Cửu Kiếp Hồ Tình 2


Lý Mân chẳng phải là người thông minh, đầu óc nàng phản ứng luôn chậm hơn thân thể nửa nhịp.
Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, chưa kịp sợ hãi, chân nàng đã đá về hướng đồ vật vừa nóng vừa cứng kia.
Lý Mân tuyệt đối tin tưởng nàng đã đá trúng một ‘con gà nhỏ’ trong không khí, hơn nữa còn nghe được một tiếng kêu đau đớn.
Nhưng nàng chẳng thấy gì cả.
Lý Mân bò trên giường, vừa nhìn vừa sờ xung quanh.
Vốn Lý Mân đang nóng muốn chết, giờ lại biến thành lạnh đến khó chịu, lưng nàng ẩm ướt toàn mồ hôi lạnh, đột nhiên nàng cảm thấy sợ hãi.
Sau khi nghe thấy tiếng răng mình đánh ‘lập cập’, Lý Mân quyết định xuống giường, cầm y phục vắt trước giường mặc vào, xách giày chạy ra ngoài.
Lý Mân mở cửa, sau đó lại quay về giường cầm xấp vải vệ sinh (kotex thời cổ ^^!) mà cô đã chuẩn bị cho nàng, lúc này mới chạy đi.
Triệu Vân vẫn chưa ngủ, hắn bày một bàn cát ở trong phòng, chăm chú nhìn bàn cát dưới đèn, định thần suy nghĩ. Trong lòng hắn đang so sánh thế lực ở Ký Châu ai mạnh ai yếu, đúng lúc đó lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, sau đó là giọng Lý Mân thì thầm: “Ca ca, mau mở cửa.”
Triệu Vân vội ra mở cửa.
Lý Mân ôm một đống những thứ gì đó nhào vào trong phòng, nàng vọt tới giường Triệu Vân, xốc chăn chui vào trong.
“Có chuyện gì vậy?” – Triệu Vân đóng cửa, sau đó đi tới gần, cúi người hỏi thăm.
Lý Mân co rúm thành một cục trong chăn Triệu Vân, hàm răng vẫn va vào nhau: “Tử Long ca ca, trong phòng muội có quỷ!”
Triệu Vân buồn cười nhìn nàng.
Hắn không phải kẻ theo thuyết vô thần, cũng không phải người mê tín, hắn cảm thấy trên thế giới này có rất nhiều điều không thể giải thích được, có thể thuận theo thì nên thuận theo.
Lý Mân nói vậy nhưng hắn cũng không tin, hắn cho rằng đây chỉ là lý do Lý Mân nghĩ ra để chui vào phòng mình mà thôi.
Triệu Vân cũng không phản bác hoặc vạch trần Lý Mân, chỉ cầm giá nến bằng bạc đặt trên bàn nhỏ trước giường, sau đó ngồi xuống giường, vuốt nhẹ mái tóc đen như mây xõa tung của Lý Mân, nhẹ giọng hỏi: “Bụng muội có đau không? Có muốn huynh xoa xoa không?”
Khi mẫu thân dạy Lý Mân cách ứng phó kinh nguyệt, hắn nghe mẫu thân nói rằng, khi kinh nguyệt của phụ nữ đến, bụng sẽ hay bị đau, hơn nữa cơ thể rét run, sau khi lấy chồng mới khỏi.
Không phải hắn cố ý nghe, nhưng vì giọng mẫu thân hơi lớn, hắn không cẩn thận đã nghe thấy.
Bụng Lý Mân lại không đau chút nào.
Nàng cũng cảm thấy rất kỳ lạ, cô nói khi kinh nguyệt tới, bụng sẽ luôn xoắn đau, hơn nữa thân thể sẽ cảm thấy rét run, nhưng nàng không thấy đau chút nào, ngược lại cảm thấy như có một mặt trời nhỏ trong bụng, đang tỏa nhiệt ra toàn thân, cực kỳ thoải mái.
Lý Mân định nói thật, nhưng khi nàng chui ra từ trong chăn, đang định nói thì nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Triệu Vân, lời đến miệng lập tức biến thành: “Cám ơn Tử Long ca ca…huynh đối với ta thật tốt…”
Triệu Vân nhìn Lý Mân chủ động xốc chăn và quần áo lên, tay chân mở rộng để lộ cái bụng trắng như tuyết, trong lòng hắn vừa buồn cười vừa yêu thương, hắn nhích tới gần Lý Mân một chút.
Hắn chà xát tay một lúc, đợi lòng bàn tay nóng lên mới đặt lên bụng Lý Mân.
Bụng Lý Mân mềm mại, trắng như tuyết, Triệu Vân vừa tiếp xúc liền bắt đầu liên tưởng. Hắn nhìn đi chỗ khác, bắt mình nghĩ đến những chuyện lớn lao, cố gắng thay đổi lực chú ý.
Một lát sau, hắn chà xát tay cho nóng rồi để lên eo Lý Mân.
Lý Mân cảm thấy rất thoải mái, nàng buông lỏng người, giống như con mèo con phơi bụng nằm trên giường, nói chuyện với Triệu Vân: “Tử Long ca ca, muội cảm thấy trong phòng muội có quỷ thật, muội còn đá đến… đến… cái đó…”
Lý Mân ngại ngùng không nói tiếp.
Triệu Vân nhướng mày nhìn nàng, ánh nến hắt lên những đường nét rõ ràng trên mặt hắn, mắt đẹp mi thanh, anh tuấn khiến tim người khác đập nhanh.
Lý Mân ngắm hắn, không nói tiếp được nữa, vội nói bừa: “Nơi này của huynh dương khí nhiều, để muội ngủ đây một đêm đi.”
Mặt Triệu Vân hơi đỏ lên, hắn “Ừ” một tiếng, giúp Lý Mân đắp kín chăn, sau đó xoay người tới ngồi bên bàn cát.
Sau một lúc, Lý Mân mới hỏi: “Tử Long ca ca, huynh đang nghĩ cái gì thế?”
“Bây giờ thiên hạ hỗn loạn, các lộ ngang ngược, khởi binh gây chiến, cũng không biết ai đúng ai sai, dân chúng lúc nào cũng đứng trong nguy cơ nước mất nhà tan. Dân chúng trong quận muốn tiến cử huynh làm Triệu Vương, để huynh cầm đầu, sau đó thay họ tìm một chỗ dựa vững chắc, huynh đã xem xét hộ mọi người, nhìn trong thiên hạ thì Viên Thiệu của Ký Châu…
Triệu Vân nói thao thao bất tuyệt, lời hắn nói với Lý Mân là thật, đều là ý nghĩ chân thật trong lòng hắn.
Lý Mân lẳng lặng nghe. Nàng biết Tử Long ca ca của nàng mang thiên hạ trong tim, được dân chúng trong quận kính yêu, đáng lẽ nàng nên lấy đó làm kiêu ngạo, nhưng không hiểu sao lòng nàng lại dâng lên nỗi thê lương không tên.
Thật lâu sau đó nàng mới hỏi: “Mấy ngày nữa huynh sẽ đi sao?”
Triệu Vân vừa dùng bàn cát vừa đáp “Ừ” một tiếng.
Mũi Lý Mân bỗng cay cay, khóe mắt ướt át, nàng vùi mặt vào trong chăn, hít ngửi hương vị Tử Long ca ca để lại trên chăn, đột nhiên nghĩ tới một khúc hát lưu truyền trên phố:
“Qua sông hái phù dung,
Đầm lan nhiều cỏ ngát,
Hái rồi biết tặng ai,
Nhớ tới người xa cách,
Ngoảnh đầu nhìn cố hương,
Đường dài sao xa tắp,
Chung lòng mà ly biệt,
Suốt đời u hoài mãi.” *
Nàng cúi đầu, nghiêng người, nhìn cây thương bạc dựng đứng trong góc phòng Tử Long ca ca, nước mắt lặng lẽ chảy ra.
Nam nhân vẫy vùng tranh đoạt vận mệnh thiên hạ, có ai nhớ tới thê tử đang đợi ở nhà…
********
Khi Lý Mân chạy tới, Hồ Lân cũng ẩn thân tới theo – dù nói thế nào, hắn cũng không thể để Lý Mân ở một mình với Triệu Vân được.
Hồ Lân đã rút ra kinh nghiệm từ bài học ở kiếp trước, đó chính là lúc nào cũng phải giữ, phải trông coi Lý Mân, không được để nàng rời khỏi tầm mắt của mình.
Lý Mân chui vào trong chăn của Triệu Vân, Hồ Lân không muốn chạm vào đồ vật của tình địch, vì vậy hắn đứng bên ngoài cửa sổ phòng Triệu Vân để trông Lý Mân.
Nghe nàng và Triệu Vân nói chuyện, lại thấy nàng lặng lẽ rơi lệ, Hồ Lân cảm thấy trái tim hắn co rút từng trận đau đớn – hắn tưởng có thể khống chế tất cả, nhưng tim hắn lại có ý chí riêng của nó, vì nàng mà đau.
Từ nay về sau, hắn nhất định sẽ ở bên nàng đời đời, không để nàng phải rơi lệ vì hắn bỏ đi lần nữa.
Sáng hôm sau, huyện úy mới nhậm chức Tiền Yên Minh tới bái phỏng Triệu Vân, Triệu Vân và phụ thân cùng tới tiền viện gặp khách.
Phu nhân họ Triệu đang chỉ huy mọi người chuẩn bị việc thành thân của Lý Mân và Triệu Vân, bận không thể tả.
Chỉ có Lý Mân là tương đối nhàn rỗi, nàng vốn muốn tới góp chút sức với cô, nhưng cô lại không nỡ để nàng vất cả, đuổi nàng về phòng rồi đóng cửa: “Thân thể con bất tiện, ngoan ngoãn ở lại đây cho ta!”
Sau đó còn bảo thị nữ Hồng Ân : “Mau đi phòng bếp xem canh táo đỏ hạt sen của tiểu thư đã chuẩn bị xong chưa?”
Sau khi Triệu Lí thị chỉ huy người hầu đi đặt heo và dê trong thôn, Hồng Ân tới tìm nàng, nói là tiểu thư mời bà tới.
Bà nhanh chóng tới chính phòng, vừa vào cửa đã bị Lý Mân ấn ngồi xuống trên giường.
Lý Mân bưng một chén canh táo đỏ hạt sen nóng hôi hổi dâng cho cô, nói như làm nũng: “Cô cô, người mau ăn chút gì rồi lại làm tiếp.”
Triệu Lí thị nhận chén, bắt đầu ăn từ từ.
Ăn được vài miếng, bà liếc Lý Mân đang ngồi gần mình: “Con đã ăn chưa?”
“Con ăn rồi!” – Lý Mân dựa sát vào người Triệu Lí thị, giọng nói thật đáng yêu mềm mại: “Cô cô thật thương con…”
Triệu Lí thị thở dài nói: “Hậu duệ mang họ Lý của chúng ta giờ chỉ còn lại mình con, cô cô là người thân nhất của con, con là do ta một vốc phân một vốc nước tiểu nuôi lớn, cô cô không thương con thì thương ai?”
Lý Mân cau mày: “Cô cô nói chuyện thật thô tục a!”
Triệu Lí thị vừa bực vừa buồn cười, vươn tay gõ lên lưng Lý Mân một cái: “Ô? Ta nói không đúng sao? Ngươi đến sáu tuổi còn đái dầm, ta đúng là một vốc phân một vốc nước tiểu mới nuôi lớn được ngươi a…”
Lý Mân nhận ra cô nàng lại bắt đầu muốn kể lể lịch sử gia đình, tiếp đó chính là công tích vĩ đại của nàng lúc tám tuổi còn đòi ngủ chung với cô cô, nàng bèn vội đứng dậy.
Triệu Lí thị thấy nàng hờn dỗi bỏ đi, cười nói với theo: “Sau khi thành thân với Triệu Vân, các ngươi muốn sinh bao nhiêu đứa cũng được, con trai cả thì theo họ Triệu, con trai thứ nhất định lấy họ Lý để tiếp nối huyết mạch nhà chúng ta…”
Buổi chiều, Triệu Vân đi lên trấn trên cùng với huyện úy mới nhậm chức.
Lý Mân đang ở trong phòng cô cô để chuẩn bị áo cưới thì Hồng Ân tới báo, nói là có cô nương họ Hồ mới chuyển đến ở căn nhà phía Đông tới bái kiến, phu nhân sai nàng tới mời tiểu thư ra gặp khách.
