Cửu Môn Ký Sự

Ngô Lão Cẩu nghe vậy quay đầu lại, thấy mốt đám người đứng đối diện đó khoảng hơn hai mươi thước, nhưng vì đứng xa quá nhìn không rõ mặt, chỉ có thể theo thân hình đoán được Nhị Nguyệt Hồng, Lí Tam gia, Trần Bì A Tứ, Hoắc Tiên Cô, Chung Thanh và A Sinh, còn có một người đầu trọc và một cô gái tóc ngắn. Về phần Ngô Lão Cẩu làm sao dám khẳng định là con gái, chủ yếu là vì nhìn trang phục và dáng vẻ mà thấy, hơn nữa lúc trước Trương Khải Sơn có nhắc tới một cô gái tên là A Tĩnh.

Lúc này, bọn họ đang đứng trước một cánh cửa đá màu đen, giữa cánh cửa đá đen và cánh cửa đá bằng ngọc cẩm thạch có một cái ao dài khoảng hai mươi thước. Ở giữa vốn nên có một cái cầu bắc qua, nhưng hai bên bờ bây giờ chỉ có hai cái trụ và mấy sợi xích sắt.

Ngô Lão Cẩu không tin Trương Ngọc Lân vì cứu Trương Khải Sơn mới chịu ở lại bên này, cây cầu sắt chắc chắn cũng không phải tự nhiên mà gãy, y bất động thanh sắc hỏi: “Sao cậu không qua kia cùng bọn họ?”

Trương Ngọc Lân nghe ra ý của Ngô Lão Cẩu, cũng biết bây giờ đừng nên gây chuyện với người của Lão Cửu Môn, lập tức cười nói: “Bởi vì tôi không muốn có kết cục giống như người kia.”

Ngô Lão Cẩu sửng sốt, hỏi: “Người kia?”

Trương Ngọc Lân thu dần nụ cười trên môi, nói: “Một người cùng chúng tôi đi qua bên đó. Nhìn thấy cái ao đen này? Sau đó nháy mắt hắn đã rơi xuống dưới.”

Hắn cũng không nói vì sao chuyện này lại xảy ra, nhưng rõ ràng là đang ám chỉ lòng người không lương thiện.

Ngô Lão Cẩu nhìn chằm chằm cái ao trước mắt không nói một lời. Cái ao này rất giống lúc ở trong mê quan trận, chỗ duy nhất không giống là nước đen ở đây không có cái mùi kỳ lạ kia, mặt nước lặng im không một chút gợn sóng, trầm tĩnh đến đáng sợ.

Nếu người chết là người của bọn kia, như vậy có thể biết là người của bên này động tay động chân, nếu nói Chung Thanh sang bên kia để cân bằng thế lực của Cửu Môn, Trương Ngọc Lân ở lại bên này đương nhiên nhìn ra có điểm không đúng, biết nếu ở cùng bọn người kia sẽ dữ nhiều lành ít, cho nên kịp thời ở lại bên này, dù sao trong bốn người chỉ cần một người sống sót đảm bảo, như vậy nếu ba người kia chết, thì người còn sống đương nhiên là mình.

Nhưng mà, vừa rồi cô gái tên A Tĩnh kia nói chuyện cũng không có vẻ gì là buồn rầu phiền não, ngược lại hình như rất vui vẻ khi thấy bọn người Trương Khải Sơn qua cửa.

“Về sau có thời gian cho các người tiếp tục nói chuyện phiếm, bây giờ nghĩ cách qua đây đi.” A Tĩnh đứng bờ bên kia không thấy ai trả lời mình, khẩu khí cũng không nhẹ nhàng như lúc nãy nữa: “Phật Gia, ngài chỉ cần biết lúc nãy vì bọn tôi mở cánh cửa này nên cơ quan bên kia mới được hoá giải là được, bọn tôi đi trước một bước.”

Ngô Lão Cẩu nhìn Trương Ngọc Lân cười khổ, thầm nghĩ cô gái này nói chuyện rất lanh lẹ, một chút tình cảm cũng không có, chợt nghe Trương Khải Sơn cất cao giọng nói: “Đa tạ tương trợ, Trương mỗ về sau nhất định sẽ báo đáp, chúng ta sẽ mau chóng qua đó.”

Nhị Nguyệt Hồng là người chuyên xướng hí, mỗi ngày luyện giọng nên đối với khoảng cách xa như vậy cũng không vấn đề, vì thế đáp lại: “Vậy thì vào mộ thất gặp lại, chú ý dưới chân.”

Nói xong, mọi người xoay người vào trong cửa đá. Chỉ có Chung Thanh do dự một lát hướng bên này gật đầu một cái rồi cũng lập tức đi theo.

Lúc bọn họ xoay người, Ngô Lão Cẩu phát hiện trên lưng Trần Bì A Tứ có một gói đồ rất nặng, không biết bên trong là gì.

Trương Ngọc Lân vừa rồi bị A Tĩnh mĩa mai một chút, bây giờ liền cố gắng tỏ vẻ trước mặt Trương Khải Sơn và Ngô Lão Cẩu, để chứng minh mình không phải là loại người hời hợt: “Dưới nước này có chút kỳ lạ, vật gì rơi xuống cũng sẽ bị chìm.”

Nói xong, hắn đưa tay vào trong túi áo lấy ra một tờ giấy, sau đó xé ra một mảnh thả vào nước.

Quả nhiên, không giống mảnh giấy bình thường nổi trên mặt nước, mảnh giấy này vừa chạm mặt nước đã chìm thẳng xuống.

Trên mặt Trương Khải Sơn không có biểu tình gì, nói: “Bồng Lai nhược thuỷ?”

Trương Ngọc Lân gật gật đầu nói: “Trong đại điện này có chín cây cột, tôi phát hiện hình vẽ trên cột là Bồng Lai tiên đảo. Ý nghĩa của số chín, là chỉ nhân thân cửu chuyển hồi hồn, nếu nơi này là nhược thuỷ, mà Bồng Lai nhược thuỷ là nơi ở của thần tiên, vậy có nghĩa là, con đường chúng ta đang đi chính là con đường mà Minh Thành Tổ cho là nơi bắt đầu tu luyện thuật trường sinh. Trên cầu vốn là có một cây cầu sắt, nhưng hiện tại đã bị huỷ, cho nên bây giờ chỉ có thể dùng đảo Bồng Lai để lấp đầy nhược thuỷ.”

Trước đây Ngô Lão Cẩu cũng có chú ý tới chín cây cột trong điện, trên mặt có khắc bức tranh núi tiên sương tiên nhìn không rõ lắm, quả thực giống như lời Trương Ngọc Lân nói là Bồng Lai tiên đảo.

Nhưng y vẫn cảm thấy trong lời nói của Trương Ngọc Lân có chút không ổn, đang định lên tiếng, không ngờ Hắc Bối Lão Lục nãy giờ không nói chuyện phía sau đột nhiên lên tiếng trước: “Cây cột này không thể động.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui