Rõ ràng là biết Phùng Sanh Hàn cũng không có hoan nghênh y như trong trí tưởng tượng của y, nhưng Quy Ngư Dương vẫn là nhịn không được lại chạy đi trên núi.
Lần này lại nhìn thấy Phùng Sanh Hàn ở ngoài phòng vất vả chẻ củi.
Hắn thân thể gầy yếu, thân hình lắc lắc, cầm trong tay búa chẻ củi, tựa như tiểu hài tử đang đùa đao kiếm của người lớn, chỉ sợ thời điểm tiếp theo sẽ bổ vào trên người chính mình.
“Hàn đệ, ngươi đến một bên ngồi, ta giúp ngươi chẻ đi.”
Phùng Sanh Hàn không muốn để cho y đoạt lấy búa, sống chết giữ lấy.
“Không cần, đại nhân, ta có thể chính mình làm.”
Quy Ngư Dương thấy hắn bướng bỉnh, rõ ràng không hợp với việc nặng này, làm gì miễn cưỡng chính mình như vậy, một luồng nhiệt khí nhắm thẳng xông lên, thốt ra một câu.
“Không được, ta giúp ngươi chẻ, dáng ngươi giống như đại thiếu gia, như thế nào có thể làm việc nặng như vậy?”
Phùng Sanh Hàn môi đỏ mọng khẽ nhếch, trên mặt xuất hiện vẻ mặt ngạc nhiên.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Ta nói bậy sao?”
Quy Ngư Dương khó hiểu hắn vì sao lộ ra loại vẻ mặt này, đích xác thoạt nhìn hắn như một đại thiếu gia, vai không thích hợp, bàn tay không phù hợp, không thích hợp làm việc nặng.
Phùng Sanh Hàn vẫn kinh ngạc sững sờ, Quy Ngư Dương trước kia cũng nói với hắn như vậy, hai năm trước, thời điểm mình cùng y mến nhau, Quy Ngư Dương đã từng nói như vậy.
Y không cho hắn làm việc nặng, còn muốn tổng quản trong nhà đưa thuốc bổ lên, mỗi đầu tháng một mực đưa hắn tới dược phòng, cho hắn điều dưỡng thân thể, hoặc đưa thầy thuốc lại đây vì hắn bắt mạch, chính là Quy Ngư Dương nửa năm trước khi y rời đi, cũng đã thích nữa năm trước, tất cả hết thảy bỗng nhiên đều đứt đoạn.
Phùng Sanh Hàn cũng không ham hưởng thụ gì, cái hắn muốn chính là Quy Ngư Dương thực tâm, lúc này hắn đột nhiên nhớ tới phu nhân của Quy Ngư Dương đang mang thai, mấy vị phụ nhân khi nói chuyện, cũng đều nói nàng có mang năm, sáu nguyệt.
“Phu nhân mang thai mấy tháng?”
Không hiểu sao Phùng Sanh Hàn lại thay đổi đề tài nhanh như vậy, nhưng là Quy Ngư Dương cũng nói thực, dù sao cũng không phải cái gì cần giấu diếm chuyện này.
“Ta cùng với nàng thành thân nửa năm, nàng đã có bầu sáu tháng.”
Quy Ngư Dương phu nhân đã có bầu sáu tháng, hai người là sáu tháng trước thành thân, cũng chính là nửa năm trước Quy Ngư Dương ở quê hương thành thân, liền lập tức chặt đứt chiếu cố đối với Phùng Sanh Hàn.
Phùng Sanh Hàn thoáng chốc tất cả đều lý giải, Quy Ngư Dương vẫn chưa mất đi trí nhớ, y nói chính mình đã mất trí nhớ, kỳ thật chính là lừa bịp hắn mà thôi.
Bằng không y vì sao luôn miệng nói chính mình đã quên mọi chuyện, nhưng lại làm Huyện thái gia, cũng không nhớ rõ hai người có quan hệ gì, lại có thể nửa năm trước, đoạn tuyệt chiếu cố đối với hắn.
Nam nhân vô tình vô nghĩa này lại nói những lời giả dối, bất quá là mấy ngày nay trở lại nơi này, không biết nên như thế nào giải thích với hắn, bởi vậy mới nói chính mình bị thương, đã quên chuyện xưa, muốn làm cho chính mình không hề đối y ghi hận.
Phùng Sanh Hàn ngực đau tựa như vạn tiễn xuyên tim, hắn vẫn không muốn cố mạng quấn lấy Quy Ngư Dương, huống chi hiện tại người ta đã có thê có tử, hắn cho dù muốn tranh, cũng bất quá tranh với một người có mang có bầu, hơn nữa là Quy phu nhân cưới hỏi đàng hoàng, nhưng là Quy Ngư Dương cũng không nên khinh hắn như thế.
Phùng Sanh Hàn thoáng chốc lạnh thấu tâm, y đối hắn bạc tình như thế, lại còn giả vờ đối với hắn vô cùng quan tâm, lại nhiều lần tới đây hỏi han ân cần, làm bộ làm tịch, chính là muốn trấn an hắn, để tránh hắn đem tình sự hai người qua lại lan truyền mở ra, không có lợi cho tình cảm vợ chồng bọn họ, phá hư thanh danh của Huyện thái gia y.
“Làm sao vậy, ta mấy tháng trước thành thân thì có chuyện gì không đúng sao không?” Quy Ngư Dương không hiểu hắn vì sao hỏi cái này, lại còn sau khi nghe được đáp án thì sắc mặt đại biến.
Y hỏi đến như ăn không nói có, Phùng Sanh Hàn nắm chặt cây rìu, nếu y muốn tiếp tục giả ý thì cứ theo y đi, chính mình cũng tuyệt không nối lại với y nữa.
“Không có việc gì, đại nhân, tự ta làm là được rồi.”
Quy Ngư Dương buông tay ra, không hề cùng hắn tranh rìu, bởi vì Phùng Sanh Hàn ngoài miệng tuy rằng nói khách khí, nhưng là trong mắt nhìn hắn lại cực kỳ lạnh như băng, quả thực giống như là nhìn thấy kẻ thù.
Quy Ngư Dương lúng ta lúng túng thối lui từng bước, tùy ý Phùng Sanh Hàn tiếp tục chẻ củi, chỉ có thể ở một bên lo lắng cho hắn đừng làm bản thân bị thương.
Thật vất vả chẻ xong đống củi, Phùng Sanh Hàn đổ mồ hôi đầy người, Quy Ngư Dương cũng đồng thời lo sợ đến một đầy mồ hôi lạnh, xuất ra khăn mặt đưa tới trước mắt hắn, quan tâm đầy đủ.
“Lau mồ hôi đi, Hàn đệ, ngươi chảy nhiều mồ hôi quá.”
Phùng Sanh Hàn tự dùng ống tay áo lau đi, căn bản không cần khăn của y, thái độ vô lễ phi thường rõ ràng Quy Ngư Dương đành phải xấu hổ thu khăn vào túi áo.
Hắn lại khôi phục sự vô lý ngày xưa, Quy Ngư Dương không khỏi có chút tức giận, chính mình vẫn đối hắn lấy lễ cùng đãi, tại sao Phùng Sanh Hàn vẫn đối với y băng lạnh như xưa.
“Đại nhân, mời ngươi về sau không cần đến đây nữa.”
Phùng Sanh Hàn bỗng nhiên nói ra lời ấy, làm cho Quy Ngư Dương trợn mắt há hốc mồm, y không biết hắn lúc này lại là làm sao đắc tội với vị thư sinh diện mạo xinh đẹp nhưng cá tính quái dị này.
“Vì sao? Hàn đệ, ngươi biết ta rất muốn làm bằng hữu với ngươi.”
Với cái thân phận mệnh quan triều đình của y, không biết có bao nhiêu người trong dân gian muốn cùng y lui tới, nhưng y chính là đối Phùng Sanh Hàn có ánh mắt đặc biệt, một lòng nghĩ muốn cùng hắn kết giao, cho nên mới lần nữa tha thứ cho sự vô lễ của hắn.
Không thể tưởng được vừa mới đem sự tình nói rõ, hắn lại vô duyên vô cớ lạnh như băng, Quy Ngư Dương xoay mình sinh tức giận, dù sao sự nhẫn nại của con người cũng có giới hạn.
Phùng Sanh Hàn bỏ qua sự hờn giận của y, lạnh lùng thốt: “Quy đại nhân còn nhớ rõ trước đó vài ngày, ta có nói về người ta yêu không?”
“Là nhớ rõ, lại như thế nào?”
Hắn cự tuyệt cùng chính mình kết giao, lại đối với hắn mọi cách vô lý, y với người hắn yêu thì có quan hệ gì.
Phùng Sanh Hàn vẻ mặt lãnh ngạo nhìn y, nói ra lời làm cho y kinh hãi.
“Người yêu ta là nam nhân, hắn không thích ta cùng nam nhân khác quá mức thân cận, thỉnh đại nhân sau này vô sự không cần lại đến nơi này của ta, để tránh hắn hiểu lầm chúng ta có quan hệ.”
Quy Ngư Dương ngây ra như phỗng, Phùng Sanh Hàn dĩ nhiên là...... dĩ nhiên là long dương chi lưu.
Tuy rằng y từng nghe qua, chính là chưa bao giờ thật sự gặp qua người như vậy, gặp Phùng Sanh Hàn mặt lạnh lùng đản tiêu trí, khí chất xuất chúng, hơn nữa làn da trắng nõn, văn nhược tiêm gầy, đích thật là không thua nữ nhân.
Nhưng là, nhưng là sẽ có nam nhân thích loại này, làm cho y giật mình đến tột đỉnh quá đỗi, y kìm lòng không được lui ra phía sau hai bước.
Chỉ là nghĩ đến chuyện nam nhân cùng nam nhân, khiến cho y rút lui ba thước, trốn đi e sợ cho không kịp, ai ngờ lại muốn cùng loại quái vật này làm bằng hữu? (Yui: dám nói người ta là quái vật. Bộ anh là người àh >”