Lý Mân biết cô cô rất chú ý lễ tiết trước mặt người ngoài, nên trước hết nàng trở về phòng mình ở hậu viện để thay áo chải đầu, sau khi chỉnh tề mới theo Hồng Ân tới gặp khách.
Sau khi cúi chào cô cô, Lý Mân đứng thẳng người, liếc vị mỹ nhân đang đứng bên cạnh cô.
Nàng mới nhìn thoáng qua, chưa kịp nhìn kỹ thì nghe cô cô ra lệnh: “Tiểu Mân, mau bái kiến Hồ cô nương.”
Sau khi Lý Mân và Hồ cô nương bái kiến lẫn nhau, nàng mới có thể nhìn cho kỹ.
Hồ cô nương rất cao, da dẻ trắng nõn, khuôn mặt thon nhỏ, cặp mắt rất xinh đẹp, sâu thăm thẳm, đuôi mắt hẹp dài, khóe mắt phía trong hướng xuống, đuôi mắt nhếch lên, con ngươi đen sẫm trong suốt giống như bảo thạch ẩn mình dưới mặt nước… Quả là một đại mỹ nhân!
Lý Mân đang đánh giá thì Hồ cô nương liếc nàng, trên mặt mang ý cười, gò má bên phải có một cái lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện: “Ta là Hồ Lân, vừa mới theo huynh trưởng chuyển tới quý quận, huynh trưởng đã ra ngoài làm ăn, một mình Hồ Lân ở nhà, có gì mong tỉ tỉ chiếu cố nhiều hơn.”
Nhìn thấy nụ cười duyên dáng của nàng, Lý Mân hơi ngây người, hoảng hốt cảm thấy cảnh tượng này thật quen thuộc, giống như đã từng xảy ra ở kiếp trước. Hơn nữa vị muội muội Hồ Lân xinh đẹp này sao lại quen mắt đến vậy, giống như đã từng gặp trong kiếp trước…
Triệu Lí thị cười mắng Lý Mân: “Nha đầu ngốc, đang ngây người ra làm gì đấy, còn không mau mời Hồ muội muội ngồi xuống.”
“Vâng” – Lý Mân nghe lời đáp lại, ra hiệu mời Hồ mỹ nhân ngồi xuống.
Nàng gọi thị nữ tới, đang muốn sai mang trà và bánh lên thì Hồ mỹ nhân lại cười nói: “Tỉ tỉ không cần bận tâm, trong nhà ta có trà táo đỏ và bánh điểm tâm rất ngon, tỉ có muốn về nhà ta nếm thử không?”
Lý Mân còn đang do dự thì nghe Triệu phu nhân nói: “Việc trong nhà đã có cô lo, con đi chơi với Hồ cô nương đi.”
Nhà họ Triệu là một nhà giàu có tiếng, được xưng là hộ lớn trong thôn. Bình thường Triệu Lí thị rất chú trọng chuyện gia thế, những cô nương có khả năng làm bạn với Lý Mân rất ít, bà cũng cảm thấy Lý Mân rất cô đơn, không thường chơi với các khuê nữ khác, vì vậy mới cổ vũ Lý Mân kết giao với vị Hồ cô nương này.
Cô cô đã nói như vậy, Lý Mân bèn đồng ý đi theo Hồ cô nương. (Kui: *ôm đầu*, thôi xong rồi Triệu ca ca, mỹ nhân gì mà mỹ nhân, còn không phải là…. Hồ Lân: *dịu dàng nhét khăn tay vào mồm Kui*. Kui: Ứ ứ ặc ặc..)
Thị nữ của Hồ cô nương kêu Thanh Tú, là một nha đầu trầm mặc, nàng ta cũng đi theo Hồng Ân.
************
Chú thích:
*Đây là bài thơ Qua sông hái phù dung, là bài thứ sáu trong Cổ thi thập cửu thủ, tả một vị du tử nơi đất khách hoài niệm thê tử tại cố hương. Bài thơ bắt đầu từ việc hái hoa tặng người nhưng đường xa khó gửi tới nơi và nỗi thất vọng thương tâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui