Người phỏng vấn: Xã trưởng nhà xuất bản Lão Trường Sa, chủ biên “Lão Cửu Môn”, người lên kế hoạch ‘Những chuyện lộn xộn của Cửu Môn’, người già nhất Trường Sa, bản lĩnh cực mạnh, người phỏng vấn nhiều nhân vật nhất —- Tam Mộc.
Người được phỏng vấn: Lão Cửu Môn được xưng lên trời xuống đất không gì là không làm được, nhưng kỳ thật là quân đoàn lưu manh nhất Trường Sa – Cửu Môn Đề Đốc.
Đối tượng đầu tiên được phỏng vấn đương nhiên là Ngũ gia người gặp người thích hoa gặp hoa nở của chúng ta.
Thế là Tam Mộc rất có mắt nhìn xa trông rộng mang theo một cục xương đầu nhập khẩu từ nước ngoài đến —- Đừng hiểu lầm, mọi người đều biết chó nhà Ngũ gia không phải cái gì cũng ăn, thí dụ như mì Cửu gia làm cho tới bây giờ ngửi cũng không thèm ngữi nữa là. Huống chi là con chó nhỏ bảo bối Nhu Đinh Đinh.
Chỉ là, chưa kịp đi vào tiền viện, liền gặp quản gia Ngô gia ý cười đầy mặt chạy ra ngênh đón, nói: “Là chủ biên Tam Mộc? Thật không khéo, hôm qua Ngũ gia dẫn Đinh Đinh hạ đấu, hôm nay không thể phỏng vấn. Mong rằng ngày khác lại đến.”
Tam Mộc (nội tâm. cào tường): Ây dô, Ngũ gia ngài nhân duyên rộng rãi đã sớm thám thính hôm nay tôi đến nên chạy trước! Cũng tốt, lần này thám thính người bên cạnh ngài trước, về sau lúc phỏng vấn Phật Gia tự nhiên không thể thiếu ngài. (cười gian ing...)
(ngoài mặt. cười mỉm chi): Ai da, như vậy thì phiền quản gia đại nhân vài phút, để tôi hỏi mấy vấn đề rồi hãy đi.
Quản gia (rối rắm): Như vậy a, Ngũ gia có dặn nói.....
Tam Mộc (O(∩_∩)O): Ngũ gia tốt bụng như vậy, sao có thể để tôi chưa bước vào cửa đã đi được chứ?
Quản gia (bừng tỉnh): A, nếu như vậy, mời chủ biên vào trong.
Vẫn là Bích Loa Xuân tốt nhất.
Tam Mộc (bày bút mực một cách chuyên nghiệp): Không biết ngài đi theo Ngũ gia bao nhiêu năm rồi?
Quản gia (chìm vào trạng thái nhớ lại): Tính tính cũng cỡ.... Năm năm? Nói ra, cái mạng này của tôi là do ngài ấy cứu. Tôi không phải người Trường Sa, là một người ăn xin đến đây, năm ấy đại hạn không có lương thực, tôi cùng đường nên muốn đến ngoại ô Trường Sa tìm đồ cổ trong bãi tha ma, không ngờ đụng phải chủ mộ khó xơi, may là lần đó gặp Ngũ gia mới kéo được cái mạng về... A a, xem tôi nói tới nói lui lại lạc đề rồi, Ngũ gia ấy, lúc ngài ấy mới tới Trường Sa cũng chỉ có mười tuổi à, lúc tôi gặp ngài ấy cũng mới hai mươi, có chút danh tiếng ở Trường Sa, ngài ấy cũng chỉ là một người cô đơn, toàn dựa vào bản lĩnh đi lên, hiện tại thanh danh có, nhưng những khổ cực trước kia chỉ có ngài ấy biết. Ngũ gia của chúng ta không dám nói là người có uy vọng cao nhất Trường Sa, nhưng tuyệt đối là người có nhân duyên tốt nhất. Hơn nữa, những việc đã trải qua, lại làm nghề này, người có thái độ làm người giống Ngũ gia, thật không nhiều đâu.
Tam Mộc: Vậy ngài cho rằng người có uy vọng cao nhất Trường Sa là ai? O(∩_∩)O
Quản gia: À..... Chắc là Trương Đại Phật Gia.
Tam Mộc: Vậy ngài cảm thấy hai người bọn họ cường cường liên thủ sẽ ảnh hưởng gì đến Trường Sa? O(∩_∩)O
Quản gia: Đương nhiên là chuyện không thể tốt hơn.
Tam Mộc: Vậy ngài thừa nhận Nhất Ngũ là chuyện mà mọi người đều mong muốn? O(∩_∩)O
Quản gia: Đương nhiên..... A, ơ, này không tiện đánh giá. Chuyện của bọn họ, chỉ có bọn họ mới biết.
Tam Mộc (nội tâm): Ngũ gia ngài muốn phản công cũng không thành, cháu trai tương lai của ngài đã chứng minh được điểm ấy rồi.
(trên mặt mỉm cười): Bọn họ quen nhau như thế nào vậy?
Quản gia (chủ tử nghiêm cấm truyền ra ngoài): Này...... Tôi cũng không biết.
Tam Mộc: Bọn họ bên nhau từ khi nào?
Quản gia: Này..... Không nhớ rõ.
Tam Mộc (nội tâm): Ngũ gia ngài được lắm! Lần sau nhất định sẽ moi ra được!
(trên mặt mỉm cười) Vậy bình thường Ngũ gia qua lại với ai nhiều nhất trong Cửu Môn?
Quản gia (nhẹ nhàng thở ra): Ngoại trừ Phật Gia, chắc là Cửu gia nhiều nhất.
Tam Mộc: Cửu gia là phần tử tri thức, bất quá dường như nghe nói Ngũ gia không biết nhiều chữ lắm?
Quản gia: Cái này xem như duyên phận, Tô Khất Nhi còn có thể làm trạng nguyên gặp Hoàng Đế mà, mặc dù trình độ văn hoá của bọn họ cách xa nhau, kỳ thật tính cách của rất khác nhau, nhưng không biết vì sao rất hợp nhau. Chẳng lẽ vì phong độ tri thức trên người Ngũ gia quá nặng?
Tam Mộc: Phật Gia không ghen?
Quản gia: Không sao, Cửu gia và Nhị gia rất tốt.
Tam Mộc (nội tâm): Quản gia ngài cũng biết nhiều nhỉ.
(trên mặt mỉm cười): Cửu Môn nhiều người như vậy, cũng chỉ có Thất cô nương là con gái, nghe nói có một dạo nàng và Ngũ gia rất thân thiết.
Quản gia: Lúc đó kỳ thật là thất cô nương gặp phải tranh đấu gia tộc, Ngũ gia xem thái độ làm người của nàng cũng chính trực, không giống như những người Hoắc gia khác có chỗ dựa vững chắc này nọ, làm đương gia bằng năng lực của chính mình, vì thế cũng ngầm giúp đỡ nàng không ít. Nhưng hiện tại nàng đã lên làm đương gia, tự nhiên không cần sự trợ giúp của người khác, nhưng nữ nhân thì dễ nhớ tình cũ, cho nên cũng thân thiết với Ngũ gia hơn những người khác.
Tam Mộc: Phật Gia và Ngũ gia ở cùng nhau, nàng không ghen?
Quản gia: Thái độ làm người của Thất cô nương rất rộng lượng.
Tam Mộc (nội tâm): Quản gia ngài thật phối hợp. O(∩_∩)O
(trên mặt mỉm cười): Cuối cùng nói đôi lời về ấn tượng của ngài dành cho Cửu Môn đi.
Quản gia: A, đầu tiên, Phật Gia là, ờ, là Phật Gia. Hắn là người lãnh binh, không giống với những người khác, chỉ là người này chỉ cần đứng yên thôi cũng cảm thấy khí phách của tướng lĩnh. Nhị gia hát rất hay, nhưng cởi y phục biểu diễn ra thì lại rất đàn ông. Tam gia bình thường không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng nhìn hắn thì có thể thấy, là một người hung ác. Tứ gia là đệ tử đã bị trục xuất của Nhị gia, bất quá nghe nói là không học hát được bao nhiêu, nhưng bản lĩnh thì học rất khá, thái độ làm người đánh giá không nhiều. Ngũ gia là người tốt, nhưng không phải quá tốt, nhưng sự ác độc của ngài ấy ngoại trừ tôi, chắc cũng chỉ có Phật Gia biết, à, Cửu gia có thể có biết. A, đừng hiểu lầm, muốn so với những người khác, Ngũ gia của chúng ta tuyệt đối là người tốt. Lục gia bình thường tự đến tự đi, bất quá kỳ lạ chính là nghe nói quan hệ của hắn và Tứ gia rất tốt. Thật có nương là một người rất được, lúc trước Ngũ gia không giúp sai người. Bát gia xem người xem chuyện đều rất chuẩn, đôi khi ngay cả Phật Gia cũng khâm phục công phu tính toán tài tình của hắn. Bất quá hắn chưa từng tính mệnh cho Tam gia, không biết vì sao. Cửu gia từng đi du học, là phần tử tri thức duy nhất trong Cửu Môn, cho nên có thể coi là một nhân tài đáng được coi trọng đi.
Tam Mộc (nội tâm. gào thét): Từ quản gia có thể nhìn ra được Ngũ gia tuyệt đối là người tốt a a a! Thiên Chân à cậu có một ông nội tốt a a a! Không đúng, là có một người quản gia tốt a a a! Ngũ gia ngài nhân duyên tốt quả nhiên không phải điêu a, vừa không đắc tội với người ta lại không tự làm loạn bản thân, bất quá tôi cũng không phải người ăn cơm trắng mà lớn lên đâu! Chúng ta chờ xem, không khiến ngài đem chuyện của ngài và Phật Gia nói ra. Cứ đùa, “Lão Cửu Môn” còn phải dựa vào các người để kiếm bữa cơm a, không có chút bản lĩnh sao có thể ngồi lên vị trí xã trưởng này
Trước khi đi, Tam Mộc lấy khúc xương nhập khẩu kia đặt lên bàn.
Tam Mộc: Đa tạ đậu đãi, khúc xương này để cho Nhu Đinh Đinh, nó hạ đấu xong trở về nhìn thấy nhất định sẽ rất thích.
Quản gia: Làm phiên lo lắng, thay mặt Đinh Đinh tạ ơn ngài. Hoan nghênh lần sau lại đến.
Tam Mộc (nội tâm): Ai dô, quản gia ngài rất đáng yêu, quả nhiên là gần đèn thì sáng sao?
(trên mặt mỉm cười): Nhớ nói cho Ngũ gia, nói là tôi sẽ hầu trà ngon chờ ngài ấy đến nhà xuất bản, hoặc là tôi
Muốn biết tiếp theo thế nào, mời tiếp tục theo dõi “Lão Cửu Môn” tuần sau với tựựa đề: “Làm sao luyện thành Cẩu Vương” “Sự tích chuyện tình lan man của Ngũ gia và Hoắc Tiên Cô” “Bài phát biểu ngắn của Nhất Ngũ” “Ân oán Cửu Môn —- nam nhân của Phật Gia”