Khải Tề vẫn hoang mang chưa tin vào sự thật mà ngó tới, ngó lui.
Nhất Lục cười rất vui:
- Mày từ chối tao phủ phàng như vậy thì cũng phải cho tao quen người khác chứ! Có phải mày hối hận rồi không?
Câu nói vui nhưng lại khiến hai ông chú gương mặt tối sầm lại, Khải Tề cũng có phần ngượng ngùng:
- Mày lại như vậy nữa rồi.
Muốn chơi bùng binh hả?
- Nói đùa chút thôi! Mọi người đừng căng thẳng như thế!
Dương Chí khoác vai của Nhất Lục vô cùng tự nhiên:
- Cuối tuần này tôi và Nhất Lục đi chơi, hai người muốn đi cùng không?
- Đúng đó, mày lâu rồi chưa đi chơi với tao
- Hai người đi chơi tao đi theo có phải...
- Mày đi với giáo sư mà!
Khải Tề quay qua nhìn chú bằng đôi mắt long lanh, lấp lánh lên sự chờ mong:
- Chú đi cùng nha nha nha!
- Nghe theo em hết!
Cái cuối tuần này cũng đến thật nhanh, 4 người đi chung một chiếc xe và Dương Chí đang là người cầm lái.
- Sao tôi lại phải lái xe vậy nè?
- Không chịu thì cậu để Nhất Lục lái đi
Giang Thiệu đang ôm Khải Tề trong vòng tay mà bật lại Dương Chí khiến anh phải câm nín.
Bạn bè không cần phải đông, ồn ào, náo nhiệt mà cần những người bạn bè có thể sát cánh bên nhau lúc vui buồn, hoạn nạn.
Xe dừng trước khu nghĩ dưỡng sang trọng bậc nhất, bốn con người ấy cùng nhau đi xuống thì được người ra đón:
- Tôi quản lí ở đây.
Cho hỏi có phải là giáo sư Vũ và anh Hoàng Dương Chí không?
- Đúng rồi - Giang Thiệu đáp
- Chúng tôi rất hân hạnh khi đón tiếp hai vị và hai người bạn của mình.
Mọi người cứ theo tôi hành lí sẽ được vận chuyển theo sau
Nhất Lục và Khải Tề khá bất ngờ vì sự tiếp đón trân trọng này.
Cứ đứng quan sát tình hình trước mặt
Vừa vào trong phòng thì Khải Tề đã nằm ra chiếc êm ái mà tận hưởng cảm giác thoải mái này.
Giang Thiệu đột nhiên cười rất gian rồi ngã xuống đè lên người của cậu:
- Đi đường dài mệt thật đó
- Nặng quá đó, chú ngồi dậy đi
Ông chú ngã người ra giường nhưng vẫn ôm chặt lấy cậu và hôn vào má:
- Tiểu Tề thơm quá! Thật muốn "thịt" ngay bây giờ
- Mời quý khách ra nhận hành lí của mình
Nhân viên bên ngoài rõ cửa và nói vọng vào, Khải Tề vui mừng vì mình được giải cứu:
- Chú mau ra lấy hành lí kìa
- Tạm tha cho Tiểu Tề đó
Giang Thiệu vừa đi ra quay trở vào thì phát hiện nhóc con nhà mình đã ngủ thiếp đi.
Chú dịu dàng sờ khuôn mặt đấy rồi khẽ hôn vào môi cậu.
Bên phòng kia lại chẳng yên ắng, nhẹ nhàng như bên đây chút nào.
Nhất Lục cầm gối ném vào người Dương Chí:
- Sao anh đặt có hai phòng vậy hả? Anh định làm gì em hả? Em chỉ đồng ý đi chơi thôi!
Dương Chí mạnh mẽ đi tới nắm giữ lấy tay rồi đè Nhất Lục xuống giường:
- Đừng có làm như lần đầu vậy! Em cứ như thế thì anh càng thích đó
Người đàn ông cắn nhẹ vào cổ của Nhất Lục buộc cậu phải chịu thua:
- Được rồi, không nói lại anh mà.
Em đầu hàng
Dương Chí được đà lấn tới mà không ngừng hôn hít khắp cơ thể của cậu:
- Thôi, thôi em nhột!
Toàn những tiếng cười nói đầy hạnh phúc vang ra ngoài.
Bầu không khí thật trong lành, mát mẻ, biển yên, sóng lặng.
Khải Tề đang nằm ngủ trong phòng thì bị tiếng điện thoại đánh thức, cậu mò mẫm mà bắt máy:
- Con đến nơi chưa? - Giọng mẹ cậu
- Đến cũng được một lúc rồi mẹ
- Sao cha điện cho Giang Thiệu không được? - Giọng Tống Phùng
Cậu ngồi dậy nhìn khắp phòng không thấy ai rồi chợt phát hiện ra điện thoại chú đang cấm sạc ở đầu giường:
- Chắc điện thoại chú ấy hết pin rồi
- Đúng rồi Tiểu Tề con đã chuẩn bị quà sinh nhật cho chú chưa? - Mẹ lên tiếng
- Hử? Hôm nay sinh nhật chú Thiệu sao mẹ?
- Mọi năm Giang Thiệu toàn đón sinh nhật một mình buồn lắm! Con coi làm sao cho được đi đó!
