Cửu Liên Hoàn

Khi Đinh Linh Nhi gặp lại Thạch Trụ thì đã gần trưa rồi, là quản gia Từ Phúc Quang đưa y về, ánh mắt của Thạch Trụ tránh nhìn mọi người, mệt mỏi suy sụp, Từ Phúc Quang ngay cả nhìn cũng không nhìn y.

“Ông chủ Đinh, đại soái của chúng tôi phân phó, hôm nay các người có thể đi rồi, bây giờ theo ta đi lĩnh tiền.”

Tất cả mọi người ngốc ra, lúc lâu sâu, Đinh Đại Chung thử thăm dò: “Đây là……vì sao vậy?” Nên biết là Hạ phủ rất ít khi đuổi người giữa chừng như vậy, hơn nữa sắc mặt của Từ quản gia không tốt lành gì, Thạch Trụ cũng không giống bình thường, đây rõ ràng là có chuyện rồi, nếu không hỏi cho rõ sao có thể cứ vậy mà đi, về sau trên đường hành nghề sao có thể ngẩng mặt lên được, thử hỏi có ai dám chiếu cố đến người đã đắc tội với Hạ phủ đây? Đinh gia ban gánh không nổi đâu.

Từ Phúc Quang lạnh lùng hâng một tiếng.

Đinh Đại Chung thế là liền từ trong túi đeo bên người lấy ra hai văn tiền lén nhét vào tay hắn, mí mắt Từ Phúc Quang vặn vẹo, cuối cùng nhìn thẳng đánh giá đám người xui xẻo này.

“Ta khuyên ngươi, vì sao cũng đừng nên hỏi! Nếu không sẽ chạm đến tổ tông của vị đó đấy, mau đi đi thôi, đây cũng là vì tốt cho các ngươi.”

Đinh Đại Chung nhìn biểu tình của hắn, biết lời hắn nói là thật tâm, nhưng ông lại không cam tâm, liền đem ánh mắt tìm hiểu hướng về phía Thạch Trụ, không biết vì sao ông cảm thấy Thạch Trụ khẳng định là có quan hệ với biến cố này.

Đầu Thạch Trụ lại càng cúi thấp hơn.

“Nhanh đi đi, nếu như các ngươi quá lo lắng chuyện này, thì cứ nói với bên ngoài là lão thái thái muốn đổi khẩu vị………. Nói cho các ngươi biết, ta như vầy là đã không làm tốt phận sự rồi, chứ nếu y theo ý tứ của đại soái, thì ngài hận không thể mau chóng đuổi các ngươi ra khỏi Bắc Bình.”

“A………” Mọi người lại ngây ra một lần nữa, bọn họ không nghĩ ra được rốt cuộc là làm sao mà đắc tội đại soái, họ ngay cả mặt của hắn cũng không thấy được mấy lần,

Đinh Linh Nhi nhìn Thạch Trụ, nàng thấy rằng chuyện mà nàng lo lắng rốt cuộc đã phát sinh rồi, Thạch Trụ chen vào giữa hai người đó, ngăn cản chuyện tốt của Hạ Thiên Thành, Hạ Thiên Thành không xử lý y mới là chuyện lạ.

Nhìn thấy bộ dáng suy sụp của Thạch Trụ, nàng đau lòng xót dạ không nói ra lời, nàng tức giận người cha cổ hủ của nàng, càng giận Hoàng Hổ một lòng phá rối, nhưng bây giờ nói gì cũng muộn rồi, nàng lẳng lặng đi qua, không nói một lời cầm lấy tay Thạch Trụ, tay của Thạch Trụ lại ngoài ý muốn run lên.

Y không hề nhìn nàng.

Đinh Linh Nhi lại cảm thấy khẩn trương, ánh mắt nàng dịu dàng thương xót, Thạch Trụ từ đầu đến cuối lại không hề ngẩng đầu, Đinh Linh Nhi đột nhiên có chút ủy khuất, nàng nghĩ không ra nguyên nhân Thạch Trụ không để ý đến nàng, đúng vậy, nàng cũng không biết là đã phát sinh chuyện gì, nhưng cho dù là trời có thủng lỗ, cũng không đến mức này. Có Đinh Linh Nhi nàng bên cạnh, xem ai dám oán trách y một câu thử xem, đừng cho rằng y trung hậu mà dễ ăn hiếp, Đinh Linh Nhi nàng sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Càng nghĩ như thế, Đinh Linh Nhi lại càng nghẹn trong lòng, nàng mãnh liệt kéo tay Thạch Trụ.

Lần này Thạch Trụ rốt cuộc cũng ngẩng mắt lên, mặc dù chỉ trong thoáng chốc mà thôi, nhưng ánh mắt tràn đầy mệt mỏi, áp bức, bi thương, hoảng hốt…….. Y thật sự vẫn không có chút can đảm nào nhìn thẳng vào mắt nàng, một Thạch Trụ như thế Đinh Linh Nhi trước đây chưa từng thấy qua.

“…….Huynh ngẩng đầu lên đi!” Trong lòng Đinh Linh Nhi có một tư vị khó nói nên lời, thanh âm của nàng không lớn nhưng lại rất kiên định.

Tay của Thạch Trụ bị nắm chặt, bàn tay nhỏ bé ấm áp đó dường như trở thành điểm tựa cho tất cả sức lực của y, tim Thạch Trụ đột nhiên chua xót.

Y bỗng nhiên nghiến răng.

Thạch Trụ, ngươi là một nam nhân yếu đuối! Ngươi cứ như các bà các cô không có tiền đồ! Người nếu để cho ngay cả sư muội cũng lo lắng cho ngươi. Nếu như vậy ngươi thật sự là một chút tôn nghiêm cũng không có rồi………….Gương mặt Thạch Trụ trương đỏ lên, y cuối cùng cũng ấm áp ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước. Đinh Linh Nhi thâm sâu nhìn y một cái, sau đó quay đầu lại nói với Đinh Đại Chung, “Cha đi lĩnh tiền đi, chúng con trở về thu xếp đồ đạc.”

Đinh Đại Chung không nói gì, Thạch Trụ chân chất sẽ không che giấu điều gì, đây cho dù là ai cũng đều thấy chuyện này khẳng định là có quan hệ với y. Nhưng Đinh Đại Chung biết, Thạch Trụ bướng bỉnh nếu như đã có chủ ý là không nói ra, vậy dù thế nào cũng sẽ không nói, trong lòng âm thầm than một tiếng, Đinh Đại Chung đành đi theo Từ quản gia. Hoàng Hổ phẫn nộ quay lại nhìn Thạch Trụ và Đinh Linh Nhi, bộ dáng Thạch Trụ thất thần và Đinh Linh Nhi lạnh như băng khiến hắn phải nuốt trở về lời định nói ra, hắn biết có nói ra cũng không có kết quả gì, Đinh Linh Nhi cũng sẽ không từ bỏ y, hắn nặng nề hâng một tiếng, quay đầu rời đi.

Thạch Trụ và Đinh Linh Nhi lặng lẽ theo sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui