Cửu Môn Ký Sự

Hoắc Tiên Cô nghe vậy yên lặng nhìn y một cái, nói: “Ngài và hắn….. đừng đi gần nhau quá.”

Ngô Lão Cẩu sửng sốt, xúc động vì nàng vẫn còn nhắc nhỡ mình chú ý an toàn, rất nhanh cười nói: “Đừng lo lắng, Chung Thanh sẽ có chừng mực, tôi tin rằng với năng lực của hắn sẽ không dễ dàng khiến bánh tông kia khởi thi.”

Hoắc Tiên Cô muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nở nụ cười, nói một tiếng: “Đi thôi.”

Hai người nhanh chóng chạy lên, ai ngờ chạy mãi mà vẫn không thấy bóng dáng bọn Trương Khải Sơn đâu.

Hoắc Tiên Cô nhíu nhíu mày, nói: “Chiếu theo tốc dộ của chúng ta nhất định có thể đuổi kịp bọn họ, nhưng bây giờ càng lúc càng xa, nhất định đã có chuyện.”


Lúc này, hai người đã sắp đi đến trước mộ đạo của huyết tế trường, Ngô Lão Cẩu dựa vào trực giác hạ đấu nhiều năm bỗng nhiên cảm thấy bóng đêm tứ phía càng lúc càng dày đặc, chiếc đèn trong tay chiếu vào mặt y, nhưng xung quanh chỉ có một luồng sáng mờ nhạt, ngay cả bóng cũng không hiện lên nổi. Y nhìn Hoắc Tiên Cô một cái, nói: “Hay là, chúng ta đi nhầm đường.”

Nói xong, y không đi về phía trước, mà xoay người đi hướng ngược lại.

Hoắc Tiên Cô không rõ ý của y, chỉ đành đi theo, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Ngài cảm thấy không đúng ở đâu?”

Ngô Lão Cẩu quay đầu lại nói: “Tuy rằng mũi của tôi đã bị phế, nhưng tai lại nghe rất tốt, chỗ này quá yên tĩnh, chứng tỏ chúng ta không ở cùng chỗ với bọn họ nữa.”

Hoắc Tiên Cô suy nghĩ, nói: “Nhưng đường chúng ta đi chỉ có một hướng, cũng không dừng lại quá lâu, trên đường cũng không thấy ngã rẽ.”

“Đó là vì, cơ quan lớn nhất của căn mộ này chính là không gian.” Ngô Lão Cẩu nghĩ nghĩ, chậm rãi nói:” Cô nghĩ lại xem, tứ lúc chúng ta ở dưới đấu đã đi nhiều vòng lẫn quẫn như vậy, từ khi bắt đầu tiến vào đại điện có vương toạ chưa hề rời quá xa chủ mộ thất. Cửa mộ dù là ở phía dưới nhưng cũng không thể từ đại điện trực tiếp đi vào chủ mộ thất, mà phải đi qua mộ thất sau ao nước để vào, là vì bên ngoài chủ mộ thất và cửa mộ được gắn kết bởi vô số khối Hàm hương thạch hợp lại.”

Hoắc Tiên Cô cúi đầu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: “Người kia đã biết trước chuyện đó, nên mới giả vờ té xuống nước, hy vọng có thể đi đến chủ mộ thất, không ngờ cuối cùng lại bị kiến đen tập kích mà thất bại.”

Ngô Lão Cẩu gật gật đầu, nói: “Đối với kiến đen có thể đục qua Hàm hương thạch, chúng nó có thể tuỳ ý thông qua bức tường đến chủ mộ thất. Nhưng hậu quả của việc đó chính là mộ thất sẽ bị mất cân bằng, chủ mộ lợi dụng tính dẻo của Hàm hương thạch để đảm bảo mộ thất sẽ không bị đổ sụp, thông qua các cơ quan để cân bằng, nhưng nó lại khiến cho kết cấu của mộ đạo trong mộ thất có thể tuỳ thời biến hoá, nhưng người đứng trong đó lại không hề hay biết. Cho nên, vừa rồi chúng ta cứ mãi nói chuyện, có lẽ cửa ngầm ở con đường mà bọn họ đi đã bị đóng lại, sau đó một cánh cửa khác mở ra, ai cũng không biết bước tiếp theo nên đi như thế nào.”


Hoắc Tiên Cô giương mắt nhìn Ngô Lão Cẩu, bỗng nhiên nhếch môi, dưới ngọn đèn nở nụ cười xinh đẹp: “Vậy ngài cảm thấy đây là nơi nào?”

Lúc này, sắc mặt Ngô Lão Cẩu lại đột biến, đưa tay ngăn Hoắc Tiên Cô định đi về phía trước, nói: “Đừng lên tiếng.”

Hai người trong bóng đêm ngừng thở một lúc lâu, Ngô Lão Cẩu dùng ánh mắt ý bảo Hoắc Tiên Cô đứng yên một chỗ, tự mình đi lên phía trước, nâng tay chiếu đèn, bất ngờ phát hiện phía trước có một khối xác tượng đồng. Trên người nó mặc áo giáp bằng đồng đứng thẳng tắp, trên đầu đội một cái mũ có mặt nạ bằng đồng, bởi vì không thấy mặt, nhưng trên mặt nạ lại khắc vài con mắt giả, nhìn chằm chằm y.

Ngô Lão Cẩu cả kinh, loại xác khô tượng đồng này y cũng chỉ nghe nói chứ chưa hề thấy qua. Truyền thuyết cổ đại cho rằng, ngọc là ‘*** hoa của núi cao’, đem vàng ngọc đặt lên thất khiếu(mắt, mũi, miệng, tai) của người, *** khí của người sẽ không tiết ra ngoài, có thể khiến cho thi cốt không thối rữa, rồi cầu kiếp sau tái sinh. Nhưng loại ngọc này chỉ có hoàng thân quốc thích mới có thể dùng được, người bình thường chỉ có thể dùng đồng thay thế, cũng chỉ là biểu thị chút thành kín mà thôi, cũng không có hiệu quả trường sinh, không ngờ ở đây lại có mấy thứ này.

Ngô Lão Cẩu bị con mắt kia nhìn đến mất tự nhiên, nhưng không kinh động Hoắc Tiên Cô, vì thể tiếp tục yên lặng chiếu đèn qua, phát hiện bên cạnh có một loạt tượng đồng giống vậy như đúc. Y đếm sơ qua, có tổng cộng chín cái.


Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm của Hoắc Tiên Cô: “Đây là hộ vệ bảo hộ hoàng lăng.”

Trong thanh âm của nàng không có chút kinh sợ nào.

Ngô Lão Cẩu ảm đạm cười, vừa rồi y suýt đã quên, Hoắc Tiên Cô cũng là thành phần của Cửu Môn, từ trước đến giờ chưa từng sợ mấy thứ này. Ít nhất thì cũng sẽ không tỏ vẻ khiếp sợ trước mặt người khác. Y xoay người nói: “Trước đây đã nhìn thấy?”

Hoắc Tiên Cô lắc đầu tỏ vẻ chưa từng nhìn thấy, nói: “Mấy bức tượng đồng này không giống như cung nữ trong cung, nếu đoán không nhầm, chắc là dùng để thủ vệ.”

Ngô Lão Cẩu cười cười, nói: “Chỉ là bên trong áo giáp có phải người hay không thì còn chưa biết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận