Nhưng mà, cả hai điểm Ngô Lão Cẩu đều không đoán đúng.
Cửa lớn của tiền điện ngoài ý muốn bị đẩy ra một cách rất dễ dàng, sau khi ba người đi vào cũng không phát hiện ai khác, cũng không có cánh cửa ra nào phía sau. Trong điện đường không thấy chút trang sức nào, chỉ có một cái giường đá rất lớn đặt ở cuối, cơ hồ chiếm giữ một phần tư diện tích của cả điện. Mà ở trên giường đá, đúng là có hai cái quan tài sơn son.
Bốn phía của giường đá có con rồng cao chín thước dùng góc sừng kẹp lấy tảng đá, mỗi góc của tảng đá có một con rồng không sừng đang nằm cuộn mình chiếm giữ chỗ của nó, đầu của rồng hướng vào hai cổ quan tài, trong miệng của rồng còn có một viên ngọc thạch to bằng viên đan dược. Ngoài mặt quan tài có trạm trỗ hoa văn rồng mạ vàng, bên nóc phải của khối quan tài kia còn có một con kim phượng nhiều màu. Cho dù đã qua trăm năm, màu sắc trên mình con kim phượng cũng không giảm bớt, vẫn diễm lệ loá mắt như trước.
“Đây là quan tài của hoàng đế và hoàng hậu?” A Sinh lần đầu tiên vào hoàng lăng, lần đầu nhìn thấy quan tài trạm trỗ long phượng, nhưng lại không thể tin được là dễ dàng như vậy đã tiến vào chủ mộ trong hoàng lăng, lập tức nghi hoặc hỏi Ngô Lão Cẩu.
Ngô Lão Cẩu nhìn hai cổ quan tài không chớp mắt, cũng không trả lời.
Dựa theo hoa văn ngoài quan tài, hai cổ quan tài này chính xác là quan tài của hoàng thất. Nhưng Trần Bì A Tứ và Hắc Bối Lão Lục lúc trước đã quẹo sang phải đến chỗ này, nếu đây thật sự là tử cung, không có lý nào bọn họ chưa khai quan mà đã trở về. Hiện tại bốn phía cũng không có cửa khác, ven đường cũng không gặp Trần Bì A Tứ và Hắc Bối Lão Lục, hai người bọn họ ra sao rồi?
“Hai cái quan tài này đã từng bị mở ra.” Chung Thanh cẩn thận kiểm tra hai cỗ quan tài, bỗng nhiên nói, “Khe hở trên nắp quan vẫn còn mới.”
A Sinh nghe vậy quay đầu nhìn Ngô Lão Cẩu, theo bản năng cắn cắn môi, đây là động tác hắn thường làm khi khẩn trương.
“Mở cái quan tài kim phượng trước.” Ngô Lão Cẩu rút hắc kim đao ra, bình tĩnh đi đến đầu quan tài, nói: “Cẩn thận một chút.”
Chung Thanh hít sâu một hơi, cầm đoản đao đứng giữa quan tài ghim một cây đinh vào giữa nắp quan, theo sau Ngô Lão Cẩu, A Sinh cũng giúp đỡ đẩy nắp quan tài qua một bên. Nhưng mà, lúc nắp quan bị mở ra, trong quan tài tràn đầy một mùi hôi tanh khủng khiếp suýt chút nữa đã xông ba người chết đến nơi.
Ngô Lão Cẩu không xa lạ với cái mùi này, giống y chang mùi đầm nước trong mê quan động.
Quả này bằng không, lúc thăm dò quan tài, Ngô Lão Cẩu không ngờ lại phát hiện ra là một quan tài đầy hắc thuỷ.
A Sinh không hiểu chuyện xảy ra trong mê quan trận, lập tức nhăn mặt nói: “Chẳng lẽ thi thể đã biến thành nước?”
Ngô Lão Cẩu đưa đoản kiếm vào trong nước dò xét, bỗng nhiên nói: “Dưới đáy nước có gì đó.”
“Cái gì?” A Sinh ngẩn người, quay đầu nhìn nước trong quan tài đen không thấy đáy, nói: “Vậy làm sao đây? Đổ nước trong quan tài ra?”
“Tứ gia và Lục gia chắc chắn cũng đã kiểm tra bên trong rồi, nghĩ xem bọn họ đã làm sao?” Chung Thanh vẫn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng.
“Hắc thuỷ đều còn trong này, chắc chắn không phải đổ nước ra, huống chi xung quanh cũng không có thứ gì có thể dùng để múc nước.” Ngô Lão Cẩu tiếp lới nói: “Hiện tại thứ gì đó vẫn còn dưới nước, chứng minh thứ đó không quan trọng với bọn họ, hoặc ít nhất là cũng không đáng giá tiền.”
Chung Thanh giương mắt nhìn Ngô Lão Cẩu, hỏi: “Vừa rồi Ngũ gia thăm dò có đại khái đoán được bên trong là gì không?”
Ngô Lão Cẩu mĩm cười: “Là một khối thi thể.” Quay đầu nhìn thấy A Sinh muốn nói gì đó rồi lại thôi, dừng một chút lại nói: “Bất quá chắc chắn không phải là hoàng hậu.”
A Sinh nghe vậy nhức đầu, bị người khác nhìn thấu tâm tư chắc chắn không phải là một chuyện gì đáng tự hào, nhưng cẩn thận ngẫm lại chắc chắn sẽ không có ai đem hoàng hậu một nước ngâm trong nước mấy trăm năm làm thành đồ chua tẩm mùi.
Lúc trước, ngoại trừ công cụ mà mọi người đều có để hạ đấu, trang bị thông dụng ở chỗ ai Chung Thanh đều rất rõ ràng, lập tức lạnh nhạt nói với A Sinh: “A Sinh, chỗ cậu có dây thừng không?”
A Sinh sửng sốt một chút, tiện đà bừng tỉnh gật đầu: “Có!”
Ngô Lão Cẩu cũng đoán được ý của Chung Thanh, trước mắt nếu không thể đổ nước trong quan tài ra, phương pháp duy nhất là lấy thứ trong quan tài ra. có xẻng Lạc Dương và dây thừng, chỉ cần cột dây thừng đúng chỗ và dùng đủ sức, thì chuyện nâng thi thể lên là hoàn toàn có khả năng.
Lúc A Sinh đang lấy dây thừng và công cụ chuẩn bị, Ngô Lão Cẩu quay đầu nhìn quan tài khắc hoa văn rồng bên trái, tâm niệm khẽ động, giương mắt nhìn Chung Thanh nói: “Trước khi lấy cái thi thể kia ra thì nhìn thử xem bên này có gì.”
Chung Thanh không nói gì, chỉ trực tiếp đi sang quan tài bên trái. Ngoài ý muốn chính là, cái nắp quan tài này không nặng bằng cái lúc nãy, mà khe hở giữa quan tài và nắp quan tài cũng không đóng chặt lắm. Thuận theo khe hở có sẵn, Chung Thanh chỉ cần một mình cũng đã có thể nâng nắp quan tài lên.
Nhưng lúc quan tài mở ra, Ngô Lão Cẩu thấy gương mặt Chung Thanh bình thường luôn không chút cảm xúc đột nhiên đại biến.
Cảm thấy không bình thường, Ngô Lão Cẩu thò người nhìn vào trong quan tài, hơi thở đột nhiên nặng đi nửa phần.
Bên trong quan tài có người nằm.
Một người vốn đang sống sờ sờ.