Cửu Kiếp Hồ Tình


Lý Mân đi không được bao xa đã không thể chống đỡ nổi nữa.
Tuy giờ là mùa hạ nhưng nàng vẫn cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Rừng đào rộng lớn giống như một tấm lưới vô hình, bao phủ bước chân nàng, khiến nàng nhấc chân cũng khó. Lý Mân tựa vào một gốc đào, đứng một hồi lâu mới rời đi.
Sau khi trở về tiểu viện, nàng đẩy cửa, bước vào phòng, ngồi lên giường, cởi giày thêu, sau đó nằm trên giường, kéo cao chăn che người.
Tấm chăn dường như quá mỏng, từ cột sống nàng dâng lên từng trận rét lạnh, tỏa ra tứ chi, khiến nàng lạnh đến run lẩy bẩy.
Thị nữ Hồng Ân và Cốc Tỉnh lo lắng đứng bên cạnh nhìn nàng.
Toàn thân Lý Mân run rẩy, nàng đưa lưng về phía Hồng Ân và Cốc Tỉnh, chật vật nói: “Đắp thêm cho ta một cái chăn.”
Tấm chăn dày đè ở trên thân, cuối cùng Lý Mân cũng có được chút ấm áp. Nàng cuộn tròn thành một cục, cảm thấy lạnh từ trong xương cốt.
Hồng Ân bước tới gần hỏi: “Tiểu thư có muốn nô tì bẩm báo với tam công tử không?”
“Không cần… nếu ca ca hỏi.. cứ nói.. cứ nói ta mệt.. muốn ngủ một chút..”
Chiều xuống, bên ngoài trời lại mưa, mặt đất khó khăn lắm mới khô lại trở nên ướt đẫm.
Mưa không lớn, chỉ tí tách rơi trên đất.
Sau khi Lý Vũ hỏi thăm qua Hồng Ân cũng không tới chỗ nàng nữa. Thấy mưa rơi tí tách, đám công tử bọn hắn bèn bày tiệc uống rượu nghe hát, đến mai mới ra về, cho nên tâm tình rất vui vẻ.
Hồ Lân và Hoắc Chỉ đánh nhau đến bầm dập nên không có mặt mũi đi gặp người khác, chỉ sai nô tài đi thông báo một tiếng, sau khi đôi bên trừng mắt với nhau thì lần lượt rời khỏi Nhạc Du Nguyên.
Lý Mân nửa mê nửa tỉnh, mỗi lần tỉnh lại, nàng đều cố gắng nhìn xem trong phòng còn có người nào khác hay không.
Nhưng mỗi lần đều chỉ có Hồng Ân và Cốc Tỉnh tới hoàn thành trách nhiệm, không có người khác tới, Hồ Lân càng không thấy đâu.
Đến ngày thứ hai, khách khứa đều rời khỏi, phủ nhà họ Lý ở Nhạc Du Nguyên lại trở nên tĩnh lặng. Lý Vũ vội đi thi tuyển vào Vũ Lâm Quân, ngày nào cũng đi sớm về trễ, trong dinh thự chỉ còn lại Lý Mân.
Những giận dữ và đau xót ban đầu của Lý Mân dần biến mất, nàng chỉ mong Hồ Lân có thể tới giải thích với nàng.
Nhưng Hồ Lân không tới.
Lý Mân không thể đợi đến khi Hồ Lân tìm tới, bèn chật vật mang theo Hồng Ân tới bờ hồ phía sau rừng đào.
Mặt hồ phẳng lặng như một tấm gương, Lý Mân chờ đến tận tối, nhưng Hồ Lân vẫn không xuất hiện.
Mùa hè dần trôi qua, thời tiết bắt đầu trở nên mát mẻ, Lý Mân đã tới đợi rất nhiều lần.
Nhưng Hồ Lân dường như đã biến mất trên thế gian, không có chút tin tức nào.
Cuối cùng Lý Mân cũng bỏ cuộc, không tới bên hồ đợi Hồ Lân nữa.
Người đầu tiên phát hiện Lý Mân khác thường là Lý Vũ.
Hắn luôn bận rộn, đến khi công việc xong xuôi mới phát hiện, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, gương mặt trái xoan nõn nà của Lý Mân đã trở nên hốc hác, cằm cũng nhọn đi, quần áo mặc trên người rộng thùng thình như một đứa trẻ mặc đồ người lớn.
Lý Vũ vội sai người trở về Trường An thông báo tình trạng của Lý Mân ẫu thân.
Lý phu nhân nhận được tin, không đợi đến khi Lý Không trở về, lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa, nhanh chóng tới dinh thự ở Nhạc Du Nguyên.
Xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Lý phu nhân đã mặc kệ tất cả, nhảy xuống xe ngựa, chạy vọt tới phòng Lý Mân.
Lúc này nàng mới biết Lý Mân đúng thực đã bị bệnh.
Lý Vũ đã mời nữ y của gia tộc Thuần Vu tới xem bệnh cho Lý Mân.
Nữ y vất vả xem bệnh nửa ngày cũng chỉ nói rằng: “Tiểu thư tâm tính mẫn cảm, lo nghĩ hại đến lá lách, gan không ổn… Đây là tâm bệnh”, sau đó kê mấy thang thuốc bổ nhưng không có hiệu quả, Lý Mân vẫn bệnh như trước.
Lý phu nhân ôm con gái, không ngừng truy hỏi: “Tiểu Mân, rốt cuộc con có tâm sự gì, mau nói ẫu thân, nói ẫu thân đi!”
Lý Mân nhắm mắt.
Nàng phải nói thế nào với mẫu thân? Nói rằng nàng là cô gái mười lăm tuổi đã có quan hệ với một nam nhân, mà nam nhân đó lại thích nam nhân? Nói rằng nàng đã bất chấp hết thảy thích một người nhưng lại bị vứt bỏ?
Chỉ có thể tự trách mình.
Lý Mân không nói được.
Toàn thân nàng rét run, không có chút sức lực, cổ họng khô, hô hấp khó khăn, mỗi lần thở ra hít vào đều giống như kim đâm vào phổi.
Lý phu nhân nhìn con gái ngày càng tiều tụy, nước mắt tuôn trào, nàng run rẩy sờ tay Lý Mân mới phát hiện, cổ tay Lý Mân vốn đầy đặn giờ đã giống như cành cây khô, gầy trơ cả xương, lòng bàn tay ướt đẫm, lúc nóng lúc lạnh.
Lý phu nhân òa khóc.
Trong lòng Lý Vũ vô cùng hối hận, mẫu thân đã giao muội muội cho hắn, hắn lại không quan tâm muội muội đầy đủ. Hắn tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Mẫu thân, hay là để con tự mình vào cung tìm nam ngự y?”
Bây giờ mạng của con gái chỉ trong sớm chiều, Lý phu nhân nào còn quan tâm ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ gì đó, chỉ khóc lớn nói: “Vũ nhi mau đi đi!”
Lý Vũ tới gần, vuốt ve khuôn mặt hốc hác của muội muội, trong lòng cực kỳ đau xót, hắn quay người, nhanh chóng xuất phát.
Tuy đã mời rất nhiều danh y tới khám và chữa bệnh, uống không biết bao nhiêu thuốc, nhưng sau một thời gian ngắn, Lý Mân đã ốm liệt giường không dậy nổi.
Lý Không hủy chuyến đi Lũng Tây xem mặt của Lý Mân, ngày ngày cùng vợ ở tại dinh thự để chăm sóc con gái.
Đại ca của Lý Mân là Lý Thường mang vợ là Từ thị vội vàng trở về từ Nam Quận, nhị ca Lý Nghê cũng vội vàng mang thê tử Hàn Thị trở về từ đất phong của cha vợ là quan nội hầu Hàn Hưng. Tam ca xin nghỉ dài hạn với tướng quân thống lĩnh Vũ Lâm Quân, ở lại trong dinh thự để trông nom muội muội.
Mọi người trong nhà đều không nói về bệnh tình của nàng, nhưng khi chỉ có một mình, họ thường lén lút rơi nước mắt, mọi người đều hiểu Lý Mân sẽ không qua nổi mùa hè này.
Lý Mân cũng biết bệnh tình của mình.
Từ nhỏ nàng là một đứa trẻ khỏe mạnh, rất ít khi bị bệnh, không ngờ vừa mắc bệnh đã nghiêm trọng đến mức này. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân không còn khí lực, cổ họng nát bấy, nói chuyện hay uống nước cũng khó khăn, toàn thân rét run, lạnh đến mức xương cốt đau nhức, dù đắp chăn cũng thấy lạnh.
Đối với nàng, sống đã trở thành một một chuyện thống khổ.
Nàng đã muốn tự sát, nhưng trong bụng nàng lại có một nguồn nhiệt nho nhỏ, tỏa ra hơi ấm, duy trì sinh mệnh của nàng, khiến nàng muốn chết cũng không dễ.
Hồ Lân vẫn không xuất hiện.
Một ngày cuối tháng bảy, bầu trời âm u, buổi chiều bắt đầu mưa to.
Lý Mân phảng phất như có lại một chút sức, nàng sai Hồng Ân mở cửa sổ, sau đó xin mẫu thân và các chị dâu tạm lánh mặt một lúc.
Khi nàng bệnh, người nhà luôn vây quanh nàng, nhưng đến lúc sắp chết, nàng chỉ muốn được ở một mình.
Người nhà ai cũng thương nàng, thấy nàng rơi lệ, mọi người đều nghe lời nàng.
Hai chị dâu dìu đỡ mẫu thân của Lý Mân – Lý phu nhân rời khỏi phòng.
Bọn thị nữ cũng bị Lý Mân đuổi ra ngoài, trong sân không có một bóng người.
Lý Mân tựa trên gối, nàng lắng nghe tiếng mưa rơi ào ào bên ngoài, nước mắt sớm đã khô cạn nay lại chảy không ngừng.
Từ sau khi bị bệnh nàng không hề khóc, nhưng mấy ngày gần đây không hiểu sao tuyến lệ như bị mất khống chế, không thể ngừng rơi lệ.
Mỗi người con gái đều có tuổi mười lăm, tuổi mười lăm như đóa hoa nở bung tràn đầy sức sống.
Tình yêu tuổi mười lăm giống như lửa cháy trên đồng cỏ cuối thu, một khi bắt đầu sẽ thiêu rụi tất cả.
Giờ đây, trận lửa ấy sắp mang đi sinh mệnh của Lý Mân.
Nguồn nhiệt trong bụng giúp Lý Mân chật vật đứng dậy, nàng vắt cái áo lên khung giường, buộc thành một cái thòng lọng.
Sau khi khoác thòng lọng lên cổ, trước khi ngồi xuống, Lý Mân thầm cầu nguyện với trời xanh:
“Nếu có kiếp sau, ta nguyện không gặp lại hắn, mãi mãi không yêu hắn…”
******
Một lát sau, Lý Vũ thấy không yên lòng, bèn lặng lẽ tới nhìn muội muội.
Hắn đẩy cửa phòng, lại phát hiện cửa phòng bị cài then.
Trong lòng Lý Vũ hoảng loạn, hắn vội vàng chạy tới chỗ cửa sổ.
Cửa sổ vừa đẩy đã mở.
Lý Vũ đứng bên ngoài cửa sổ, hắn thấy muội muội nhắm mắt bình thản ngồi trên giường, sau đó lại thấy cổ muội muội được tròng vào một cái thòng lọng vắt trên khung giường.
“Tiểu Mân—— ” – Lý Vũ gào khóc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui