Đại Đầu không có kinh nghiệm, tất nhiên không nhìn ra khối phong thạch nào có vấn đề, nghĩ nghĩ hỏi: “Có người đã đến đây, cho nên khối phong thạch nào hắn đã động qua chính là lối ra chính xác?”
Ngô Lão Cẩu gật đầu lại lắc đầu, nói: “Tôi cũng không chắc, nhưng có thể thử xem.”
Nói xong, y để Đại Đầu tránh qua một bên, chính mình đi đến bên cái la bàn đồng đen, dùng sức xoay la bàn theo chiều kim đồng hồ, mãi cho đến khi cực bắc của la bàn chỉ vào phong thạch trên tường.
Bên tai nghe thấy một tiếng vang ầm ầm, chỉ thấy khối phong thạch hạ xuống rồi khảm vào bức tường đá, lộ ra một cái thông đạo tối hù phía sau.
Đại Đầu trợn mắt há hốc mồm, sau khi đứng hình một lúc lâu mới tìm về được giọng nói của mình, dùng biểu tình sùng bái nhìn về phía Ngô Lão Cẩu, kích động nói: “Ngô đại ca, làm sao anh biết cái la bàn này có thể khống chế phong thạch?”
Ngô Lão Cẩu thản nhiên nở nụ cười, y không nói cho Đại Đầu biết đây là dùng kinh nghiệm từ vô số lần sống chết để đổi lấy được, la bàn này không bị gỉ sét, vừa nhìn là biết mới bị động vào gần đây, hơn nữa cơ quan duy nhất ở đây chính là phong thạch, cẩn thận suy nghĩ một chút cũng không khó đoán. Đương nhiên, lỡ mà gặp phải mộ chủ khó chơi, phía sau phong thạch sẽ bắn ra hàng loạt tên ngầm hoặc là đổ thuỷ ngân xuống, vậy thì hôm nay bọn họ xem như không gặp may.
Nhưng hiện giờ cũng không tiện giải thích nhiều, y nói cho Đại Đầu vài nguyên nhân đơn giản, hai người một trước một sau đi tới trước thông đạo.
Ngô Lão Cẩu dùng đèn pin quét qua, phát hiện phía sau thông đạo rất rộng, đủ để bốn năm người cùng vào một lúc, đem một cái xe đẩy nhỏ vào cũng không vấn đề. Tựa hồ thông đạo rất dài, sâu bên trong tối đen một mảnh, cũng không biết thông ra chỗ nào.
Ngô Lão Cẩu nhíu nhíu mày, tình huống trước mắt này thật ra nằm ngoài dự liệu của y. Đầu tiên, mộ đạo bình thường sẽ không xây rộng như vậy, trừ phi có cách dùng khác. Huống chi, thông đạo này được xây bằng đá, rất tốn thời gian và sức lực, chắc chắn một người không thể làm được. Nhưng nhìn qua chủ mộ ở đây khi còn sống cũng không giống người có tiền, nếu không cũng không đến mức một cái minh khí cũng không có, vậy thì tiền đâu mà xây cái thạch đạo nhìn chẳng có chút tác dụng nào như vậy?
“Ngô đại ca?” Đại Đầu thấy y đứng hoài không nhúc nhích, nhịn không được kéo kéo y.
Ngô Lão Cẩu nghe vậy quay đầu lại, cúi đầu thoáng nhìn qua bàn chân phải sưng vù của Đại Đầu, đột nhiên thở dài, nhìn hắn nói: “Cậu có tin tôi không?”
Đại Đầu ngẩn người, lần đầu tiên hắn thấy đối phương dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy nói chuyện với hắn, nhất thời không theo kịp đã xảy ra chuyện gì.
Từ khi cùng nhau làm chiến hữu chung đội tới nay, Đại Đầu rất ít khi nhìn thấy Ngô Lão Cẩu không cười, không nói rõ được là vì sao, chỉ cần có y bên cạnh, tâm tình của những người xung quanh cũng đều sẽ thả lỏng hơn rất nhiều.
Đợi một hồi, thấy Ngô Lão Cẩu còn đang chờ câu trả lời từ mình, hắn mới nhớ ra là đối phương đang nghiêm túc hỏi hắn một vấn đề.
Thần sắc của Đại Đầu cũng nghiêm túc hẳn lên, nói: “Cái mạng của em là do Ngô đại ca cứu, đương nhiên em tin anh.”
Ngô Lão Cẩu chỉ liếc mắt nhìn vào cái thông đạo không thấy điểm cuối, nói: “Con đường này xây ngay ngắn như vậy, chỉ sợ phía trước sẽ còn rất xa, chân của cậu đã bị thương, nếu đi nhiều vết thương sẽ nặng thêm. Nếu cậu tin tôi sẽ nhanh chóng quay lại tìm cậu, vậy thì ở đây chờ, tôi đi dò đường trước. Còn nếu cậu không tin, vậy thì chúng ta cùng nhau đi, nhưng như vậy sẽ chậm trễ hơn.”
Lúc y nói chuyện không có cười, ngôn ngữ cũng không có khí thế ép buột, ngược lại càng giống như đang thành tâm thành ý hỏi ý kiến của người khác.
Mấy ngày nay quả thật Đại Đầu vẫn xem y như anh trai, lúc này đương nhiên đồng ý, hứa sẽ đứng đây chờ.
Vì chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào, Ngô Lão Cẩu để những đồ vật có thể dùng được ở lại, trước khi đi nghĩ nghĩ một lúc, xoay người cởi khẩu súng lục bên hông đưa cho Đại Đầu: “Cây súng này cậu cầm đi.”
Đại Đầu ngạc nhiên, hắn biết khẩu Mauser này là do sư trưởng đưa cho Ngô Lão Cẩu, lập tức lắc đầu không dám nhận.
Ngô Lão Cẩu nở nụ cười, nhét khẩu súng vào tay Đại Đầu, nói: “Tôi có đao để phòng thân.” Nói xong xoay người bước vào thạch đạo tối mịt.
Ở trong đấu, đến nay y rất ít khi đoán sai. Tỷ như cái thông đạo này quả thật rất dài, dài đến mức y đã quên mất mình đi bao lâu rồi, mà vẫn chưa đi đến cuối.
Đi mà không có mục tiêu trong bóng đêm chính là một chuyện dễ rèn luyện ý chí và sức chịu đựng nhất, cũng rất dễ dàng xuất thần nghĩ đến những chuyện không đâu lúc này Ngô Lão Cẩu lại cảm thấy nhớ Tam Thốn Đinh lạ lùng, có tiểu tử kia bên cạnh, ít nhấất cũng không buồn như vậy.
Lúc mấy năm trước, khi y hạ đấu chưa mang chó theo, cũng khó tránh khỏi cảnh tượng đi một mình trong mộ đạo tối mịt thế này, có một lần gặp phải quỷ đả tường phải lăn qua lăn lại trong đấu bốn năm ngày mới ra được. Hiện tại y hạ đấu không cần phải đi một mình, mấy việc nặng như đào hang linh *** này nọ cũng có người làm giúp, y chưa bao giờ tưởng nhớ những ngày một mình dốc sức làm việc, bây giờ lại ngẫu nhiên nhớ về lúc còn một mình vô tư vô lo. Con người luôn chờ đến lúc gần mất đi mới biết quý trọng, kỳ thật y không xem mạng mình nặng bao nhiêu, nhưng sau khi suýt chết quay về, mới quyền luyến cảm giác còn sống.
Bất quá trước mắt đã không còn thời gian tự hỏi vấn đề này, bởi vì cuối cùng ở phía cuối thông đạo cũng xuất hiện luồng ánh sáng mờ nhạt, khiến cho y mừng như điên khi nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa. Ngô Lão Cẩu nhanh chân, cuối cùng là gần như chạy qua.
Khi luồng không khí mới mẻ kèm cảm giác lành lạnh của gió ập tới, Ngô Lão Cẩu mới phát hiện, lối ra của thông đạo nằm ở một vách núi dựng đứng, sườn núi bên cạnh lối ra có gắn hai sợi xích sắt thả xuống chân núi, cũng không biết để làm gì. Chỉ vì núi rừng ở đây tươi tốt, hơn nữa ít người lui tới, hai sợi dây xích bị lẫn vào rừng, không nhìn kỹ không thể phát hiện được.
Y ngẩng đầu nhìn bầu trời, đoán rằng lúc này đã là chiều, không ngờ mình đã đi hết nửa ngày trong thông đạo. Trong lòng Ngô Lão Cẩu thầm đánh giá, ít nhất y đã đi qua hơn 10km, dựa theo lộ trình, lối ra này chắc là nằm ở phía đông sau lưng Đỉnh Trương Cổ.
Trong lòng khẽ động, Ngô Lão Cẩu bỗng nhớ ra, năm mươi năm trước ông già kia cũng được mọi người tìm thấy dưới chân Đỉnh Trương Cổ. Địa thế của Đỉnh Trương Cổ rất hiểm trở, ít người qua lại, những năm gần đây cả người lẫn vật dều không dám bén mảng tới, càng thêm hoang vắng. Nói cách khác, nếu muốn làm chuyện tránh tai mắt của người khác, chọn nơi càng ít người thì càng tốt.
Ngô Lão Cẩu bỗng nhiên hiểu được công dụng của thạch đạo này, và tại sao chỉ có khối phong thạch của con đường này bị động qua.
Y nhíu nhíu mày, quyết định quay về tìm Đại Đầu trước, bọn họ phải rời khỏi đây, có lẽ cũng không phải chỉ có một cái thông đạo này.
Nhưng mà y ngàn tính vạn tính, nhưng cũng không tính đến khi y trở về theo đường cũ, khi trở về cái thạch thất hình tròn kia, lại không thấy tung tích của Đại Đầu đâu.
Diêm trong tay nhanh chóng bị đốt sạch, Ngô Lão Cẩu thấy rõ, trên la bàn đồng đen có một khẩu súng, chính là khẩu súng y đưa cho Đại Đầu trước khi đi.
Mặt Ngô Lão Cẩu trắng nhợt, tựa hồ đoán được gì đó, đột nhiên cảm nhận có người đang đứng sau mình. Bất động thanh sắc lấy đoản kiếm trên người ra, y xoay người một cái đâm về phía bóng người đang tới gần.
Ai ngờ một kiếm này vậy mà lại vung vào không khí, cổ tay y cũng nhanh chóng bị ai đó nắm lấy.
Lực đạo của đối phương quen thuộc lạ thường, y sửng sốt một chút, lập tức buột miệng: “Trương ——-“