- Dạ con biết rồi
Tắt máy xong thì cậu cũng bần thần nhớ về sinh nhật của mình chú đã chuẩn bị vô cùng chu đáo vậy mà mình lại quên sinh nhật chú ấy.
Chú có giận mình không vậy?
Cùng lúc đó Giang Thiệu mở cửa đi vào mà cậu cũng chẳng hay, chú chầm chậm tiến tới ôm lấy khiến cho cậu phải giựt mình:
- Em nghĩ gì mà tập trung vậy? Chú vào mà cũng không hay
- Chuyện linh tinh thôi mà!
- Em đói bụng rồi phải không? Mình đi ăn nha!
Xuống dưới nhà ăn thì Dương Chí và Nhất Lục đã có mặt ở đó.
Trong lúc ăn thì cậu vẫn thơ thẫn không biết nên chuẩn bị gì cho chú nữa.
Tới khi ra ngoài biển đi trên bãi cát dài, Khải Tề kéo tay Nhất Lục đi trước:
- Hôm nay là sinh nhật chú ấy.
Tao nên tặng gì đây
- Tặng gì mà giáo sư thích là được
- Chú ấy thích gì chứ?
- Mày là người yêu mà còn không biết thì sao tao biết.
Hay mày hỏi chú ấy đi.
Làn gió nhè nhẹ thổi qua, mặt trời rồi cũng dần bị biển xa nuốt chửng.
Khải Tề và Giang Thiệu ngồi xác bên nhau mà ngắm hoàng hôn:
- Em hỏi chú cái này phải trả lời nghiêm túc đó
- Chú có bao giờ không nghiêm túc
- Chú thích gì vậy?
- Thích gì sao? Chú thích em nhất
- Không phải mà, ngoài em ra thì còn gì?
- Ngoài em thì tất cả chỉ vì em nên chú thích
- Chú...
Giang Thiệu xoa mái tóc rối của cậu rồi khẽ kéo cậu vào lòng ngực:
- Sao tự nhiên lại hỏi như vậy?
- Chỉ là hỏi vu vơ vậy thôi!
Đêm đến, Khải Tề ngồi dưới sảnh thì Nhất Lục đi đến ngồi bên cạnh:
- Mày chưa nghĩ ra nữa sao?
- Tối luôn rồi mà tao vẫn chưa biết tặng gì cho chú ấy nữa.
Bây giờ nghĩ ra thì cũng không kịp nữa rồi
- Rốt cuộc chú ấy trả lời mày là thích gì chưa?
- Chú không nghiêm túc trả lời tao gì hết
- Đùa nhưng lại là thật rồi sao?
Nghe được câu nói đó thì Khải Tề lại bừng tỉnh, mọi thứ thông suốt hết.
Vẻ mặt vui mừng đầy quyết đoán:
- Tao nhờ mày và chú Dương Chí giữ chân chú Thiệu lại nha! Tao sẽ về phòng chuẩn bị.
Cảm ơn hai người trước nha!
Khải Tề gấp gáp rời đi, Nhất Lục khẽ mỉm cười.
Quà gì mà tặng ở phòng chứ? Khải Tề nhà ta hư mất rồi!
Giang Thiệu đi xuống thì chẳng thấy ai nên đi đến hỏi Nhất Lục:
- Tiểu Tề đâu rồi?
- Nó nói đi đâu đó, một chút sẽ quay lại
Dương Chí cũng thoả hiệp mà kéo Giang Thiệu ngồi xuống rồi chút rượu cho bạn mình:
- Uống chút gì đi
- Không được, phải điện hỏi Tiểu Tề mới được?
- Khải Tề nó nói chút sẽ về ngay
Giang Thiệu ngồi ở đó với hai người họ nhưng lòng vô cùng bất an, cứ thấp thỏm không yên:
- Cũng lâu lắm rồi.
Hơn cả tiếng rồi, có khi Tiểu Tề về phòng rồi.
Tôi phải lên phòng tìm em ấy mới được
Người đàn ông đã muốn đi thì chẳng ai có thể cảng được, Nhất Lục liền lấy điện thoại ra gọi:
- Lên rồi đó
- Được, được.
Bên đầu dây kia liền tắt máy, Nhất Lục bật cười cùng Dương Chí uống rượu tiếp.
Giang Thiệu mở cửa phòng ra thì là một màn đêm mờ ảo có ánh nến lung linh, lấp lánh.
Ập vào mắt là một hộp rất to.
Chú dần bước tới mở ra thì Khải Tề đứng bật dậy trên tay cầm một cái bánh kem bé xíu có một cây nến.
- Happy birthday!
Khải Tề làm cho ông chú rất ngỡ ngàng mà chưa kịp phản ứng lại:
- Chú mau ước rồi thổi nến đi
Giang Thiệu cũng làm theo mà thổi nến, Khải Tề đưa bánh qua cho chú rồi bước ra khỏi thùng.
Lúc này mới phát hiện thấy Khải Tề chỉ mặc trên người cái áo sơ mi trắng m, cổ lại buột cái nơ đỏ:
- Chú không định khui quà sao?
Ông chú cười vô cùng thích thú, để bánh sang một bên mà ôm lấy eo cậu, nhìn thẳng vào mắt của cậu:
- Gói mình tặng cho chú sao?
- Chú thích món quà này không?.