Ngô Lão Cẩu thấy ám đạo đã được mở ra, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Dùng đèn chiếu vào trong, phát hiện cả con đường bên dưới đều được làm bằng đá, nghiêng nghiêng sâu vút. Nhưng bởi vì phạm vi ánh đèn có hạn, không thể nhìn thấy những chỗ sâu bên trong.
Y xoay người định nâng Hắc Bối Lão Lục đang dựa bên quan tài dậy, bên kia Chung Thanh cũng đưa một tay ra, nói: “Để tôi.”
Ngô Lão Cẩu suy nghĩ một lát, gật gật đầu: “Vậy tôi đi dò mìn.”
Đang định đứng dậy, lại nghe A Sinh nói: “Ngũ gia, nếu những người đó cũng đi xuống đây như chúng ta, vậy bọn họ làm sao đặt Lục gia vào quan tài được?”
Ngô Lão Cẩu nghe vậy quay đầu lại, thản nhiên nói: “Bởi vì bọn họ còn để lại một người bên ngoài.” Nói xong, y chỉ chỉ cái tay cầm bằng đá bên dưới địa đạo, nói: “Cơ quan này có thể mở từ bên trong hay bên ngoài đều được.”
Mặt A Sinh lại trắng thêm vài phần, hắn hiểu được ý của Ngô Lão Cẩu: Từ lúc tiến vào đại điện này, có lẽ có người đang ở đâu đó quan sát nhất cử nhất động của bọn họ.
Chung Thanh vác Lão Lục trên lưng không nói một lời, đi theo sau Ngô Lão Cẩu vào hầm đá. Hầm cũng không dài, phía cuối đường là một cái cổng vòm to.
Đợi Chung thanh và A Sinh phía sau đều theo kịp, Ngô Lão Cẩu dẫn đầu đi vào.
Đập vào mắt là kiến trúc địa cung rộng lớn, toàn bộ sàn nhà đều được làm bằng đá cẩm thạch, ở giữa là mấy cây cột to hai người ôm không hết chống đỡ cả địa cung. Tranh vẽ trên cây cột tuy là đã có chút phai màu theo thời gian, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hoa văn trên đó.
Kỳ quái chính là, ngoại trừ một cái vương toạ trên thạch đài phía trước chính điện ra, cả địa cung không có vật tuỳ táng nào quý giá khác. Ngô Lão Cẩu cẩn thận đánh giá một chút, phát hiện cái vương toạ này đúng là làm từ vàng ròng, nền ghế cũng được làm từ ngọc màu trắng ngà. Y thử dùng đèn chiếu vào, quả nhiên không bình thường, ngoài ngọc thạch cũng bắt đầu dần dần hiện ra màu hổ phách giống như viên ngọc trong miệng rồng.
A Sinh đứng một bên ngạc nhiên, hỏi: “Ngũ gia, ngọc thạch này chẳng lẽ là bảo bối?”
Ngô Lão Cẩu thấy vẻ mặt hắn hiện rõ mấy chữ ‘tiếc là quá nặng không thể đem về’, không khỏi bật cười nói: “Nếu muốn thì có thể hỏi chủ nhân của nó xem có thể đập ra rồi mang về không.”
Vừa ngẩng đầu đã thấy Chung Thanh đưa Hắc Bối Lão Lục dựa vào tường xong, vẫn không nhúc nhích đứng bên cây cột nhìn đến xuất thần.
Ngô Lão Cẩu cùng A Sinh liếc nhau, đứng dậy đi đến bên hắn, “Cậu hiểu được cây cột kỳ lạ này sao?”
“Kiến trúc cột nhà bình thường đều là số chẵn, nhưng trong địa cung này lại có chín cây cột.” Chung Thanh nghe vậy quay đầu lại nói: “Long sơn thạch phía trên cũng có chín cái, chắc chắn trong này có hàm ý gì đó.”
“Cửu Thiên Huyền Nữ?” A Sinh là nghe những bài hát của Nhị Nguyệt Hồng mà lớn lên, đối với Thất Tiên Nữ và mấy chuyện thần tiên ngày xưa rất có ấn tượng.
Ngô Lão Cẩu lắc đầu, nói: “Không đơn giản như vậy. Xem bức vẽ trên cây cột này, có cảm thấy quen thuộc lắm không?”
A Sinh cẩn thận nhìn đi nhìn lại bức tranh trên cột, sương mù mênh mông, núi tiên bụi tiên, như là gần ngay trước mắt lại giống như không chân thật.
“Là ——” A Sinh bừng tỉnh, đang định nói lại nhìn thấy Ngô Lão Cẩu nhíu mày đang làm động tác bảo mình im lặng, vì thế nhướng lỗ tai lên nghe một hồi, vài tiếng vang sột soạt rất nhỏ vang lên từ dưới chân. Âm thanh này quá nhỏ, giống như là trong đêm tối yên tĩnh có người đang lặng lẽ gặm nhấm một quả táo, xoạt xoạt khiến cho người khác nổi da gà.
Đang lúc ba người tập trung tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, thanh âm lại véo von rồi im bặt, sau đó bên tai vang lên tiếng hét của Chung Thanh: “Là kiến đen.”
Ngô Lão Cẩu vừa quay đầu, đã thấy trên ngọc thạch dưới vương toạ nứt ra một đường, từ bên trong, kiến đen không ngừng cuồn cuộn trào ra như thuỷ triều.
“Mẹ nó, khó trách nơi này không có vật bồi táng gì, nếu có thì cũng bị mấy con này gặm nát rồi!” Ngô Lão Cẩu thầm mắng, một con kiến trong đó đều to gấp hai lần con kiến bình thường, nếu mà có ai bị chôn vùi trong đám kiến này thì chỉ có nước tan xương nát thịt.
“Đưa Lục gia đến thiên điện bên cạnh!” Ngô Lão Cẩu đã sớm phát hiện hai bên chính điện đều có thiên điện, tuy là không biết bên trong có cái gì, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc trơ mắt ra nhìn, không ngờ vừa quay đầu lại đã thấy thần sắc Chung Thanh lộ vẻ khác thường.
“Không thấy Lục gia.” Chung Thanh nhìn qua chỗ vừa nãy đặt Hắc Bối Lão Lục xuống, cắn chặt răng.
Ngô Lão Cẩu cảm thấy kinh hãi, theo đạo lý thì chỗ Hắc Bối Lão Lục ngồi cách vương toạ một khoảng cách nhất định, chắc là không đến mức nhanh như vậy đã bị kiến đen gặm sạch rồi chứ. Cách giải thích duy nhất là có người mang hắn đi lúc bọn họ đang tập trung vào kiến đen, nhưng vừa rồi cả ba người đều đứng ngay bên cạnh, ai có thể thần không biết quỷ không hay mang một người sống sờ sờ bỏ chạy? Tuy là người sống đã bị hôn mê.
Vẻ mặt A Sinh trắng bệch đi ra từ cửa bên trái thiên điện, nói: “Chỗ này không thể đi, kiến đen đã tới bên này rồi.”
Ánh mắt Ngô Lão Cẩu trầm xuống, chỉ chỉ thiên điện bên phải nói với Chung Thanh và A Sinh: “Đi bên này. Các người mau mau tìm ra Lục gia, tôi yểm trợ phía sau.”