Người con gái hắn đợi hơn hai trăm năm lại đang ngồi phía sau hắn, thân mật nói chuyện với một nam nhân khác.
Hồ Lân nhắm mắt, tham lam lắng nghe hơi thở của nàng.
Hơi thở của nàng vẫn giống như kiếp trước, là mùi hương mà không phải mùi hương, rất trong lành rất dễ chịu, khiến cho người ta không nhịn được chỉ muốn dán lên cổ nàng mà ngửi, hôn rồi lại cắn, cắn rồi lại hôn.
Trong hai trăm năm chờ đợi Lý Mân, một trăm năm đầu tiên, hắn luôn ở tại Nhạc Du Nguyên, nhìn những thay đổi biến ảo khôn lường của năm tháng.
Sau đó hắn sợ vạn nhất để lỡ nàng nên bắt đầu quay lại nhân gian để tìm kiếm. Ngày qua ngày, năm qua năm, hắn luôn cố chấp tìm kiếm trong cõi người, tìm từ trời Nam lên biển Bắc, từ góc bể đến chân trời, không biết đã trải qua bao lần mặt trời lặn mặt trời mọc, không biết trải qua bao nhiêu gió táp mưa sa.
Hôm nay, sau vài chục năm lặn lội, bôn ba màn trời chiếu đất, rốt cuộc đã có kết quả —— hắn đã tìm thấy nàng!
Hồ Lân mở to mắt, cặp mắt hồ ly dài nhỏ tối lại khép hờ, môi mọng mím chặt, hai nắm tay để dưới bàn nắm chặt.
Ba người bạn đang ngồi cùng Triệu Vân theo thứ tự là Hạ Hầu Minh, Hạ Hầu Lan và Tôn Chính. Bọn hắn đều là bạn tốt của Triệu Vân, có câu ‘vật họp theo loài, người phân theo nhóm’ , do Triệu Vân luôn trọng tình giữ chữ tín, làm chuyện gì cũng chu đáo chặt chẽ, hiền lành lại khéo hiểu lòng người nên ba người bạn tốt này của hắn, tuy bề ngoài không giống nhau nhưng đều là những anh hùng hảo hán giống Triệu Vân. Sau khi Lý Mân ngồi xuống cạnh Triệu Vân, ba người bọn họ đều dựa theo nguyên tắc “Vợ của bạn không thể chạm vào’ nên đều cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cuộc luận đàm đang cao trào phút chốc trở nên yên tĩnh.
Triệu Vân cũng hiểu, hắn chú ý nhìn xuống dưới chân Lý Mân, phát hiện do Lý Mân đội mưa đến, tuy mưa không lớn nhưng giày thêu của nàng đã ướt đẫm, dính không ít bùn đất, vạt váy cũng dính bùn.
Hắn và Lý Mân đã đính hôn nhiều năm, đối với hắn, Lý Mân vừa là muội muội, vừa là thê tử, là người hắn yêu nhất trên đời.
Thời tiết cuối xuân tuy không lạnh nhưng Lý Mân bị như vậy chắc sẽ rất khó chịu, trong lòng Triệu Vân thấy đau, bèn lấy cớ: “Nhà của ngu đệ có chuyện, xin cáo từ trước, các vị huynh đệ thứ lỗi.”
Triệu Vân đưa Lý Mân xuống lầu, thị nữ Hồng Ân cũng xuống theo.
Hồ Lân vẫn không cử động.
Hai trăm năm chờ đợi và tìm kiếm cuối cùng cũng có chút tiến triển, hắn dự định đi theo sau.
Hắn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của Triệu Vân và Lý Mân từ dưới lầu một.(Kui: đúng là thính như… Hồ Lân: Hửm? Kui: như.. như hồ ly, hồ ly thuộc họ chó mà, ahaha,*chảy mồ hôi*)
Triệu Vân đưa Lý Mân tới lầu một của Thính Vũ Lâu, sau đó thuê một gian phòng, hắn và Lý Mân cùng nhau vào.
Hồng Ân canh ở bên ngoài.
Lý Mân bị Triệu Vân đặt ở trên ghế.
Triệu Vân quỳ một gối ngồi trước mặt nàng, nhấc làn váy của nàng lên.
Lý Mân phát thẹn, nàng rụt chân lại: “Tử Long ca ca, huynh muốn làm gì vậy?”
Triệu Vân ngẩng đầu nhìn nàng mỉm cười, hắn vươn tay cởi đôi giày ướt đẫm của Lý Mân, sau đó lấy ra từ trong ngực hai chiếc khăn thêu do Lý Mân tặng hắn, phủ mỗi cái một bên, cẩn thận bao bọc chân Lý Mân.
Trước giờ hắn làm chuyện gì cũng tinh tế tỉ mỉ, Lý Mân cũng hiểu rõ.
Đợi Triệu Vân xong việc, Lý Mân mới cười hì hì, nàng dùng hai bàn chân đã được bọc kỹ chọc chọc vai Triệu Vân: “Ca ca, muội còn muốn đi mua một ít chỉ màu.”
Triệu Vân đang muốn để chân nàng xuống, cặp mắt hơi giương lên mới phát hiện mình đang đối diện với hai đùi của Lý Mân. Tuy rằng còn cách một lớp quần vải nhưng mặt của hắn vẫn đỏ ửng, hắn tự trấn định, cụp mắt xuống, để đùi của Lý Mân xuống: “Thời thế loạn lạc, nơi nơi đều là chốn nguy hiểm, mạng người còn không bằng trâu ngựa, muội là một khuê nữ, từ nay về sau nếu không có ta đi cùng thì nhất định không được đi một mình.”
“Ừ” – Lý Mân nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, ngoan ngoãn đáp ứng.
Triệu Vân thấy Lý Mân vốn tinh nghịch tùy hứng nay lại nghe lời như thế, lòng chợt mềm nhũn – ở bên ngoài hắn luôn là một hán tử đường hoàng khí thế, nhưng đứng trước mặt Lý Mân lại luôn mềm nhũn.
Hắn chăm chú nhìn Lý Mân, sau đó nhanh lẹ vươn người, khẽ hôn lên môi Lý Mân.
Toàn thân Lý Mân chấn động, nàng nhanh chóng vươn tay đặt trên vai Triệu Vân, gắng sức hôn đáp lại.
Hai người chẳng biết gì nữa, chỉ biết si mê quấn quít môi miệng.
Hôn một lúc, giữa hai đùi Triệu Vân đã có thứ hơi nhô lên cao cao, hắn sợ mất mặt, vội dằn nén bản thân, buông Lý Mân ra.
Hắn nhìn Lý Mân.
Mắt Lý Mân sáng long lanh, môi dưới bị hắn cắn trở nên đỏ tươi ướt át.
Tim Triệu Vân đập rất nhanh, hắn không dám nhìn nữa, nỗ lực nhìn sang chỗ khác.
“Đi thôi” – Triệu Vân đứng dậy, lưng đưa về phía Lý Mân vẫn đang ngồi.
Lý Mân cười khúc khích, nàng bổ nhào lên lưng Triệu Vân, hai tay nhẹ vòng quanh cổ hắn, hai chấn quấn trên vòng eo thon mạnh mẽ của hắn.
Triệu Vân đỡ hai chân nàng, đứng dậy đi ra ngoài.
Hồ Lân vẫn nghe thấy mọi âm thanh mà người khác không nghe thấy.
Sau khi hắn rời khỏi, tiểu nhị tới dọn bàn, phát hiện trên chén sứ trắng dính máu đỏ tươi.
*******
Mưa vẫn bay bay như trước.
Lá cây hai bên đường được nước mưa gột rửa, lộ ra màu xanh lục tươi mát.
Triệu Vân cõng Lý Mân, vững vàng bước đi.
Khi ở cùng Lý Mân, hắn luôn trầm mặc, luôn là Lý Mân nói hắn nghe, nếu Lý Mân cần hắn đáp lại, hắn liền đáp “Ừ” hoặc là “Được”.
