Cửu Môn Ký Sự

Nếu nói chuyện Trương Đại Phật Gia thu nhận nghĩa đệ ở Trường Sa không phải là chuyện gì to tát, tuy là Trương Khải Sơn cũng không muốn làm ầm lên, nhưng đi chúc mừng thì vẫn nên đi.

Cho nên, người của Cửu Môn đều tề tụ ở Trương gia, vì thế, đứa nhỏ này chớp mắt trở thành nhân vật nổi tiếng ở Trường Sa.

Ghế trên vẫn là Trương Đại Phật Gia như trước, còn những chỗ còn lại dựa theo bình thường mà sắp xếp, mọi người đều đến đông đủ, chỉ thiếu mỗi Ngũ gia.

Vì thế, Trương Tiểu Ngũ làm nhân vật chính ngồi bên cạnh Trương Khải Sơn.

Đứa nhỏ dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ, hôm nay lần đầu gặp gỡ tham dự yến tiệc của Cửu Môn, tuy là đã thay một bộ áo mới màu ngà, nhưng trong ngực vẫn ôm Tam Thốn Đinh không chịu buông tay, chỉ nói là để tăng thêm lòng can đảm, Trương gia quản gia không thể ép buột, cũng chỉ đành chịu.

Không ngờ vừa bị Lí Tam gia bên cạnh dùng đôi mắt *** quang trừng một cái đã quên mất hô hấp, một đôi mắt hổ phách tròn xoe, nhìn chằm chằm Tam gia, thật không chú ý đến vẻ mặt mỉm cười của những người bên cạnh.

Trương Khải Sơn bao che, đưa tay ôm đứa nhỏ đã bị doạ ngốc ôm vào lòng, lại bị một câu nói của Nhị Nguyệt Hồng thành công thu hút sự chú ý.

Nhị Nguyệt Hồng nhìn đứa nhỏ có đôi mắt thông minh ôm Tam Thốn Đinh mà cứ im lặng, nhẹ nhàng mĩm cười.

“Hừ, quả nhiên là con chó tốt của Ngũ gia.”


Người mặc quân trang ngồi ghế trên vẫn không có hành động gì, đứa nhỏ bên cạnh lại dường như bị doạ sợ hơn, thấy gương mặt tuấn mĩ của Nhị Nguyệt Hồng tự tiếu phi tiếu, trong tay không tự giác siết chặt Tam Thốn Đinh, lại nép mình cọ cọ bên người Trương Khải Sơn.

“Sao tôi lại không phát hiện Tiểu Ngũ lúc còn nhỏ dễ thương như vậy nhỉ.” Giải Cửu lần này không ngồi ở cuối hàng, mà là ngồi bên cạnh Nhị Nguyệt Hồng, đang khoe ra gương mặt cười tươi sáng chói, còn thiếu chút nữa đã bước lên nhéo mặt đứa nhỏ.

Không ngờ người bên cạnh quay sang bắn cho một ánh mắt lạnh lùng, vì thế nháy mắt câm nín.

“May là ở trong đấu không có xuất hiện thêm Tiểu Lục này nọ…” Trần Bì A Tứ giật nhẹ miệng, sau đó nhìn Hắc Bối Lão Lục đối diện, nhíu mày.

Người đeo đao đối diện tiếp tục làm lơ nhắm mắt dưỡng thần, có điều mi mắt nhảy nhảy mấy cái, cũng không biết là hoạ hay là phúc.

“Sao lại thành ra như vậy, Ngũ gia rốt cuộc đã trêu chọc trúng ai?” Hoắc Tiên Cô mặc bộ sườn xám màu đỏ tía nhíu mày, thì thầm tự hỏi.

Tề Thiết Chuỷ cười mà không nói.

Nhìn đứa nhỏ mi thanh mục tú toàn thân đều ở bên cạnh cái vị mà bình thường không ai dám đến gần kia, Bát gia cười cong mắt: “Trẻ con quấn quít, mở cửa khai tâm, là quẻ tốt.”

Dù là Tề thần toán đã chấp nhận thiên cơ, nhưng hắn không biết chính là, lúc này Trương Khải Sơn ngồi trên ghế, trên mặt vẫn uy nghiêm lạnh nhạt như thường, nhưng nhìn thấy Cửu Môn phía dưới cứ chăm chăm dùng anh mắt rà soát nhìn đứa nhỏ, tay siết chặt đến mức sắp bóp nát tách trà trong tay: Sao các người dám dùng bản mặt nghiêm túc đó mà nhìn một đứa nhỏ 5 tuổi hả?! Các người có còn xem hắn vẫn là Ngũ gia ngang hàng với các người không?!

Khó khăn lắm mới tiễn được một đám sát thần đi, cũng đã tới giờ đốt đèn.

Bị ánh mắt cao áp của Cửu Môn dày vò suốt mấy giờ, tiểu tử kia đương nhiên rất mệt. Tắm xong, sau khi thay quấn áo lại im lặng ngồi ở mép giường, thậm chí không đi chơi với Tam Thốn Đinh, con chó nhỏ nhân cơ hội nằm trong ổ dưới ánh đèn nhắm mắt dưỡng thần.

Quả nhiên là đã bị bọn họ doạ.

Trương Khải Sơn không tiếng động thở dài một hơi, cũng ngồi trên mép giường, sau đó ôn nhu xoa xoa tóc đứa nhỏ.

“Về sau sẽ quen thôi, mọi người đều không phải người xấu.”

Trương Khải Sơn cố ý nhẹ nhàng một chút, cộng thêm một nụ cười mà hắn cho là vô cùng vô hại, chỉ lo là sẽ doạ chết đứa nhỏ này. Kỳ thật, mặt than suốt cả thời gian dài, đôi khi muốn cười cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, hắn còn có một câu chưa nói chính là: “Dù sao trước đây cậu cũng quen rồi.”

Đứa nhỏ hiển nhiên không nghe nỗi ai oán không tâm Trương Đại Phật Gia, ngầng đầu có thể nhìn thấy đôi mắt mình phản chiếu trong đôi mắt trong veo của Trương Khải Sơn, cái miệng nhỏ nhắn hỏi: “Đại ca ca, Ngũ gia là ai? Cẩu cẩu là của Ngũ gia sao? Sao bọn họ giống như đã từng quen biết đệ? Đệ từ đâu đến? Cha mẹ đệ là ai?”


Trương Khải Sơn nhẹ nhàng cười khổ một tiếng, nhìn thấy mắt đứa nhỏ sáng ngời, đưa tay ôm nó vào ngực.

Phải nói sao với nó? Chả lẽ nói Ngũ gia chính là quá khứ và tương lai của đệ? Kỳ thật ta cũng không biết đệ tới từ đâu, ta cũng chưa từng gặp cha mẹ của đệ?

“Sau khi đệ lớn rồi sẽ biết.”

Rốt cuộc vẫn là câu mà người lớn hay nói với trẻ con.

Tuy rằng không biết để trở thành người lớn thì còn cần bao nhiêu thời gian.

Vẫn chưa có tin tức của Chung Thanh.

Nhưng mà, Trường Sa dường như đã ngầm ngầm có động tĩnh.

Bản tính trẻ con vốn nói gió là gió, nói mưa là mưa, nếu Trương gia ca ca nói mình sau khi lớn lên sẽ biết, vậy thì chờ lớn lên là được.

Huống chi, sau này có cơ hội, nhất định có thể tìm bọn họ nói chuyện rõ ràng.

Hôm nay trong bảy người kia, không phải có một tỷ tỷ xinh đẹp sao? Tìm nàng chắc chắn được.

Đứa nhỏ nhếch miệng cười cười nói ngày mai muốn ra ngoài một chút, nhưng người nam nhân phía sau rất lâu cũng không trả lời.


Đang định quay đầu lại xem có chuyện gì, không ngờ tay phải chợt lạnh một cái, vừa cúi đầu nhìn, thấy một cái vòng tay màu xanh đang nằm trong cổ tay mình.

“Đeo cái vòng này, chứng minh đệ là người của ta, về sau sẽ không có ai dám khi dễ đệ.”

Đứa nhỏ nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của Trương Khải Sơn, tâm tình cũng tốt lên nhiều.

Những người này đều là người của Cửu Môn. Hơn nữa, có thể nhìn thấy Trương gia ca ca là thủ lĩnh của bọn họ.

Nếu đeo cái vòng này thì có nghĩa mình là người của Trương gia. Như vậy, ngày mai đeo cái vòng này đi gặp tỉ tỉ xinh đẹp kia là được.

Thuận tiện, đem cẩu cẩu theo.

À, mấy người kia gọi nó là Tam Thốn Đinh.

Nhưng mà, ta muốn gọi nó là Nhu Đinh Đinh.

Nằm trên giường, đứa nhỏ dùng bàn tay đeo Nhị hưởng hoàn xoa xoa lông Tam Thốn Đinh, trong lòng nghĩ như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận