Trên chiến trường lúc nào cũng có thể phát động quân lực để gây chiến này, Vũ Lam Trạch Văn chọn cách đàm phán thay vì gây chiến.
Thiên Quân Vũ Thần - Vũ Thần Trương Lăng ngồi trên đài tinh quang gác chân thoải mái ăn nho đợi xem hắn tính làm gì.
Hắn ném đao trên tay xuống đất đoạn nhìn Vũ Thần Trương Lăng một lúc rồi nói: "Trận chiến hàng ngàn hàng vạn năm nay dừng ở đây thôi."
Trương Lăng ném nho vào miệng "ồ" một tiếng rồi hỏi: "Lý do?"
Hắn ta đáp: "Hai bên đã giao chiến hàng vạn năm nay, tổn thất là không nhỏ.
Cớ gì chúng ta lại cứ phải đánh đấm qua lại? Ta thấy chúng ta dừng lại ở đây là được rồi, đừng vì một lý do do tổ tiên để lại mà tiếp tục cuộc chiến vô nghĩa này nữa."
Trương Lăng hắn hạ chân xuống nhìn hắn ta đoạn cười khinh hắn ta một cái rồi cầm bình lên rót rượu vào chén đoạn nói: "Đó là ngươi thấy, còn ta thì không."
Hắn nhìn Vũ Thần Trương Lăng đoạn nói: "Ngươi là Thiên Quân, chắc hẳn cũng quan tâm đến thần dân của mình chứ? Ta tin chắc rằng ngươi cũng nhìn thấy sự thoái hóa của tộc nhân.
Nếu ngươi đình chiến, tộc ta sẽ trao đổi Cẩm Đỏ với các ngươi."
Vũ Thần Trương Lăng nhíu mày hạ chân ngồi dậy muốn xem hắn nói gì tiếp.
Vũ Lam Trạch Văn cười nói: "Tộc ta chiếm lãnh thổ của Thổ Thần nơi vốn có rất nhiều Cẩm Đỏ có thể làm tẩy thủy hoán cốt giúp đột phá tiên cảnh, vì vốn đó mà hiển nhiên có lẽ tộc ngươi không muốn bọn ta ở trên đất này cũng phải, nhưng nếu bọn ta cho phép các ngươi tùy ý sử dụng nguồn tài nguyên này với điều kiện là ngừng chiến hai bên và chung sống hoà bình thì không phải lợi nhiều hơn hại sao?"
Vũ Thần Trương Lăng gật đầu nhẹ nghĩ cũng phải, đám phàm nhân do Thổ Thần bảo vệ căn bản không thể sử dụng Cẩm Đỏ để tẩy thủy hoán cốt bởi một khi bọn chúng sử dụng Cẩm Đỏ để tu luyện thì lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt, đau như chết đi sống lại, hiếm có kẻ có thể tẩy thủy thành công nên số tài nguyên này hoàn toàn bị coi như đá sỏi trên đường.
Lại nghĩ đến con dân của mình, Trương Lăng cảm thấy trao đổi này không tồi, hắn cũng lười đánh rồi, kẻ trước mặt không muốn đánh nữa thì hắn đánh làm gì nữa, hắn khoát tay nói: "Vậy thì làm theo những gì ngươi vừa nói đi", ánh mắt hắn liếc nhìn rồi cười khẩy đoạn tựa người vào lưng ghế nói với hắn ta: "Thế nhưng công việc khai thác chúng phải do các ngươi làm, mỗi năm phải đưa đủ số Cẩm Đỏ bọn ta yêu cầu."
Thuộc hạ phía sau của Vũ Lam Trạch Văn liền muốn phóng đao về phía Vũ Thần Trương Lăng đoạn nói: "Quân thượng của bọn ta nhún nhường để đàm phán không có nghĩa là đám người thần tộc các ngươi có thể được nước lấn tới."
Vũ Thần Trương Lăng nhướng mày xem biểu hiện, Vũ Lam Trạch Văn giang tay ra cản bọn chúng, hắn ta biết là tên này không bao giờ có chuyện dễ dàng đàm phán thế mà, hắn hiển nhiên phải lấy nhiều lợi nhất có thể về phía mình.
Vũ Lam Trạch Văn thở dài gật đầu đồng ý, Vũ Thần Trương Lăng đắc ý cười, đám thuộc hạ phía sau nhốn nhào phản đối phía sau lưng hắn ta nói: "Quân thượng, điều này không được, Cẩm Đỏ tuy nhiều nhưng quá trình khai thác thật sự quá nguy hiểm, chúng nằm bên dưới lớp dung nham nóng đỏ, tộc ta lại không phải ai cũng mang sức mạnh hệ lửa, nếu thật sự phải để chính tộc nhân của chúng ta tự xuống dưới đó khai thác thì tổn thất về người là không thể đong đếm.
Vẫn mong quân thượng xem xét lại.", quỳ xuống.
Vũ Thần Trương Lăng tỏ ý thăm dò nhìn Vũ Lam Trạch Văn, suy cho cùng hắn ta đổi ý không bàn nữa mà đánh thì hắn cũng tiếp tới cùng.
Vũ Lam Trạch Văn nhìn hắn đoạn nói: "Nếu vậy thì cảm phiền thiên quân Vũ Thần cho con dân hai nước giao phối tạo giống mới."
Vũ Thần Trương Lăng nghe xong mà tức đến nỗi tấy đỏ cả vành tai đoạn nói: "Để con dân tộc ta giao phối với chủng tộc thấp kém các ngươi cũng làm tụt hậu hậu thế của bổn thiên tôn ta quá đấy."
Vũ Lam Trạch Văn kính cẩn đáp lời: "Nếu vậy thì không thể làm theo yêu cầu thứ hai của thiên quân rồi, tộc ta số người sở hữu ngọc thạch nguyên tố lửa chỉ đếm trên đầu ngón tay, vả lại cũng không phải thuộc hàng cao cấp, nguyên tố thổ nhỉnh hơn một chút nhưng chất lượng cũng kém như vậy, ngươi nói xem, tộc ta từ Cửu U mà ra, hầu như đều sở hữu sức mạnh không thuộc ngũ hành vậy thì lấy đâu ra nhân lực để khai thác Cẩm Đỏ theo số lượng cống nạp cho Vũ Thần đây?"
Nghe hắn ta nói cũng có lý, Vũ Thần Trương Lăng bất giác bị hắn ta thuyết phục lại nghĩ - Giờ bên ta cũng là vì chiến tranh kéo dài mà tổn thất không kém gì Vũ Lam, nếu ép quá bọn chúng lại đổi ý, cuộc đàm phán này coi như Vũ Thần nhận không ít lợi lộc rồi, không nên tham quá.
Hắn đáp: "Thôi được, vậy hai bên kí giao kết.
Đem giấy bút ra đây!"
Một tiểu tiên đem đến một thánh sớ và một nghiên mực đến đặt lên bàn cho Vũ Thần Trương Lăng, còn một tiểu tiên khác thì đưa thánh sớ còn lại và nghiên mực cho Vũ Lam Trạch Văn.
Hai bên ghi rõ điều khoản của hiệp ước, sau đó trao đổi cho nhau, hai người đọc qua đồng ý nội dung giống nhau và không có gì phải bàn cãi thêm thì kí tên vào cả hai bản xong đóng dấu xác nhận, mỗi bên cầm một tấm thánh sớ rồi cho vào hòm cất giữ.
Sau khi thi hành hiệp ước giữa hai bên, dân chúng hai bên tỏ ý nghi hoặc.
"Thật sự là sẽ phải ít nhất một người trong mỗi một gia đình ở Vũ Thần đi kết hôn với người tộc Vũ Lam sao?"
"Không thể nào, ta không chịu đâu."
"Phải đấy, thấy bảo tộc Vũ Lam đến từ Cửu U diện mạo xấu xí, kẻ đẹp đẽ thì đếm trên đầu ngón tay, ta đẹp như này mà lấy bọn chúng thì con ta sau sẽ ra dạng người không ra người, ma không ra ma mất."
"Cũng xui xẻo thật đấy, nhà ta có mình ta là đứa con độc nhất."
"Mà lấy phải kẻ không ra gì thì đời cũng nát, tốt nhất là ta phải về nhà xin phụ mẫu cho ta đi lựa chồng ở Âm Hưởng hoặc Thanh Khâu."
Đấy là bên Vũ Thần, còn bên Vũ Lam thì mọi người truyền miệng nhau thế này.
"Tộc Vũ Thần nghe bảo ai ai cũng là mĩ nhân đấy hả?"
"Eo, được cái mặt đẹp nhưng cái nết như cứt thì ta cũng chẳng thèm."
"Chắc là đẹp? Ta thấy còn không đẹp bằng tộc nhân của Âm Hưởng và Thanh Khâu."
Thế là cuối cùng đến mấy tháng trôi qua rồi mà cục đăng kí kết hôn của hai nước vẫn chẳng thấy có cặp đôi nào là cư dân hai nước kết hôn với nhau, vả lại nhận được rằng hai bên dân chúng cứ chạm mặt nhau là khịa nhau, thế này thì đến ông Tơ bà Nguyệt cũng bó tay.
Thế rồi quân thượng Vũ Lam cùng thiên quân Vũ Thần cùng nhau gặp mặt thị chúng.
Cái quang cảnh hai ông gặp nhau đúng là kì diệu, cứ làm người nhìn có cảm giác quai quái trong lòng, nghĩ đi nghĩ lại thì cuối cùng cũng nghĩ ra từ để miêu tả chọn vẹn hết cảnh này chính là "Uyên Ương giao hảo."
Hai bên ngồi xuống, hắn cùng Vũ Lam Trạch Văn ngồi ở chính giữa đoạn nói: "Nghe bảo tộc nhân Vũ Lam chê con dân của ta xấu người xấu nết."
Hắn ta cười mỉm đoạn nói: "Cái này phải là ta nói mới đúng chứ.
Tộc ta đến từ Cửu U, dung mạo quả thật là không được ưa nhìn, tính cách cũng thô bạo nhưng cũng không đến mức ở bẩn hôi thối."
Người dân hai bên nghe quân chủ của họ bênh họ mà thấy xúc động nghẹn ngào.
Cơ mà cũng tại dân chúng đứng dưới cảm thấy nhìn lên không rõ mặt hai người nên bên Vũ Lam thì không rõ mặt thiên quân như nào, còn bên Vũ Thần thì không rõ mặt quân thượng như nào.
Chỉ thấy là thiên quân Vũ Thần cứ lả lơi, yêu nghiệt qua dáng vẻ còn quân thượng Vũ Lam thì nồng chất bá khí soái ca.
Cùng lúc ở trên hai người đang nói chuyện với nhau thì phía dưới có một khung kiệu xa hoa đi lướt ngang qua phố xá bên dưới, người bên trong diện mạo khuynh thành, ngũ quan tinh xảo, nhìn như công tử ăn chơi nhưng khí thế soái ca lại cứ hừng hực cùng bá khí.
Chị em nhìn thấy là tiết tháo tự động rơi xuống hết, này chẳng phải là mất giá quá sao.
Từ trên cao nhìn xuống, Vũ Lam Trạch Văn nhíu mày hỏi: "Đệ đệ của ta đến đây làm gì?"
Người bên nói: "Dạ thưa, điện hạ nói muốn dùng nhan sắc của bản thân để quảng bá diện mạo của Vũ Lam."
Nghe xong, trong thâm tâm của Vũ Lam Trạch Văn bất lực thập phần đoạn nói: "Bảo nó muốn lấy nghìn vợ thì cứ việc, lố lăng đi đến trước mặt dân chúng cũng không biết ngại?"
Vũ Thần Trương Lăng nhìn xuống thích thú đoạn nói: "Không ngờ tiểu đệ của quân thượng Vũ Lam khuynh thành đến vậy, ngũ quan tinh xảo, không một góc chết, bá khí cùng vượng khí tuổi trẻ hừng hực."
Vũ Lam Trạch Văn nhếch mày đoạn cười nói: " Thế so với nó thì ta trong mắt ngươi không tính là gì sao?"
Vũ Thần Trương Lăng không tiếc lời nói ra: "Ngươi ấy à, nhìn vào thì ai cũng biết hai ngươi là huynh đệ nhưng suy cho cùng nhìn mặt tiểu đệ của ngươi vẫn là ưa nhìn hơn cái mặt ngứa đòn của ngươi thập phần."
Hắn ta nghe vậy trong lòng nhức nhối muốn cho thằng em một trận nhưng nghĩ lại, bản thân làm vậy khác nào đang ghen tị với nó nên là Vũ Lam Trạch Chương được tha cho một mạng ngày hôm nay a, cũng phải cảm ơn đại ca độ lượng rồi..