Lúc này Lý Mân đang kể chuyện phiền muộn mới nhất của nàng.
Trên mặt nàng vốn luôn nhẵn nhụi, nhưng sáng hôm nay ngủ dậy lại phát hiện trên trán hơi đau và ngứa, nàng sờ thì phát hiện trên trán mọc một cái mụn đỏ cứng cứng.
Lý Mân biết nam nữ khoảng mười bốn mười lăm tuổi sẽ mọc mụn như vậy, có người mọc nhiều, có người chỉ mọc vài cái, cũng có người chả mọc cái nào.
Nàng vẫn cho rằng nàng sẽ giống biểu ca Triệu Vân không mọc bất kỳ cái mụn nào, ai ngờ vui quá hóa buồn, cái mụn này không chờ nàng chuẩn bị đã xông ra.
Lý Mân thật sự rất ghét cái mụn này, thì thà thì thầm một hồi, muốn Triệu Vân giúp nàng làm nó biến mất.
Triệu Vân nghe xong cười không ngừng, nhưng không nói gì.
Lý Mân tức tối nói: “Huynh chưa bị mọc bao giờ, đem của muội chuyển qua mặt huynh có phải tốt không!”
Nghe lời cố tình gây sự của nàng, Triệu Vân vẫn chỉ cười.
Đúng là hắn yêu thương Lý Mân hết mực, cái gì cũng muốn cho nàng, nàng nói cái gì thì là cái đó.
Lý Mân lẩm bẩm nửa ngày nhưng không được đáp lại, mất hứng vươn tay gõ trên đầu hắn vài cái: “Không để ý huynh nữa, đồ ngốc, không biết dỗ ta.”
Triệu Vân luôn được người ta nhận xét là can đảm cẩn trọng, có dũng có mưu, nhưng ở trước mặt Lý Mân hắn chẳng bao giờ có cơ hội bộc lộ, chỉ đành mặc cho Lý Mân khóc lóc mắng mỏ, dù sao Lý Mân đánh cũng chả đau, hơn nữa vợ hắn đánh hắn vài cái, dù đau cũng có làm sao! (Kui: Hức, I love du Triệu ca ca. Triệu Vân: Cái này… Kui: *khóc chạy đi*)
Lý Mân đánh ca ca xong, nàng nghĩ tới tâm tình của mình từ buổi sáng phát hiện ra cái mụn, cũng biết mình thật quá đáng. Nàng vội kề sát mặt, cắn nhẹ vành tai Triệu Vân một cái, sau đó ngậm chặt vành tai hắn.
Đây là điểm mẫn cảm của Triệu Vân, nàng cảm giác rõ ràng Triệu Vân run lên, vành tai bị nàng ngậm lập tức nóng lên.
******
Hồ Lân ẩn thân đi sát đằng sau Triệu Vân.
Hắn nhìn thấy Lý Mân nằm trên lưng Triệu Vân, bộ ngực cũng dán lên lưng Triệu Vân, nhìn thấy Lý Mân làm nũng và Triệu Vân si mê, nhìn thấy Lý Mân nhẹ ngậm vành tai Triệu Vân…
Hồ Lân không muốn nhìn nữa, không muốn nghe nữa.
Hắn nghĩ tới một từ mà loài người hay dùng —— bắt gian.
Nhưng hiện tại hắn có tư cách bắt gian hay không?
Hồ Lân vẫn theo sát phía sau.
Sau hơn hai trăm năm liên tục suy nghĩ, hắn đã hiểu ra, một khi đã quyết định lưu luyến nhân gian, vĩnh viễn ở bên Lý Mân, vậy hắn phải hiểu, đời người chính là vô vàn những vấn đề và quá trình giải quyết những vấn đề đó.
Quan hệ của Lý Mân và Triệu Vân bây giờ chính là vấn đề đầu tiên hắn cần giải quyết.
*********
Triệu gia trang xưa nay vẫn yên tĩnh an bình bỗng xảy ra một chuyện lớn.
Phía Đông của Triệu gia trang có một căn nhà trước kia là nhà của huyện úy Uyển Châu- Trình Chu Hàm. Hôm qua Trình Chu Hàm đã bán tòa nhà kia ột cặp huynh muội họ Hồ là họ hàng dưới quê, sau đó mang cả gia đình tới Kinh Châu để nhờ cậy anh cả Trình Lễ Uẩn.
Hôm huynh muội họ Hồ dọn vào, nhà Triệu Vân đang bận rộn nên cũng không chú ý đến chuyện này.
Tối hôm ấy, sau khi trở về từ Thính Vũ Lâu, Triệu Vân đốt đèn đọc binh thư, đang đọc đến mê mẩn thì nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Lý Mân.
Tiếng của Lý Mân không lớn, nhưng Triệu Vân có võ công cao cường, tai thính mắt tinh nên nghe thấy.
Hắn lập tức xông ra.
Triệu Vân và Lý Mân đều ở trong hậu viện, hắn nhanh chóng vọt tới gian phòng của Lý Mân.
Lý Mân chỉ mặc mỗi y phục lót, đang cong người vặn vẹo trên giường, cúi đầu nhìn cái gì đó.
Thấy Triệu Vân xông vào, Lý Mân nhìn hắn, trên mặt vừa sợ vừa mừng, nàng nhíu mi nhìn Triệu Vân, nhỏ giọng nói: “Ca ca, huynh nhìn xem cái này có phải là…”
Triệu Vân tiện tay đóng cửa phòng, tới bên giường cúi đầu nhìn.
Lý Mân mặc trung y màu trắng bằng tơ, cong mông vặn người trên giường, Triệu Vân nhìn thấy rõ ràng mông nàng bị ướt đẫm một mảng lớn máu tươi.
Triệu Vân hiểu ra, trong lòng cũng mừng như điên.
Hắn đứng thẳng người, không dám nhìn lại nơi đó.
“Ca ca, phải làm sao bây giờ?” – Lý Mân phiền não nhìn Triệu Vân.
Triệu Vân vẫn không dám nhìn nàng, một lát sau mới nói: “Ta đi tìm mẫu thân!”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Mẫu thân của Triệu Vân là Triệu Lí nghe Triệu Vân kể xong, trước hết vui mừng nói: “Ai nha, nhà chúng ta sắp có hỉ sự!”
Sau đó lại vỗ mạnh lên lưng Triệu Vân một cái: “Ô? Tiểu tử thúi, sao ngươi biết trước mà về hay vậy?”
Mặt Triệu Vân đỏ bừng, cúi đầu không nói.
Cứ nghĩ đến sắp thành thân cùng Tiểu Mân, trong lòng hắn vui mừng không thể tả.
*******
Đêm hôm đó, Hồ Lân đang ở trong phòng ngủ ở phía Đông nhà họ Triệu thì cảm thấy nguyên đan dao động cực kỳ mãnh liệt.
Hắn ẩn thân di chuyển tức thời đến hiện trường, vừa lúc nhìn thấy Lý Mân đang nhếch mông cho Triệu Vân “giám định và thưởng thức.”
Trước tiên Hồ Lân cảm thấy lỗ mũi nóng lên, hắn đưa tay sờ thì phát hiện là máu, sau đó nghe thấy Lý Mân hỏi Triệu Vân: “Ca ca, phải làm sao bây giờ?”, máu mũi đang phun trào của hắn lập tức ngừng, ghen tuông dâng lên lấp đầy trong lòng.
Sau khi cô rời khỏi, Lý Mân nằm trên nệm giường mà cô mới trải, nàng lăn lộn vài cái thì ngủ.
Ngủ tới nửa đêm, Lý Mân vì nóng mà tỉnh, nàng cảm thấy có thứ gì đó nóng rực dán lên người mình, ôm chặt lấy mình, quả thực là nóng muốn chết.
Lý Mân đá văng chăn, tay chân đá đạp lung tung vài cái, nàng cảm giác hình như mình đá trúng một cái gì đó, vừa nóng vừa cứng, lại giống như đồ vật nọ dưới bụng biểu ca Tử Long