-Nè Ngạn!! Cô có chắc không đó,đây là người sống đó! Một giọng nói the thé vang lên.
-Ừ, lúc nào hắn tỉnh báo ta! Bỉ ngạn nhìn Vương Kỳ một chút rồi đi ra ngoài, cái máy quay vừa nãy đang ở trên tay một cô bé xinh xắnNgạn cầm cái máy quay vừa nãy lên rồi bóp nát nó, khi máu cô rơi xuống đất thì những bông hoa bỉ ngạn màu đỏ lại mọc lên.
-Ngài có sao không? Quản đền hỏi.
-Không sao đâu nhóc!! Về đi, lúc nào ta mua kẹo cho ăn!! Cô nói, cô bé ôm cô một cái thật chặt rồi biến mất.
-Hazz.
.
! Cô nàng hái một bông lên xem rồi lại trèo lên cây ngủ tiếp.
Còn Vương Kỳ thì sao? Cậu đang nằm trên giường bệnh bên cạnh là một cô gái cương thi đang nhìn chằm chằm cậu.
-Tên này là ai mà được Ngạn mang về nhỉ?? Cô gái này dường như muốn nhìn thủng Vương Kì.
-Này cương thi! Cô làm gì ở đây vậy? Một người phụ nữ mặc kimono xanh đi vào, trên tay là một cái hộp bánh mochi anh đào-Em đang theo dõi ạ!! Cương thi thèm thuồng nhìn hộp bánh nhưng cô bé vẫn không nhúc nhích-Vậy bác sĩ đâu nhỉ? Cổ chị đau quá! Người này nói rồi đặt hộp bánh xuống cái bàn cạnh đó.
-Dạ bác sĩ đi ngủ rồi ạ, chị bị đau cổ thì đến quầy lễ tên mua thuốc nha Cô bé cương thi nói.
-Cảm ơn nha!Lúc nào tôi làm món sushi cá hồi cho ăn nha! Người này nói rồi nhẹ nhàng đóng cửa vào.
Một lúc sau~~~-Ui cha…cái đầu tôi.
.
!! Vương Kỳ tỉnh dậy làm cô bé cương thi kia giật mình tỉnh cả ngủ.
-U.
.
oa.
.
a hé lô tôi không biết anh là ai đâu nhưng mà chị Ngạn bảo khi nào anh tỉnh lại thì ra ngoài gặp ạ! Cô bé nói nhanh rồi cầm hộp mochi lên.
-Ờ…!! Kỳ bị hình dạng cương thi kia làm cho sợ hãi, cậu nhanh chóng chạy ra ngoài nhưng đang cắm đầu chạy thì đâm sầm vào Cửu phụng.
Chín cái đầu nhìn chằm chằm vào cậu, con chim này quả là quái dị-Thôi đi đừng làm hắn sợ nữa!! Giọng nói từ trên cây vọng xuống,sinh vật này nhanh chóng lùi lại nhưng mắt nó vẫn nhìn chằm chằm Vương Kỳ.
Bỉ ngạn đang ngồi trên cây,cô đang nheo mắt nhìn người đàn ông vừa lạ vừa quen.
-Xin lỗi nhưng cô có phải là hồn ma ám nơi này không? Vương Kỳ hỏi.
-Ừm nói là hồn ma thì hơi kì nha! Ta vẫn còn da còn thịt nè!! Bỉ ngạn tự véo má mình một cách đau điếng-Vậy chuyện ngọn núi này bị ám là sao??-Giải thích đi!Cô nàng nói to, Cửu phụng đứng lên, một trong những cái đầu của nó mở miệng:-Ngươi muốn hỏi về gì? Nó hỏi.
-Tất cả! Tại sao những người kia lại chết! Chủ nhân chiếc camera đó đâu??-Thứ nhất: Ta không biết 'camera' là cái quỷ gì! Nó nói với giọng cao vút-Thứ hai: Những tên kia đã đi vào lãnh thổ của bọn ta nên chết là đúng!-Thứ ba: Chúng trộm thảo dược và đốn cây xong ném đậu xua đuổi tà ma khắp nơi! Bọn này dọn mệt lắm nha!!Bỉ ngạn ngồi trên cây gật gù, cô vẫn chăm chú nhìn Vương Kỳ từ đầu đến cuối.
-Rồi thế mấy người có quyền sử dụng đất hay sổ đỏ không?Tôi kiểm tra! Vương Kỳ khó chịu nói.
-Đó là cái gì?Ăn được không?Bỉ ngạn ngơ ngác hỏi.
-Để tôi giải thích luôn, tụi này sống ở đây gần 1000 năm rồi nên bỏ qua mấy cái luật của mấy người đi nhé! Mấy cái đầu nói.
-À…ờ…hả?Vương Kỳ hỏi.
-Hai người là người của thời nào vậy?? Cậu hỏi.
-Ừm….
hình như là thời Đông Hán hay sao á! Bỉ ngạn nói, đột nhiên phía sau cánh rừng xuất hiện một tiếng gầm vang lên.
-Cái gì vậy?? Vương Kỳ giật mình lùi lại ra sau-Ôi trời ạ…nó lại quậy phá nữa hả?? Bỉ ngạn thở dài, một con thú có ngoại hình giống rồng,có 4 chân nhảy ra.
Nó nhìn Vương Kỳ bằng ánh mắt tò mò.
-Gaooo~~!! Con thú nhìn Bỉ ngạn rồi kêu lên.
- Haizz.
.
Niên (Là một quái vật trong truyền thuyết cổ xưa) nhóc lại quậy rồi!! Đừng có động vào người đó! Cô nhảy xuống đất rồi xoa đầu con thú.
-N…N…Niên??? Vương Kỳ ngạc nhiên nhìn con vật-Có gì lạ không?? Bỉ ngạn trèo lên lưng con thú-Đi thôi! Cô nói với anh rồi ngồi dịch lên.
-Không!Không!Tôi không leo lên đâu!! Úi úi oái oái!! Kỳ bị Cửu phụng đẩy lên, chân cậu dẫm vào một cái đầu của nó rồi lấy đà leo lên.
-Đau đó! Con chim nói.
-Ta đi rồi về! Bỉ ngạn nói, con thú bắt đầu chạy lên trời rồi chạy! Hai người một thú cứ thế phi thẳng về khách sạn Hoa viên, Bỉ ngạn mở cửa sổ phòng bọn họ rồi để anh chàng xuống-Đó! Vì anh khá giống một người quen của ta nên ta tha mạng cho đấy! Rồi thì tôi đi đây! Bỉ ngạn định quay đi nhưng Vương Kỳ giữ cô lại.
-Khoan! Cô ở lại chút đi! Tôi có nhiều điều muốn nói với cô!!-Hửm?? Được thôi, nhóc về trước đi! Cô nói với Niên, con thú liếm Vương Kỳ rồi chạy mất.
-Ôi kinh quá…!! Cậu lau nước bọt trên má.
-Rồi giờ cậu muốn gì? Bỉ ngạn trèo vào phòng.
-Tôi có để ý rằng cô có mắt Âm Dương phải không? Vương Kỳ rót nước.
-Ừ ! Bỉ ngạn nhảy lên giường, rồi đột nhiên phấn khích-Hô hô cái giường này lạ à nha!!Mềm quá!! Cô nàng nhảy nhảy rồi lăn lộn trên giường-Ồ vậy cô có thể làm trợ thủ với tôi được không?Vương Kỳ hỏi.
-Trợ thủ?Cậu định sai tôi cởi áo trước mặt cậu hay đi giết ai? Bỉ ngạn chưa hiểu lắm.
-Không phải mấy cái đó!!Nghĩa là cô sẽ giúp tôi phá mấy vụ án đau đầu trong danh sách này này!! Vương Kỳ đưa Bỉ ngạn một quyển sổ dày cộp bên trong ghi một đống vụ án cần lời giải thích.
-Ồ.
.
hả?Bỉ ngạn đang đọc thì dừng lại khi thấy một vụ có tên 'Tro cốt của Vương'.
-Này cái vụ này…! Cô nói.
-Sao sao?? Vụ nào?? Vương Kỳ nhìn, sắc mặt cậu liền thay đổi.
-Đây là vụ trong gia đình tôi!Cô không cần quan tâm đâu!! Kỳ nói nhưng đã muộn rồi, cô nàng đã quyết định rồi-Này nhóc!Tôi sẽ làm tất cả cho cậu nhưng với điều kiện cậu phải cho tôi thấy bộ hài cốt!! Bỉ ngạn nói, trông cô cực kì vội vàng.
-À ờ…nếu cô đồng ý thì được nhưng còn ngọn núi??-Mọi người sẽ trông coi nó và tôi e là khách du lịch sẽ tràn vào khi nghe tin không có án mạng nữa! Bỉ ngạn ngao ngán lắc đầu-Thế thì quá được à mà cho hỏi số lượng người mà cô đã giết là bao nhiêu??-Xem nào…số tôi đã ăn là.
.
ừm trên dưới đâu đó hơn 3000 suốt 1000 năm qua!-Hả????.