anh nhảy nhót sung ghê, tươi quá ha.”
Ansbach giơ lên hai con cá chết.
Oregon ngạc nhiên hỏi: “Mới đó đã chết rồi?”
Ansbach đáp: “Ngoài thuyền của chúng ta, tôi không tìm thấy bất cứ sinh vật nào còn sống trong vùng biển này.”
Oregon ngẩn ra, “Tại sao?”
Ansbach đáp: “Bảo thám tử đi điều tra xem.”
“…Ý hay.”
“Hay cái đầu ngươi ấy mà hay!” Yvonne giận dữ quát: “Hai người các ngươi xem ta là cái gì hả.”
Ansbach đáp: “Cô chả phải thám tử à?”
Yvonne nói: “Đằng nào ta cũng là thám tử có đẳng cấp, sao lại có thể đi điều tra mấy chuyện lặt vặt như cá chết được chứ!”
“Ai bảo là chuyện lặt vặt!” Trong bộ đồ tây phẳng phiu với cặp kính gọng viền vàng, Oregon cầm một quyển sách đứng cạnh khung cửa sổ cách đó không xa.
Yvonne: “…”
Ả hỏi: “Hắn thay đồ hồi nào vậy?” Mới rồi chẳng phải đang mặc quần áo thường màu trắng ư? “Còn nữa, tại sao lại ăn mặc như thế?”
Oregon mặc kệ ánh mắt đầy chấm hỏi của ả, đặt hay tay lên bàn và nói: “Kính thưa quý cô, quý ngài, rất vui vì được đón tiếp các vị đến dự buổi tọa đàm của bác sĩ Gangrel… cũng chính là tôi đây. Chủ đề hôm nay tôi muốn thảo luận chính có liên quan mật thiết đến đời sống của các vị. Đó chính là: Sau khi biển xuất hiện cá chết, chất lượng cuộc sống của các vị sẽ bị ảnh, hưởng, nặng, nề! Hơn nữa còn đả kích nghiêm trọng đến nhân sinh quan, thế giới quan và giới trị quan của các vị!”
“Mèo sao có thể không được ăn cá? Nếu cả mèo còn không được ăn, vậy con người càng không được ăn!”
“Vậy nên tôi xin được kêu gọi tất cả những người thích ăn cá phải đoàn kết với nhau, chung tay giải quyết vấn đề có cá chết xuất hiện trong vùng biển này!”
Yvonne đơ rồi. Ả nhìn Ansbach đang say mê ngắm Oregon lên cơn bằng ánh mắt thán phục. Đây nếu không phải là yêu thì còn cái gì được gọi là yêu nữa!
Hiện tại ả không còn thấy tiếc vì hai tên đẹp trai kia lại là gay.
Một tên điên chấp nhận sống cùng một tên điên khác chẳng phải là tiết kiệm tài nguyên đến mức tối đa rồi sao?
Ả nói: “Thôi ta không quấy rầy thế giới riêng của hai người nữa.”
Ansbach nói: “Đi điều tra nguyên nhân cá chết, mai ta chờ nghe báo cáo.” Dứt lời liền kéo Oregon đi mất.
Yvonne: “…” Đừng có mà tự nói chuyện một mình như vậy được không? Ả đã đồng ý đâu.
Ansbach vừa đi vừa nói: “Nếu ngày mai vẫn chưa có lời giải thích hợp lý thì ta sẽ tiến hành thực nghiệm để biết kết quả.”
Yvonne hỏi: “Thực nghiệm thế nào?”
“Ném cô xuống biển.”
Yvonne: “…” Ả rút lại quan điểm ban nãy. So với hình ảnh xán lạn khi một đứa thần kinh chịu chấp nhận một đứa thần kinh khác, ả muốn nhìn thấy hình ảnh hai đứa thần kinh chém giết lẫn nhau!
Ngày hôm sau, Ansbach gần như quên khuấy chuyện này nhưng Yvonne lại đến báo cáo thật.
“Lũ cá trúng độc chết, dưới biển có độc.”
Oregon ngây ra nhưng rồi lập tức nhìn Ansbach. Hôm qua anh cũng xuống biển.
Sau khi biết chuyện đó Yvonne nhếch mép cười mỉa, “Yên tâm, chẳng có thứ gì độc hơn trái tim của hắn đâu. Chất độc pha loãng trong nước biển hoàn toàn không có tác dụng với hắn.”
Lời của ả tuy chói tai nhưng nể tình ả cống hiến đôi chút, Ansbach không định tính toán chi li với ả.
Tối đến, cả du thuyền đột nhiên sôi sục.
Oregon và Ansbach đang đua xe trong phòng game, nghe thấy thế bèn liếc nhau một cái rồi phóng về hướng trung tâm phát ra tiếng ồn.
Mọi người đều có mặt trên boong thuyền, Yvonne cũng thế.
Các thuyền viên không ai biết ả là ma nữ mà chỉ thấy người đàn ông ăn mặc kín mít qua một đêm bỗng dưng biến thành cô gái đẹp đến nao lòng, vừa hấp dẫn vừa quyến rũ. Hơn nữa hai vị khách lại không để bụng nên họ chẳng tiện bàn luận thêm, dù sao quy tắc không cho phụ nữ lên thuyền sớm đã chẳng còn. Trong hành trình khô khan này của họ, có được một cô gái xinh đẹp bầu bạn ai lại chẳng mừng rõ, đương nhiên không dại mà đi kiếm chuyện.
Oregon cùng Ansbach đi đến vị trí cao nhất phát ra tiếng hô hoán, phát hiện mấy người nọ đang dùng ống nhòm quan sát phía xa.
Ở đằng xa có một hòn đảo đen kịt nổi lềnh bềnh trông chẳng khác nào chiếc nón có vành tròn trịa của các quý tộc thời xưa.
“Đó là nơi nào?” Ansbach hỏi.
Thuyền trưởng rầu rĩ đáp: “Không biết, không có trên bản đồ, tự nhiên xuất hiện.”
Yvonne nói: “Có phải là ảo ảnh không?” Với khoa học kỹ thuật thời nay của con người rất khó xảy ra sơ sót trong việc phát thảo bản đồ.
Oregon lại chợt nghĩ đến, “Lẽ nào là hải quái?”