Cửu Môn Ký Sự

Trương Ngọc Lân không ngờ trước khi mình đưa ra ý kiến đã có người trực tiếp phản đối đề nghị của mình, nhưng vẫn rất nhanh phản ứng lại, cười với Hắc Bối Lão Lục: “Xin hỏi Lục gia nguyên nhân?”

Hắc Bối Lão Lục cố ý vô tình cắm thanh đao trước mặt, nói: “Vô luận thế nào thì cây cột này cũng không thể động vào. Muốn qua sống phải tìm cách khác.”

Trương Ngọc Lân lần đầu tiên trò chuyện với Hắc Bối Lão Lục, thấy hắn không có ý muốn giải thích, chỉ đành quay đầu nhìn về phía Ngô Lão Cẩu.

Ngô Lão Cẩu nở nụ cười, nói: “Nếu là chín trụ chống trời, chứng tỏ nó có liên quan đến tồn vong của cả mộ thất, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Bất quá cậu nói cũng rất đúng, đảo Bồng Lai cũng không phải là cây cột đại biểu trong đại điện. Nhưng nếu nói như Nhị gia hay Thất cô nương, có thể sẽ tiện lợi hơn.”

Trương Ngọc Lân sửng sốt, hắn trước đây cũng có nghe nói về công phu của Cửu Môn.

Đồn rằng Nhị Nguyệt Hồng hạ đấu hai chân không chạm đất, dùng một cây gậy trúc đi dọc theo vách mộ, đây chính là công phu võ nghệ cao cường. Mà Hoắc gia thì có cách ngược lại, dùng một loại móc sắc đặc chế để bò trên nóc mộ.


Nói cách khác, Bồng Lai tiên đảo trong truyền thuyết luôn nổi trên mặt nước, hiện tại phải vượt qua nhược thuỷ không thể chịu được bất kì sức nặng nào, phương pháp duy nhất là đi phía trên mặt nước. Nhị gia có thể qua sông từ vách đá, còn Hoắc cô nương có thể bò trên đỉnh mộ để qua.

Nhưng trước mắt hai người bọn họ đã qua bờ bên kia rồi rời khỏi, như vậy bây giờ chỉ còn cách học theo cách của bọn họ để qua ao.

Trương Ngọc Lân cười cười nói: “Đa tạ Ngũ gia nhắc nhở, kế tiếp hy vọng mọi người có thể đồng tâm hiệp lực qua con sông này.”

Ngô Lão Cẩu nhìn thoáng qua Trương Khải Sơn, trong giọng nói ẩn chứa ý cười: “Ý của Phật Gia là?”

Trên mặt Trương Khải Sơn vẫn không có chút biểu tình, quay đầu nói với Trương Ngọc Lân: “Trước khi Chung Thanh qua đó có để lại đồ vật gì cho cậu không?”

Trương Ngọc Lân sửng sốt một chút, nói: “Có một túi đồ, trước lúc qua cầu nói là mang theo nhiều đồ quá, nên để tôi bảo quản giúp.”

Trương Khải Sơn thấy vẻ mặt hắn không giống nói dối, nói như vậy hắn cũng chưa mở bao thử xem bên trong có gì.

“Mở ra xem xem.” Trương Khải Sơn nói: “Bên trong có hai sợi dây thừng.”

Trương Ngọc Lân hiểu ra, vì thể mở túi, lúc mở ra quả nhiên thấy bên trong có hai sợi dây gắn móc câu dùng để cắm vào đỉnh mộ. Trong lòng hắn đột nhiên có một loại kinh sợ không thể giải thích đối với Trương Khải Sơn, mà nói đúng hơn là đối với người của Cửu Môn, hắn không biết Trương Khải Sơn làm sao có thể chuẩn bị kỹ lưỡng như thế, mà thần sắc của Ngũ gia và Lục gia dường như cũng không biết Trương Khải Sơn đã chuẩn bị những thứ này nhưng cũng không lo lắng quá về chuyện qua sông.

Ngô Lão Cẩu thấy thần sắc biến ảo trên mặt Trương Ngọc Lân, âm thầm thở dài, thanh niên này thật sự rất có tiềm lực, bây giờ nhìn hắn có thể sẽ không thể ra khỏi Trường Lăng nữa, trong lúc nhất thời đã quên mất mình cũng không hơn kém hắn bao nhiêu tuổi.


Có dây thừng gắn móc câu, hơn nữa thân thủ của bồn người cũng không tệ, qua cái ao nước này quả thật không có gì khó. Bốn người cùng nhau lấy dây câu buột vào bốn cái trụ ở hai bên bờ sông, làm thành một cái cầu giản dị bằng dây thừng.

Vì tránh cho dây thừng chịu lực quá nặng, bốn người phải chia ra từng người đi qua đó.

Hắc Bối Lão Lục thân thủ tốt nhất, vì thế đi đầu. Hắn đưa tay cắm thanh đao vào đai lưng, một chân bước lên dây thừng, sau đó chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng lướt qua, hơn hai mươi thước mà chỉ cần không quá một phút đã đến được bên kia hồ.

Ngô Lão Cẩu cười một tiếng khen công phu tốt, sau đó thấy Trương Ngọc Lân đang xắn ống quần, rồi bước lên cầu. Ngô Lão Cẩu thấy da hắn trắng nõn, vốn tưởng rằng hắn là người ít chịu khổ, không ngờ cũng đã luyện được bản lãnh lớn, tuy là cơ thể không lưu loát như Hắc Bối Lão Lục, nhưng cuối cùng cũng thuận lợi qua bờ bên kia.

Ngô Lão Cẩu tưởng mình sẽ đi cuối cùng, ai ngờ Trương Khải Sơn không nói một câu dùng ánh mắt bảo ‘cậu đi trước, ta theo sau’. Tính tình y vốn tuỳ ý, cho nên cũng không cãi cọ liền nở nụ cười đi đến bên dây thừng.

Bất quá, bản thân y nhận mình rất giỏi do thám cổ mộ, thông tin và sự hiểu biết về cổ mộ cũng không thua kém ai, am hiểu bánh tông và cách xử lí đồ vàng mã cũng lợi hại hơn người, nhưng nếu bàn về thân thủ thì có lẽ là người yếu nhất trong số bồn người ở đây.


Nhưng lão tử có việc gì nặng nhọc là chưa làm qua, chỉ là hai sợi dây thừng thôi, cùng lắm thì ướt quần áo một chút, y đem Tam Thốn Đinh đẩy sâu vào tay áo, hít sâu một hơi, một chân thử giẫm lên dây thừng. Sau khi đứng vững, trong lòng mặc niệm đây chỉ là con đường dọc bờ ruộng mà thôi, nâng chân còn lại bước lên dây thừng.

Sau đó Ngô Lão Cẩu không hề suy nghĩ mà bước qua, bước chân rất nhanh khiến cho dây thừng run lắc kịch liệt khiến y suýt rơi xuống nước.

Lúc y đã bắt đầu nhìn thấy đầu cầu bên kia, dưới lòng bàn chân đột nhiên vang lên tiếng la rất nhỏ nhưng rõ ràng vô cùng.

“Ngũ gia.”

Ngô Lão Cẩu theo phản xạ dừng lại một chút, cúi đầu nhìn xem là ai đang gọi mình, lúc này mới nhớ ra là mình còn đang ở trên dây thừng.

Y chỉ kịp mơ hồ nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên mặt nước, sau đó mất trọng tâm rơi thẳng xuống lòng ao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận