Lại nói sau khi Giải Cửu gia ở ngoài cửa nghe xong bọn người trong Cửu Môn bàn bạc, đáng thương cho thể chất thư sinh trời sinh yếu ớt của hắn, bị mắc nghẹn đến mức nội thương, phải tăng thêm liều thuốc mỗi ngày, ngày thứ hai liền trực tiếp xin nghỉ không ra khỏi nhà.
Vì thế vốn dự tính ba ngàu sau khởi hành đến Bắc Bình cũng bị hoãn lại, nhưng vị lão gia cấp trên kia cũng không phải là mẫu người thích chờ đợi. Nếu chọc giận quân gia, tiếng nói của Trường Sa Cửu Môn khó mà giữ được ở Bắc Bình, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến tánh mạng của rất nhiều đồng sự là đạo mộ tặc.
Cho nên, vô luận thế nào thì ước định ở Bắc Bình ba ngày sau cũng phải tiến hành.
Bát gia được xưng là Cửu Môn thần toán có nhiều mưu trí nhướng mày nảy ra ý hay, nói như này: “Chín người chúng ta hãy thay mặt trước, giống với Cửu gia có Nhị gia và Ngũ gia, hiện giờ thân thể Cửu gia không khoẻ, đương nhiên Nhị gia không thể bỏ rơi Tiểu Cửu một mình rời khỏi Trường Sa. Vì thể chỉ còn lại Ngũ gia có thể tạm mượn danh Cửu gia ra đứng chịu gió, chỉ cần đến lúc đó chết cũng không đồng ý, dù là quân gia thì cũng không thể ép buột đúng không? Cùng lắm, thì là cá chết lưới rách, ai sợ ai?”
Trương Đại Phật Gia nghe xong cau mày, nhưng không nói gì.
Ngũ gia cười cười, nói: “Tiểu Cửu Cửu gặp nạn, tôi đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhị gia ở lại chiếu cố hắn, tôi thay hắn đi Bắc Bình.”
Chỉ là, biểu tình ‘quả nhiên thái độ làm người của Ngũ gia rất trượng nghĩa dám vì bằng hữu không tiếc mạng sống’ trên mặt Bát gia nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị.
Quả nhiên, giây tiếp theo thanh âm không mặn không nhạt của Phật Gia vang lên: “Ồ? Không phải cậu say xe sao?”
Ngũ gia nghe vậy nở nụ cười, nói: “Đó là một người khác trong thế giới song song đặt ra, ở trong này tôi không say xe.”
(Độc giả đều khóc ròng)
Ai ngờ, Phật Gia vậy mà cũng mỉm cười ba phần: “Tốt lắm. Cậu đã đồng ý đi, cũng vừa đúng lúc bớt lo, bởi vì lần trước trước khi đi quân gia có dặn dò ngoại trừ mang Cửu gia đi cùng, còn phải dẫn một người đến Bắc Bình gặp hắn.”
Ý cười của Ngũ gia cũng giảm năm phần: “Ai?”
Phật Gia nhàn nhạt uống một ngụm Bích Loa Xuân, cuối cùng giương mắt thản nhiên nói: “Phu nhân Trương gia.”