Hoắc Tiên Cô nhìn y một cái, dừng một chút rồi nói: “Chúng ta làm sao ra ngoài đây?”
Ngô Lão Cẩu cất đoản kiếm, xoay người nâng Đại Bảo bị hôn mê dậy, nói: “Tượng đồng đã rời khỏi vị trí hết rồi, chỉ cần đánh vỡ cân bằng của mộ thất, nếu đoán không sai, cửa ngầm ở một trong những cái bệ đồng ở đây đã mở ra.”
Hoắc Tiên cô không do dự, đứng dậy bê cái bệ bằng đồng lên, quả nhiên ở dưới bệ cuối cùng có một cái cửa động đủ cho một người chui qua.
Nàng trở lại nhìn nhìn Ngô Lão Cẩu, chỉ thấy y tỏ ý muốn nàng cùng giúp Đại Bảo, nói: “Tôi đi trước dò đường, xác định không có vấn đề rồi cô thả Đại Bảo xuống, tôi ở dưới đỡ hắn, sau đó cô hãy xuống.”
Không ngờ, Hoắc Tiên Cô lắc lắc đầu, nói: “Lần này để tôi.” Đang nói chuyện, Ngô Lão Cẩu không kịp ngăn lại, đã thấy thân ảnh xinh đẹp của nàng biến mất ở bên động.
Y cả kinh, lại không thể mặc kệ Đại Bảo, chỉ đành đứng bên cửa động nhìn xuống, chỉ thấy một mảnh tối đen. Y không yên tâm, gọi: “Sao rồi?” Bên dưới không nghe thấy tiếng động gì, Ngô Lão Cẩu đang lo lắng định tự mình xuống xem, cuối cùng cũng nghe được giọng Hoắc Tiên Cô truyền lên: “Xuống đây!”
Cái hầm ngầm này nhìn giống như một hành lang chạy trốn, không có thềm đá nên nhìn giống y như cái thang trượt. Sau khi nhét Đại Bảo trượt xuống, Ngô Lão Cẩu nghe được tiếng rên và tiếng thân thể va chạm mặt đất thì biết là hắn đã tới, đợi một lúc cho Hoắc Tiên Cô kéo hắn ra rồi, y cũng trượt xuống.
Đợi xuống tới dưới, Ngô Lão Cẩu sờ sờ mông, ngẩng đầu nhìn liền cứng đờ.
Giữa trung tâm mộ thất có treo một con nhộng đỏ như máu, trên con nhộng có vô số tơ kéo dài ra bốn góc mộ, dính trên trần nhà của mộ thất. Mấy sợi tơ đó giống y như là ống dẫn không ngừng hút chất dinh dưỡng từ bốn vách tường, truyền đến cho xác con nhộng ở giữa.
“Bên đó, chính là cái thi kén kia.” Hoắc Tiên Cô nhìn xác con nhộng trước mắt, lẩm bẩm nói.
Ngô Lão Cẩu đứng lên vỗ vỗ quần áo, nói: “Xem ra người kia không chỉ có đem Đại Bảo nhét vào trong giáp, còn thành công biến thi kén thành thi nhộng.”
“Ngài nghĩ tại sao người kia phải làm như vậy?” Hoắc Tiên Cô xoay người nói.
“Là huyết tế.” Ngô Lão Cẩu nhíu nhíu mày, cố gắng gạt bỏ cảm giác đau rát từ chân trái truyền đến, nói: “Thi nhộng này đang hấp thụ tất cả máu mà mộ thất này tích luỹ, nhưng mộ chủ không phải trẻ con, nếu mục đích của hắn là trường sinh, e là hắn muốn tập trung tất cả huyết khí để hồi sinh.”
Hoắc Tiên Cô nhìn bàn tay y đang che trên đùi, nói: “Máu của người đó bị ảnh hưởng, không lẽ là vì gia tộc?”
“Có thể.” Ngô Lão Cẩu trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Máu của hắn so với máu của chúng ta có công hiệu hơn.”
Hoắc Tiên Cô nghe vậy nhướng mi, cũng không lập tức vạch trần, nói: “Trước khi lo lắng cho người khác, ngài nên tự lo lắng cho bản thân mình thì hơn.” Thấy y trầm mặc không nói, nàng hơi hơi thở dài, nói tiếp: “Nhưng bây giờ cũng không thấy người đã cướp cái thi kén kia đi.”
Nhìn thoáng qua Đại Bảo vẫn hôn mê bất tỉnh, Ngô Lão Cẩu nhíu nhíu mày: “E là phải chờ hắn tỉnh lại mới biết được.”
Khi nói chuyện, trên đỉnh đầu bỗng truyền đến âm thanh loảng xoảng như tiếng đồng sắt va chạm nhau, còn có thanh âm trầm thấp của nam nhân: “Hừ, xem ra có người đã đến đây.”
Sau đó có một giọng cười: “Chúng ta cũng không đến trễ đâu.”
Ngô Lão Cẩu và Hoắc Tiên Cô liếc nhìn nhau, hai giọng nói này bọn họ biết. y hít sâu một hơi, đi đến bên hành lang hướng lên trên rống một tiếng: “Nhị gia, Tam gia!”
Sau đó là một giọng nói vui mừng: “Là Ngũ gia!”
Ngay sau đó, liền có một thân ảnh nhỏ gầy xuất hiện ngay cửa vào.
Ngô Lão Cẩu nở nụ cười, quả nhiên là A Sinh đã lâu không gặp.
Trên mặt A Sinh không che giấu được kích động, dường như có rất nhiều lời muốn nói, Ngô Lão Cẩu vỗ vỗ vai hắn, dùng ánh mắt bảo hắn qua một bên chờ trước, không bao lâu đã thấy Bán Tiệt Lí và Nhị Nguyệt Hồng xuất hiện.
“Hoá ra Nhị gia và Tam gia đi cùng đường với chúng ta.” Ngô Lão Cẩu cười cười, nghiêng người để lộ ra thi nhộng phía sau, nói: “Bất quá gặp được thứ này cũng xem như được bồi thường.”
Bán Tiệt Lí nghiêm mặt không nói gì, Nhị Nguyệt Hồng lại cười nói: “Thi nhộng? Không ngờ nhanh như vậy mà đã gặp nó. Chỉ không biết là Trương Ngọc Lân hay là A Tĩnh động tay động chân.”
Ngô Lão Cẩu lắc đầu, nói: “Không biết Trương Ngọc Lân rời đi khi nào?”
Nhị Nguyệt Hồng nhìn thoáng qua Đại Bảo đang nằm trên đất, nói: “Sau khi bọn ta vào chủ mộ thất vì có Hàm hương thạch nên phải tắt đèn, sau đó thì không thấy hắn nữa. Hắn rời đi cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, bất quá không ngờ Đại Bảo sẽ bị bọn họ xử lý như vậy.”
Ngô Lão Cẩu đang định tiếp lời, liền nghe được Bán Tiệt Lí nói: “Thi nhộng này xem ra sắp chui ra rồi.”
Mọi người nghe vậy đưa mắt qua nhìn, thấy thi nhộng màu đỏ đang khẽ run run, bên trong có thứ gì đó đang giãy dụa mãnh liệt muốn phá nhộng chui ra.