Cừu Non Của Sói Già


"Nợ?"
Cô gái trố mắt không hiểu, còn chưa kịp tiếp thu thì đôi tay của hắn đã nắm hai mắt cá chân của cô nhẹ nhàng kéo ra, để lộ hoa nhỏ non mịn, ánh mắt hắn nhìn chăm chăm vào nơi riêng tư của một cô gái.
- Không lẽ...
Hoa dung thất sắc, Quyên Nhi giờ mới ý thức được nguy hiểm, cô quên mất bản thân đã bị hắn lột sạch đồ, thân thể của cô đang bị hắn nhìn thấy sạch sẽ.
"Chú Minh, thả cháu ra, chú không được làm bậy!
Làm như vậy là phạm pháp đấy!"
Cô kêu khóc khủng hoảng, muốn dùng sức nhưng cơ thể sớm đã bị cổ trùng của hắn lấy đi sức lực, cố gắng chỉ vô lực hướng eo bất lực nằm xuống.

Hệt như diễn trò hề trước mắt người đàn ông.
"Phạm pháp ư? Em biết tôi làm gì sao?"
Miệng thì cười tà tứ, mà mắt thì cứ dò xét khắp thân thể cô gái nhỏ, yết hầu chuyển động mãnh liệt làm cho Quyên Nhi nằm bên dưới sợ đến lạnh run, ấp úng nói.
"Chú đừng...thứ này cháu dành cho chồng cháu...
Chú mà c.ưỡng hiếp cháu...cháu sẽ tố cáo chú!"
"Tố cáo?
Có giỏi thì đi tố cáo tôi xem coi ai tội nặng hơn, người mưu đồ giết người cướp tài sản tội nặng lắm đấy!
Khi nãy em thú tội tôi đã lén ghi âm làm bằng chứng rồi đấy, muốn thì cứ tố cáo xem ai ngồi tù lâu hơn?"
Người này trơ trẽn không ai bằng, lấy chiếc điện thoại ngay dưới gối mở lại đoạn ghi âm lúc cô thú tội.

Quyên Nhi nghe sợ đến tím tái mặt mày, tuổi đời cô lại còn nhỏ, đầu óc non nớt không sao đấu lại kẻ này, chỉ đành há miệng kêu khóc van cầu.
"Chú Minh, chú rất thương cháu mà, đừng làm vậy.
Trong mắt cháu chú là cha đỡ đầu, ai lại thịt người mình nuôi lớn chứ?"
Cái miệng nhỏ của cô hét toáng lên, nước mắt vòng quanh khóc loạn, dưới ánh đèn mờ nhạt nhan sắc ngọt ngào hòa lẫn nước mắt xinh như một đóa hoa mới nở, càng làm người đàn ông mất đi kiềm chế.
"Biết mở miệng nói câu đó mà em lại có ý đồ với tôi?
Belle Cullen, hôm nay tôi sẽ bắt em trả nợ, cả vốn lẫn lời!"
Quách Hạo Minh chẳng buồn để tâm, mắt điếc tai ngơ luồn tay xuống đùi trơn mịn của cô, mò mẫn làm cô sợ rúng người, la toán loạn.
"Quách Hạo Minh! Đồ hạ lưu!
Tôi đáng tuổi con chú đấy! Làm như vậy không thấy có lỗi với mẹ tôi sao?"
"Ưm..."
Âm thanh chửi bới lập tức tắt ngấm, bàn tay to lớn của người đàn ông bịt chặt miệng nhỏ.

Quách Hạo Minh tắc lưỡi lắc đầu không vừa ý, mày rậm nhíu chặt kiếm uy nghiêm, làm cho cô gái nhỏ cảm thấy bị áp chế hoàn toàn, nước mắt như chân châu vụn vỡ tuôn rơi.
"Tiểu quỷ, muốn mách mẹ không? Tôi cho em toại nguyện!
Sẵn tiện tôi tố cái tội mưu sát người khác của em cho mẹ Rose!"
"Ưm..."
Mồ hôi sau lưng tuôn ra lạnh toát, tinh thần cô gái nhỏ khủng hoảng, chẳng thể nào nghĩ được cách ứng phó, ngoài chật vật lắc đầu thì cô chẳng còn làm được gì.
Cô như đang khiêu khích ổ kiến lửa, hắn lấy điện thoại thật sự gọi cho mẹ của cô ở Anh, đầu dây bên kia truyền đến tiếng chuông làm tim cô đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra ngoài.
Tận đáy lòng đã biết thế nào là lợi hại, cô bị hắn bịt miệng không thể kêu, cũng không thể động đậy, chỉ biết nhíu mày rơi nước mắt đáng thương lại xinh đẹp như hoa lê trong mưa, ngầm cầu xin hắn.
"Tiểu quỷ, đợi mẹ em bắt máy tôi sẽ mách mẹ giùm em nhé?"
"Ưm..."
Quyên Nhi lắc đầu cái nào thì tay hắn di chuyển theo cái đấy, cuộc điên thoại đỗ chuông gần hết thời gian chờ thì bên kia đầu dây cũng bắt máy.

Một giọng nói ngọt ngào uyển chuyển phát ra, người đàn ông ngay lập tức mỉm cười tà tứ.
"Hạo Minh, Quyên Nhi lại quậy phá nữa sao?
Hơn nửa đêm rồi anh còn gọi?"
"Ồ, Vỹ Điệp!
Bên đó đã nửa đêm rồi sao? Tôi không để ý nên gọi không đúng lúc nhỉ?"
Hắn ghé sát mặt và điện thoại trong tay xuống gần tai cô gái nhỏ, cho cô nghe rõ giọng người mẹ thân yêu của cô.
Sắc mặt Quyên Nhi một mảnh trắng bệch bao phủ tức thì, bấy giờ cô không nghĩ đến việc hắn sẽ c.ưỡng bức mình, mà đang lo mẹ cô biết chuyện con gái làm sẽ xử trí cô như thế nào.
Toàn thân cô run rẩy dưới thân hắn, làm cho hắn hưng phấn bịt miệng cô chặt hơn.

Quyên Nhi dùng hết bình sinh nhấc được cánh tay để phản kháng lại vụng về bị hắn dùng khuôn ngực rắn rỏi đè lên lòng bàn tay cô.
Xấu hổ khiến cô ngại ngùng bỏ tay xuống, để hắn dán thân ấm áp trên người cô.

Âm thanh của người phụ nữ bên kia lại vang câu hỏi.
"Hạo Minh, khi không hơn nửa đêm anh lại gọi...Quyên Nhi lại quậy phá phải không?
Nếu con bé quậy quá anh cứ đuổi về nó về Anh, còn không thì cứ tự nhiên dạy dỗ 1 trận đi!
Tôi nuông chiều nó quá càng lớn càng quậy phá!"
Người thở dài đến mức cũng truyền được qua điện thoại, nghe rất rõ, Quyên Nhi hiểu tính tình mình quậy phá nên thường hay bị mẹ răn đe.

Nếu chuyện cô làm mà tới tai mẹ chắc chắn cô sẽ nhừ đòn, làm cô khóc lên, nhíu mày khẩn xin khoan thai.
Quách Hạo Minh chứng kiến giọt lệ chếnh choáng dưới ánh đèn mờ nhạt, trong lòng hưng phấn tột độ, rất lâu rồi hắn không chạm vào nữ sắc.
Tính cũng đã hơn mười mấy năm, tuổi của hắn cũng không còn nhỏ, khi xưa không cưới mẹ được thì giờ hắn quyết định cưới con bù đắp lại khoảng nợ năm xưa.
Hắn nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, vật hai tay không sức phản kháng của cô ra nệm.

Quyên Nhi vừa có lại tự do, to miệng kêu khóc như mưa rơi.
"Chú Minh, chú tha cho cháu đi!
Chẳng phải chú đã không mách mẹ cháu sao?
Cháu chừa rồi, không dám làm chuyện ngu như vậy nữa!"
"Tiểu quỷ, em không nghe rõ mẹ em nói gì sao?
Mẹ em bảo tôi dạy dỗ em một trận...
Bên đó hơn nữa đêm, bên đây chỉ mới hơn 9h tối, tôi sẽ từ từ dạy dỗ em hết đêm!"
Nụ cười tà của hắn khiến đầu óc cô gái nhỏ rối rắm, sợ hãi khi hắn cứ nhìn chòng chọc vào thân thể cô bằng cặp mắt háu đói của thú hoang săn mồi.
Miệng nhỏ không ngừng khóc rống, toàn bộ sức lực đã bị lấy đi, cổ trùng của kẻ này quá lợi hại, làm cô mất tất thảy khả năng phản kháng.
"Quách Hạo Minh, chú không được làm vậy, tôi chưa đủ tuổi đó!"
Trong tình thế nguy cấp đành nói bừa, nhưng cô gái nhỏ ngốc nghếch có làm sao cũng không thoát khỏi kẻ cáo già này.
Hắn cúi đầu xuống, bày ra bộ mặt ngả ngớn bất lương, cười trầm thấp quỷ dị, phủ bên tai cô lời lẽ kinh hồn.
"Tiểu quỷ, em đã đủ tuổi rồi, còn nhớ sinh nhật của em tôi phải đích thân bay sang chúc mừng em không?
Belle Cullen, 18 tuổi, tuổi này thịt là ngon nhất!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui