Cửu Môn Ký Sự

Nếu không xác nhận rõ ràng thanh đao mà người nằm trong quan tài đang ôm là thanh đao quý mà Hắc Bối Lão Lục không rời nửa bước, Ngô Lão Cẩu cũng không dám tin người đang nằm trong quan tài chính là Lục gia đã cùng bọn họ hạ đấu mấy giờ trước.

Lúc này, hai mắt hắn nhắm nghiền, trên mặt không có chút huyết sắc, ngay cả hô hấp cũng chỉ có thở ra chứ không có hít vào.

Sau khi cùng Chung Thanh hợp lực mang Hắc Bối Lão Lục ra khỏi quan tài, Ngô Lão Cẩu nhíu nhíu mày: “Chắc là bị người nào đó đánh ngất rồi bỏ vào quan tài, nắp quan đậy lại rồi sinh ra thiếu dưỡng khí nên bị ngạt.”

Nhưng Ngô Lão Cẩu thật không dám tưởng tượng có ai có năng lực có thể chế phục người nam nhân đao nhanh như thần này. Là Trần Bì A Tứ làm sao? Y thừa nhận thân thủ của Trần Bì A Tứ tốt, nhưng chắc chắn không nhanh bằng đao của Lão Lục. Nếu là người khác làm, vậy sao không thấy A Tứ đâu? Bất quá có thể chắc chắn đối phương không muốn lấy mạng Lão Lục, bởi vì trên mặt hắn dù có dấu vết đánh nhau, nhưng dường như không có vết thương trí mạng.

Nói cách khác, nếu trong quan tài này có Hắc Bối Lão Lục, như vậy có nghĩa là trước đây trong quan tài này có đồ vật gì khác nữa.


Nhưng trước mắt Hắc Bối Lão Lục đang rơi vào trạng thái hôn mê, không thể bắt hắn nói ra sự tình và tung tích của Trần Bì A Tứ, manh mối duy nhất bây giờ chính là cái thi thể trong quan tài đầy nước bên kia.

Lúc này, A Sinh cũng đã chuẩn bị dây thừng và dụng cụ xong, ba người hợp lực nâng thi thể bị tẩm trong nước ra.

Tuy Ngô Lão Cẩu tự xưng là đã gặp qua đủ loại kiểu dáng bánh tông, nhưng lúc nhìn thấy cái thi thể này thì trái tim vẫn run rẫy một chút. Chung Thanh vẫn rất bình tĩnh, có điều sắc mặt đã trở nên ám trầm.

Ngô Lão Cẩu không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung khối thi thể trước mắt, nói thẳng ra là một khối nữ thi bị hư hỏng. Thân thể của nó như rơi ra từng mảnh, mặt da đã thối rữa cực kỳ kinh khủng, lộ ra những bọc mủ bên trong. Có lẽ là đã bị ngâm trong nước rất lâu rồi, thân thể cũng bành trướng lên. Kỳ quái chính là, cái bụng nhô lên của thi thể bị hở ra, nhưng da dẻ cũng còn bình thường, thật không giống với những thi thể trắng bệch hay đầy thi ban khác, chỗ da kia tự nhiên lại hiện lên màu hổ phách.

“Nàng….. khi còn sống là đã có thai?” Sắc mặt A Sinh trắng bệch nói.

Ngô Lão Cẩu gật gật đầu, xem ra lúc nàng còn sống không chỉ là phụ nữ có thai, hơn nữa có lẽ là đã mang thai bốn tháng, ít nhất thai nhi đã sắp thành hình mới chết. Bởi vì, bụng của thi thể này hiện tại giống y như bị người nào đó xé ra, chắc chắn mục đích là muốn lấy cái thai chết bên trong. Căn cứ theo độ mới của miệng vết thương, chắc là vừa bị xé cách đây không lâu, mà thủ pháp vừa nhìn cũng biết là dân chuyên nghiệp.

“Ngũ gia, ngài có từng nghe nói qua thi kén không?” Chung Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu nói.

Ngô Lão Cẩu nghe vậy sửng sốt, chợt nhớ tới trước kia hình như đã từng nghe qua cái từ này.


Nói đơn giản một chút, hổ phách là chỉ bên trong bao có côn trùng chờ nhựa cây hoá thạch, thi kén thì giống như là hổ phách của tử thai. Chính là đem phụ nữ có thai sau khi chết tẩm vào dung dịch thuốc, nước thuốc thông qua da của mẹ mà đi vào trong nước ối bao bọc lấy tử thai. Tuy rằng lúc này thai nhi không có suy nghĩ nhưng ngũ tạng cũng đã thành hình, vì vậy thai nhi vẫn lớn dần trong dung dịch nước ối. Sau chín tháng nước ối đọng lại thành hình, xé tử cung biến thành thi kén. Truyền thuyết có nói thứ này sinh ra từ ngũ hành kim mộc thuỷ hoả thổ, cộng thêm dùng tử thai là trái với thiên ý, âm khí rất nặng, nhưng chính là vị thuốc tốt nhất để luyện đan.

Khi Đạo giáo Minh triều hình thành, thường có người tu luyện thuốc trường sinh, trong mộ xuất hiện mấy thứ này cũng không phải là không thể.

Nhưng nói thế nào thì nó cũng chỉ là một vị thuốc mà thôi, cũng không phải đan dược thật sự, chẳng lẽ có người muốn xây một cái lò luyện đan trong cổ mộ?

Chung Thanh nói: “Cái thi kén này có thể nào là vị thuốc chủ chốt nào đó.”

Ngô Lão Cẩu đang định trả lời, lại nghe Hắc Bối Lão Lục đang hôn mê bỗng nhiên rên rĩ một chút, tuy rằng ý thức chưa tỉnh táo hoàn toàn nhưng miệng cũng bắt đầu mấp máy vài từ không liền mạch. Bởi vì giọng của hắn quá nhỏ, lúc Ngô Lão Cẩu kề sát tai bên miệng hắn, chỉ kịp nghe được một chữ “Gia” rồi lại ngất đi.


“Gia?” Ngô Lão Cẩu ngẩn người, “Lục gia bình thường sẽ không tự gọi mình là gia, như vậy có thể hắn đang ám chỉ người khác, là muốn chỉ vị gia nào?”

Chung Thanh nghe vậy cũng lộ ra vẻ mặt mờ mịt. A Sinh vốn đang thù hằn chuyện Hắc Bối Lão Lục và Trần Bì A Tứ cố tình để mình đi nhầm đường trong mộ đạo, thậm chí còn hoài nghi chính bọn họ thà huyết thi ra suýt hại chết mình, suy nghĩ một lát nói: “Chẳng lẽ là chỉ Tứ gia?”

Từ khi hạ cái đấu này, Ngô Lão Cẩu đã biết chuyến đi này không chỉ đơn giản là đi tìm ngọc khuê đơn giản như đã nói, nhưng y không ngờ sự tình còn phức tạp hơn đã tưởng.

Đã có người nhanh chân đến trước, như vậy việc cần thiết bây giờ là tìm đến chỗ của bọn họ.

Lập tức nhíu mi nói: “Trước mắt vẫn chưa thể kết luận được gì, bây giờ việc chúng ta phải làm là tìm được cửa thông đến chủ mộ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận